Mười Hai Giờ Đêm Đã Điểm

Chương 32

MƯỜI HAI GIỜ ĐÊM ĐÃ ĐIỂM
Tác giả: Phanh Nhai
Editor: ♪ Đụ ♪
Thể loại: Chủ thụ, 1x1, cường cường, Phúc hắc ưa nhìn bán yêu thụ X Quỷ súc máu lạnh teddy hàng yêu sư công, linh dị thần quái, đô thị tình duyên, tương ái tương sát, công sủng thụ, HE.
Chương 32: Khống chế chuẩn xác nhất.
Trên bầu trời Vùng Đất Tinh Thần, Cửu Vĩ nheo đôi đồng tử yêu, đối diện với Hình Nghệ trong tư thái bễ nghễ, không đồng ý cũng không từ chối đề xuất mượn dùng cơ thể. Diêm Mạc đứng cạnh y, cực kỳ không tín nhiệm thấp giọng nhắc nhở: "Cảnh Du, hắn là hàng yêu sư, còn dẫn đầu cuộc săn bắt Cửu Vĩ, không dễ tin tưởng."
"Hắn cứu tiểu Hoán." Cửu Vĩ lạnh nhạt nói, "Ta biết độ chênh lệch thực lực giữa ta và Trọng Diệp, người này có thể điều khiển yêu thú Trùng Minh chứng tỏ là người nổi bật hiếm hoi có thể vận dụng triệt để linh lực trong Hiệp hội những năm gần đây, nếu thật sự giao cơ thể cho hắn khống chế nói không chừng có thể chiến một trận với Trọng Diệp."
Diêm Mạc nghiêng đầu nhìn y: "Ngươi điên rồi?"
"Ừ," Cửu Vĩ Yêu Hồ thở dài, "Bắt đầu từ giờ khắc ta động lòng trắc ẩn với 'lọ chứa' thì ta nghĩ ta đã điên rồi."
"Vậy ngươi đi đi." Diêm Mạc lộ ra nụ cười có chút cam chịu, giơ tay xoa phần lông ở tai Cửu Vĩ rồi nửa hài hước nửa nghiêm túc bổ sung: "Nếu tên hàng yêu sư dám xằng bậy với cơ thể ngươi thì ta sẽ chém vụn hắn cùng với đồ đệ bảo bối của ngươi, khiến tên hồ ly nhà ngươi không có nơi để hối hận đến chết."
Cửu Vĩ cụp mắt liếc gã, nhưng hiếm thấy không nổi giận, y điềm tĩnh nhã nhặn nói: "Ma La, cả đời ngài thua ở cái miệng khẩu thị tâm phi và trái tim không biết yêu ai, dẫu là yêu là ma thì cũng nên một hai lần động phàm tâm, chứ không thì có khác gì vật chết đâu? Ngài càng như thế càng không gợi được lòng yêu thích của người ta."
Dứt lời, không đợi Ma La mở miệng, Cửu Vĩ Yêu Hồ giẫm chi sau nhảy lên, chuyển người hướng thẳng đến Thanh Long phía sau cột nước, không ngoái đầu cất cao giọng: "Hàng yêu sư, ta tạm tin ngươi lần này, đến đi!"
Giọng nói lạnh lẽo của y rung chuyển cả bầu trời, liên tục vang vọng trong khu Vùng Đất Tinh Thần.
Âm thanh chưa dứt thì mấy trăm sợi dây dẫn đang trôi nổi dập dìu giữa không trung ngay lập tức bất động, một khắc sau chúng quấn đến từ bốn phương tám hướng nối chặt với các khớp quan trọng trên cơ thể Cửu Vĩ, như một tấm lưới gió thổi không lọt giam cầm Cửu Vĩ Yêu Hồ luôn "ăn trên ngồi trước".
Dây dẫn màu lam nhạt chằng chịt khắp nơi tựa như cắt chém toàn bộ thế giới thành hàng ngàn mảnh, cảnh tượng này phản chiếu trong con ngươi hơi lồi ra của tiểu Thanh Loan, cậu khẽ run, kinh hãi tột cùng.
Có lẽ con người thật sự có thể thắng trời, thật sự có thể lấy cơ thể phàm thai giết linh thú Thượng Cổ ngang hàng với trời.
Giây khắc ấy, đứng ở lập trường của yêu, Lê Hoán nảy ra suy nghĩ đại nghịch bất đạo không thể lý giải.
Móng chim của tiểu Thanh Loan bất an giật giật, cậu nghiêng đầu nhìn gò má người đàn ông, lưỡng lự thật lâu, cuối cùng vẫn không cầm lòng được nhỏ giọng nhắc nhở: "Ông ấy là thầy của tôi, anh..."
"Vì dám giao quyền khống chế cơ thể cho ta nên phải tin tưởng không được ngờ vực ta." Như đoán được tâm tư của Lê Hoán, Hình Nghệ không đợi cậu nói xong đã nói chen vào, giọng nói bình tĩnh chứa sự lạnh lùng không có tình người, "Sở dĩ yêu bị hút hết ba hồn khi chế thành con rối là nhằm đề phòng trong lúc chiến đấu, nó bị cảm xúc chủ quan ảnh hưởng dẫn đến hoảng sợ tránh né cuộc chiến. Dưới sự điều khiển của hàng yêu sư, có thể con rối sẽ bị thương nhưng đó chắc chắn là con đường tấn công có tỷ lệ bị thương thấp nhất do chúng ta chọn."
Có lẽ thấy lời giải thích quá máy móc nên cuối cùng hàng yêu sư tiên sinh kiên nhẫn bổ sung: "Ý ta là nếu con rối bị thương thì vết thương đó ắt hẳn là tổn thương thấp nhất theo tính toán của hàng yêu sư, nó là điều không thể tránh khỏi chứ tuyệt đối không phải chúng ta cố tình gây ra, nói vậy đã rõ rồi chứ?" Lời vừa bật thốt ra khỏi miệng thì Hình Nghệ sững người, bấy giờ mới nhận ra mình thật sự tốt tính đến kỳ lạ...
Chắc là di chứng hậu mất trí nhớ, dẫu sao cũng nên đối xử lịch sự với đồ ăn một tí.
Hàng yêu sư tiên sinh tự an ủi mình.
Con chim nào đó nghe vậy thì "Ừ hử", sau đó nhỏ giọng lầm bầm: "Nói gì thì ông ấy vẫn là thầy tôi, đừng nói bị thương chảy máu, nếu anh dám để ông ấy rụng dù chỉ một cọng lông ——" Nói đến đây tiểu Thanh Loan bấu móng vuốt mình vào bả vai anh ta để uy hiếp.
Hình Nghệ: "..."
Con chim nào đó mài mỏ cảnh cáo: "Trước tiên ông đây sẽ không bỏ qua cho mi."
Lần đầu trong đời hàng yêu sư tiên sinh bị một cậu nhãi uy hiếp, anh nhướng mày, cuối cùng cầm lòng không được liếc nhìn cậu một cái: "Em không thể tin ta một lần?" Nói xong Hình Nghệ vung cánh tay dài lên, mười ngón kéo theo dây dẫn điều khiển Cửu Vĩ Yêu Hồ triển khai công kích Thanh Long.
Tiểu Thanh Loan chuyển động con ngươi qua lại theo Cửu Vĩ Yêu Hồ, lơ đãng nhắc: "Ồ, cái tên ngày nào cũng đùa giỡn lưu manh nhưng lại giả vờ ngây thơ vô tội để lừa gạt sự thông cảm thì có chỗ nào đáng để tin tưởng nhỉ, tôi thật sự cần suy xét lại điều này."
Hình Nghệ: "..."
Long Châu triệu hoán cột nước biến hình thành con rồng khổng lồ, khí lạnh bao quanh, nó gầm gừ lao đến.
Trong lòng Lê Hoán giật thót một cái, cậu vỗ cánh hoảng hốt hét: "Ôi! Cẩn thận cẩn thận!!!"
Cửu Vĩ bị dây dẫy khống chế tránh trái tránh phải, hành động thoăn thoắt, đợi thời cơ chín muồi tức tốc xoay người lại phun ra một viên Dương Viêm, lúc sắp đến gần hai con thủy long thì bốc hơi sạch.
"Sẽ không rụng lông," hàng yêu sư tiên sinh dù bận tối mắt vẫn thong thả nói, "Nhưng nếu em không yên tĩnh thì ta sẽ không kìm nổi rút lông của em."
Tiểu Thanh Loan cứng đờ người, cân nhắc đúng thật chim non không có sức chiến đấu nên đành phải ngậm bộ hòn làm ngọt nằm xuống vai người đàn ông, yên tĩnh như gà.
Cả bầu trời Vùng Đất Tinh Thần lượn lờ sương mù, Cửu Vĩ tránh thoát cột nước, lao thẳng đến Thanh Long ngũ trảo chiếm cứ ở nơi cao nhất, cả giận mắng: "Trọng Diệp! Ta quyết không cho ngươi lợi dụng ba hồn của Phương Thí làm xằng bậy, phá hoại danh dự của hắn, một phần Phượng hồn này ngươi đừng hòng có được! Còn không mau biến đi!"
Trọng Diệp cười khẩy: "Thanh Loan đã chờ đợi 3000 năm, giờ đây chỉ còn một hồn nữa là có thể sống lại, ngươi lại vì tên phàm nhân mà muốn bỏ mặc Phượng Thí, đúng là thẹn với hắn xem ngươi là đồng môn chí thân, lại để sư phụ hóa Phật nhìn chúng ta huynh đệ tương tàn! Thích Cảnh Du, ngươi thật sự là kẻ bất trung, bất hiếu, bất nghĩa!" Dứt lời, Thanh Long ngẩng lên trời gầm giận dữ, đuôi rồng nâng vút lên từ mặt đất, há miệng máu cắn cổ Cửu Vĩ.
Lê Hoán thấy thế cũng hít một hơi khí lạnh, xoắn xuýt nhìn người đàn ông đứng cạnh, không đợi cậu lên tiếng Hình Nghệ đã an ủi: "Yên tâm, không tiếp cận thì sao thành công? Em đừng quên tên Long đó lấy một địch hai."
Hết câu, Cửu Vĩ vặn người cắn ngược lại thân rồng, răng nhọn cắn xuyên vảy. Máu yêu đen đục chảy xuống từ trên trời giống như một cơn mưa máu tanh trong thế giới tinh thần thuần trắng. Tiếng gầm rung chuyển bầu trời, hai đại yêu thú quấn lấy nhau đấu khó phân thắng bại.
Nhưng vào lúc này, khí đen tụ lại, Diêm Mạc biến mất đã lâu lặng lẽ hiện hình, lưỡi liềm hắc kim tượng trưng cho tử vong lóe ra ánh sáng sắc lạnh, vung cao ở phía sau Thanh Long rồi không lưu tình bổ thẳng xuống.
Một khắc đó, long uy tan nát, Vùng Đất Tinh Thần sụp đổ, sự chấn động vượt qua hai giới âm dương ảnh hưởng đến hiện thực, rung chuyển cả khu vực Trung Quan Thôn.
Thẩm Trì Tu nhận được lệnh điều động đang lái xe đến hiện trường vụ việc kiểm tra tình huống bỗng giẫm mạnh chân ga, chiếc xe Jeep địa hình mang biển số quân đội dừng lại ở đường vành đai 4, Thẩm Trì Tu đẩy cửa xe xuống lắc mình biến hóa, trong tích tắc hóa thành đầu rồng đuôi rắn, yêu thú Huyền Li sở hữu năng lực đóng băng sông núi. Khí lạnh ở lớp vảy màu xanh lam của Huyền Li tản ra, đồ vật tiếp xúc nhanh chóng đóng một lớp băng giá âm lãnh tột độ, nó giẫm tứ chi phóng lên không, trong màn đêm lao như điên không ngừng nghỉ đến nơi bị long uy chấn động.
"Đội trưởng!!" Đèn xanh của máy bộ đàm trong xe Jeep sáng lên, nữ đội viên tổ chiến đấu chuyên biệt phụ trách liên lạc bi tráng gào lên, "Có người nào đó đăng lên Weibo nói là đã nhìn thấy Hung thú màu xanh lam ở đường vành đai 4! Ở trụ sở chính vỡ tổ rồi! Hai đường dây liên lạc trong tổ đã nghẽn! Ta còn đồng ý với bạn trai về nhà ăn cơm với anh ấy! Tại sao ngài cũng phát điên giống Cửu Vĩ đại nhân vậy hảaaaaa?!!!"
Tút tút ——!
Không ai tiếp nghe.
... (kuroneko3026.wordpress.com)
Khi Lê Hoán tỉnh lại thì đầu óc choáng váng, xương cốt toàn thân như thể bị người đánh gãy xong nối lại.
Nhiệt độ trong phòng khô hanh ấm áp, gió từ điều hòa tủ đứng phả ra đều đều êm dịu, trong chăn còn có một con vật lông xù cuộn tròn dựa sát vào cậu, Lê Hoán định thần nhìn trần nhà một lúc lâu trong bóng tối, đợi cơn choáng qua đi, cuối cùng cũng nhận ra mình về nhà rồi.
Cậu cảm nhận được A Ly đang run run, gắng gượng duỗi tay xoa đầu nó, hỏi: "Chúng ta về bằng cách nào?"
A Ly thò đầu ra từ trong chăn, ủn cái mũi ướt nhẹp vào má Lê Hoán, trả lời: "Còn chưa được nửa tiếng, là đại thiếu gia đưa các ngươi về, ngươi mau nghỉ thêm chút nữa đi, nghe nói lúc khu phố đi bộ sụp đổ suýt chút nữa đè ngươi thành thịt băm, may mà hồi phục nhanh."
Lê Hoán: "..."
Lê Hoán tâm nói chẳng trách đau thế này, nhìn sang A Ly thì phát hiện con hồ ly bình thường không tim không phổi giờ hai con mắt sưng húp như quả đào, chắc hẳn đã rơi không ít nước mắt. Cậu ngồi dậy tựa vào đầu giường, kéo Hồ linh mập mạp ra khỏi chăn ôm vào trong ngực, vừa vuốt lông cho nó vừa hỏi: "Thầy thế nào rồi?"
"Bị thương không nặng, còn uống máu của ngươi, nghỉ ngơi một hai ngày sẽ ổn thôi." A Ly liếm liếm mũi, "Nhưng chuyện uống máu là do đại thiếu gia tự ý quyết định, thầy mà biết có lẽ sẽ phạt hắn, đến lúc đó ngươi nhớ giúp khuyên ông ấy chít."
"Dĩ nhiên." Lê Hoán gật gù, "Sư huynh đi rồi à?"
A Ly nói: "Đi rồi, các ngươi gần như phá nát phố đi bộ, mấy ngày nay hắn bận tối tăm mặt mày luôn."
Lê Hoán khẽ "Ừ" một tiếng, hỏi: "Sao ngươi không ở bên cạnh thầy mà đến chỗ ta?"
A Ly nghe xong câu đấy phút chốc tỉnh táo tinh thần, đập chân phẫn nộ tố cáo: "Khỏi phải nói! Không biết từ đâu ra một con hamster non chiếm lấy phòng ngủ của chủ nhân không cho người khác đến gần! Ta đây sao có thể chịu được chứ?! Mới ban nãy còn theo chân nó đánh một trận ——" Nói đoạn A Ly khụt khịt mũi, uất ức trăm bề nhào đến đè lên ngực Lê Hoán rên rỉ đau thương, "Chít chít chít tiểu thiếu gia, ta thân là linh sủng của Cửu Vĩ Yêu Hồ mà thậm chí đánh không lại một con hamster! Tên khốn đó đánh đau quá! Còn đặc biệt chọn chỗ nhiều thịt của ta mà đánh."
Vết thương cũ chưa lành còn bị con hàng này đè suýt chút nữa thổ huyết, nhưng cậu không thể đẩy con hồ ly đang làm nũng ra nên đành xoa nắn cục u ở mông kẻ nào đó, cười trêu ghẹo: "Ta thấy chỗ nào của ngươi cũng đều rất nhiều thịt, chẳng lẽ ngươi bị hamster đè xuống đất đánh tơi bời một trận?"
Cáo mập: "..."
"Này!" A Ly giận dữ gào lên, "Có biết an ủi người ta không vậy! Ngươi không có tí quan tâm nào à!"
Gào xong, con cáo mập còn uốn éo mông co ro vào góc giường giận dỗi.
Lê Hoán bị chọc bật cười, nhích lại gần quay đầu hồ ly qua để nó nhìn mình: "Còn một việc."
A Ly: "Hừ!"
Lê Hoán hỏi: "Chắc hẳn Hình Nghệ cũng trở về, nhưng ta cảm nhận phòng sát vách không có ai, anh ta ở đâu?"
"Hình Nghệ là ai?" A Ly đảo mắt.
"Hàng yêu sư." Lê Hoán trả lời.
"À ha hắn ấy hả." A Ly thờ ơ liếm liếm mũi, "Thầy bị thương, ngươi thì hôn mê không tỉnh, đại thiếu gia lo lắng bỏ mặc một tên hàng yêu sư ở ngoài sẽ xảy ra rắc rối nên trước khi đi nhốt người lại rồi."
Lê Hoán: "..."
A Ly: "Này này này ngươi đi đâu đó! Ông đây vẫn còn tức lắm ngươi có biết không hả đồ vô lương tâm?!"
Lê Hoán vươn mình xuống giường, không màng đến mặc áo khoác xỏ giày mà chạy chân trần vào sân.
Trời hừng đông thì bắt đầu đổ tuyết, đọng một lớp mỏng ở trong sân. Lê Hoán vừa mới giẫm một bước lập tức rùng mình, vội quấn chặt đồ ngủ lần mò chạy đến sân sau.
Cơ quan dẫn xuống phòng tối vẫn chưa đóng, Lê Hoán đi cầu thang xuống dưới lòng đất, không biết là lần thứ bao nhiêu đứng trước cánh cửa đó. Ánh sáng le lói màu lam nhạt thấp thoáng ngoài khe cửa, kế tiếp, người bị nhốt dùng dây dẫn gõ vào cánh cửa giống hệt mỗi lần nhận ra cậu đã đến.
Lê Hoán thở phào không lý do, trong con ngươi chứa ý cười, bước lên đẩy cửa phòng tối ra.
Theo cánh cửa mở, sắc xanh lam thuộc về linh lực của hàng yêu sư tràn ra, trong phòng tối lên đến hàng ngàn, hàng vạn sợi dây dẫn chồng chéo nhau, giống một vị thần tướng toàn năng lấy dải ngân hà xuống nhân gian. Lê Hoán hơi mở lớn mắt, từ nhỏ đến lớn cậu đã nghe nhiều lời dạy cách đề phòng dây dẫn màu xanh lam, nhưng lần đầu tiên ngạc nhiên thán phục trước khung cảnh tuyệt đẹp lấp lánh như những vì sao của chúng.
Tiểu thiếu gia còn chưa kịp trầm trồ gì nhiều, mới bước vào cửa thì đám dây dẫn chờ đợi đã lâu theo sự điều khiển của chủ nhân ngay lập tức thành thạo trói người nào đó không chừa đường phản kháng, kéo cậu đi vào.
Lê Hoán: "..."
Ờ, quả đúng là không nên tồn tại ảo tưởng tốt đẹp gì trên loại hàng yêu sư đáng lý bị trời tru đất diệt này.
Xem như mắt cậu mù đi.
Cuối cùng cũng nhận ra điều đó, tiểu thiếu gia mất tự nhiên nhúc nhích người, lực dây dẫn trói không mạnh, nhưng tư thế này thật là... Lê Hoán nhìn hàng yêu sư mặt lạnh nghiêm trang, ánh mắt hờ hững nhưng lại ép cậu ngồi trên đùi anh ta, chịu không nổi sầm mặt hỏi: "Này, anh khôi phục ký ức nhân cách rồi mà không thấy tiếp tục ấu trĩ thế này rất xấu hổ ư?"
Hình Nghệ: "?"
Lê Hoán lập tức xù lông: "Tên khốn Trọng Diệp nói với tôi thật ra anh đã khôi phục thần trí từ lâu, đừng có giả vờ ngờ nghệch nữa được không?!"
"Tên Long đó đúng là chõ mõm vào chuyện người khác." Hàng yêu sư tiên sinh bị vạch mặt nhưng vẫn nói hết sức điềm tĩnh.
Lê Hoán: "..."
So sánh với cái tên này, cậu bỗng cảm thấy tên Long đó không hẳn là xấu xa lắm.
"Thế nên," Lê Hoán mặt không cảm xúc nhìn anh, "Chúng ta có thể bàn kế hoạch tương lai theo cách của người bình thường không? Bắt đầu từ việc thả tôi ra?"
Hình Nghệ: "Chuyện này tính sau."
"Tại sao?!" Lê Hoán lại suýt xù lông.
"Vì tôi đã ngửi mùi máu của em cả đêm, không thể kìm chế ham muốn nữa rồi."
Âm cuối bị đôi môi giam lại, anh ta vùi đầu bên gáy Lê Hoán, vòng tay ôm siết lưng cậu.
Tim chợt giật thót, Lê Hoán ngơ ngác nhìn vách tường trước mặt, loại cảm xúc ẩm ướt quen thuộc bịn rịn ở gáy, dưới sự khiêu khích của những cái liếm láp và cắn mút, cậu trở nên hưng phấn không kìm nén nổi.
——To Be Continued
Hết 32.
- - - - - - - - - - - - - - - - -
Lại sắp đến màn trêu đùa những con người FA rồi TvT

Bình Luận (0)
Comment