Trâm cài khuyên ngọc, châu phượng ngậm mây.
Dưới hoa sức lung linh, là sắc sương mỏng thanh lãnh mang nét kiêu ngạo.
Cố Kiến Thâm trực tiếp nhìn ngắm đến sững sờ, xem khắp thiên hạ, cũng không sao tìm được bất kỳ bút mực nào có thể miêu tả được một phần ngàn vạn vẻ đẹp của y.
Mày thẳng mắt tuấn, da sương nõn nà, một vệt đỏ trên cánh môi tựa như mai vàng nở rộ trong tuyết, quả nhiên thanh khiết kiêu ngạo trêu người.
Cố Kiến Thâm không hề nghĩ ngợi liền hôn y.
Sau đó … bị tàn nhẫn đẩy ra!
Dường như bừng tỉnh từ trong mộng đẹp, đầy lòng Cố Kiến Thâm đều là không cam tâm.
Thẩm Thanh Huyền nhíu mày nói: “Rượu giao bôi.”
Cố Kiến Thâm: “…”
Thẩm Thanh Huyền giục: “Nhanh coi.”
Cố Kiến Thâm mất sức rất lớn mới ổn định lại tâm tình.
Không ổn định cũng không được, vợ yêu quá mạnh, nếu đánh nhau thật sẽ phá hủy hoàng cung.
Hít sâu một hơi, Cố Kiến Thâm u oán nói: “Đêm tân hôn, không thể tốt với ta chút sao?”
Thẩm Thanh Huyền thật sự mềm giọng: “Uống rượu giao bôi đi rồi hôn.”
Mắt Cố Kiến Thâm sáng lên: “Thật ư?”
Thẩm Thanh Huyền nhẹ giọng nói: “Ừ.”
Cố Kiến Thâm lập tức rót rượu, đưa vào tay y.
Nghi lễ thành thân ở nhân gian rất nhiều, Thẩm Thanh Huyền vì nhiệm vụ mà nghiên cứu rất kỹ, cho nên biết bước này chắc chắn không thể thiếu.
Uống rượu giao bôi xong, Cố Kiến Thâm nhìn y say đắm.
Thẩm Thanh Huyền cười nói: “Bệ hạ cần gì phải vậy?”
Cố Kiến Thâm không lên tiếng.
Thẩm Thanh Huyền đứng dậy, tháo trang sức trên đầu, làm tóc dài xõa tung, y dựa gần vào Cố Kiến Thâm, ngửa đầu nhìn hắn: “Hôn cũng được, chạm cũng được, nhưng Bệ hạ lại không thể làm tới bước cuối.”
Cố Kiến Thâm: “!” Thế nào gọi là lấy đá đập chân mình? Người đó chính là Đế tôn Tâm Vực vào lúc này đây.
Thẩm Thanh Huyền chủ động kiễng chân hôn lên môi hắn.
Cố Kiến Thâm giật mình, ngay sau đó hôn trả lại y cho hả giận, vừa kịch liệt lại còn bức thiết, dường như muốn hủy xương y cho vào bụng.
Thẩm Thanh Huyền vô cùng phối hợp với hắn, thậm chí còn dụ dỗ hắn như có như không.
Cố Kiến Thâm sao mà chịu được? Bàn tay mò vào trong y phục, siết chặt vòng eo y.
Sắp sửa …
Một cảm giác mát lạnh dâng lên ngực, Cố Kiến Thâm buông lỏng người ra.
Y phục Thẩm Thanh Huyền ngổn ngang, dựa nghiêng vào giường, hai gò má ửng hồng, gương mặt lộ vẻ phong tình vạn chủng.
Cố Kiến Thâm lại nói: “… Nghỉ ngơi đi.”
Thẩm Thanh Huyền cười nói: “Thật sự không làm sao?”
Cố Kiến Thâm nhìn chằm chằm y: “Ngươi cảm thấy làm rồi, nhiệm vụ sẽ hoàn thành?”
Thẩm Thanh Huyền nói: “Đêm tân hôn, đương nhiên nên động phòng hoa chúc.”
Cố Kiến Thâm nhìn y: “Với người mình không thích, ngươi cũng có thể làm chuyện này sao?”
Thẩm Thanh Huyền nói: “Ta không ghét ngươi.”
Cố Kiến Thâm chắc chắn nói: “Nhưng cũng không thích.”
Thẩm Thanh Huyền nhíu mày nói: “Có cần tính toán vậy không?”
Cố Kiến Thâm ném áo ngoài lên người y.
Thẩm Thanh Huyền hơi tức giận, vứt y phục của hắn, lật người qua một bên.
Cố Kiến Thâm nhìn bờ vai lộ ra ngoài cùng cẳng chân trơn bóng của y, bằng vào nghị lực kinh người mà nhịn xuống.
Không thể bị y dụ dỗ, nếu theo mong muốn của y, thì phía sau mới là vực sâu vạn trượng.
Ngày hôm sau, Cố Kiến Thâm cắt ngón tay tạo vết máu đêm đầu tiên cho hoàng hậu mình.
Đáng tiếc hoàng hậu của hắn không thèm cảm kích, cả ngày làm mặt lạnh.
Cố Kiến Thâm biết rõ y đang giận gì, vì vậy bảo: “Ngươi đừng vội, một gia đình không phải chỉ thành thân là xong đâu.”
Thẩm Thanh Huyền cười lạnh nói: “Không động phòng, thì sao tính là thành thân?”
Nghe y nói, Cố Kiến Thâm thật muốn làm y không xuống được giường luôn.
Nhưng lại không cam lòng, hắn trả giá bằng tình cảm, đâu phải chỉ cầu một lần quan hệ xác thịt ngắn ngủi?
Hắn nhẫn nại nói: “Không liên quan với nhau.”
Thẩm Thanh Huyền không lên tiếng.
Cố Kiến Thâm nói: “Thành thân chỉ là bắt đầu, ở chung lâu dài mới cho ngươi một gia đình chân chính.”
Hắn nói thế ngược lại cũng có tí đạo lý, Thẩm Thanh Huyền ngẫm lại phủ Quốc Công, nhất thời không sốt ruột nữa.
Y nói: “Vậy để xem sao.”
Một lần xem này kéo dài mấy chục năm.
Nghe thì có vẻ mấy chục năm dài đằng đẵng, nhưng đối với hai người đã trăm triệu tuổi, thực sự không đáng là bao.
Thường ngày Cố Kiến Thâm xử lý triều chính, rảnh rỗi thì về hậu cung dỗ dành vợ.
Thẩm Thanh Huyền thì lại say mê nghệ thuật, ở không thì giúp hoàng đế phê tấu chương.
Nhân dân cả nước đều biết đế hậu phu thê tình thâm, ân ái vô song, nhân gian ca tụng.
Văn võ bá quan cả triều cực kỳ hài lòng với vị hoàng đế Cố Kiến Thâm này! Từ lúc hắn đăng cơ, quốc thái dân an, thần kỳ tới mức tai nạn cũng biến đâu mất không thấy.
Cả nước mưa thuận gió hòa, bách tính an cư lạc nghiệp, ngay cả trị an cũng tốt hơn không chỉ mấy lần … Quả là vinh hoa thịnh thế chưa từng có!
Gặp được minh quân thế này là một chuyện vô cùng may mắn!
Chỉ có điều … quan viên toàn triều lo lắng một chuyện, đó chính là đế cung trống rỗng, dòng dõi điêu tàn!
Bọn họ cũng biết Đế hậu ân ái, cũng biết Thẩm hoàng hậu tài đức sáng suốt —— tấu chương của ai mà chưa từng được nàng phê?
Nhưng bất hiếu có ba, vô hậu
(không có con nối dòng) là tội lớn nhất!
Ba năm trôi qua, hoàng hậu vẫn thế không có động tĩnh gì, ai mà không sốt ruột cho được?
Không chỉ các đại thần, phủ Thẩm Quốc Công cũng gấp gáp quá chừng, Lý thị cứ ba ngày thì có hai ngày vào cung, không hỏi gì, chỉ mong con gái sẽ lớn bụng.
Tính nhẫn nại của Thẩm Thanh Huyền vô cùng tốt: mẫu thân nói, y nghe; dạy y phương thuốc cổ truyền, y cũng nghiêm túc ghi nhớ; đưa y chén thuốc, y cũng cứng rắn uống hết … Về phần hiệu quả hả, đương nhiên không có bất kỳ hiệu quả nào.
Y đường đường là một nam nhân, sao có khả năng sinh con?
Nha … Càng chưa kể tới Bệ hạ của y còn là một tên hèn nhát.
Lý thị cũng rất lo âu, con gái ngày trước mảnh mai yếu đuối, sao giờ càng lớn càng thon dài, càng lớn càng tuấn tú? Không chỉ bụng phẳng, mà ngực … ngực cũng phẳng lắm luôn á!
Lý thị sốt ruột cho Thẩm Thanh Huyền, các đại thần cũng bức ép Cố Kiến Thâm.
Chỉ tiếc các đại thần không có đãi ngộ như Lý thị.
Cố Kiến Thâm còn ác hơn, trực tiếp nổi trận lôi đình ngay trên triều: “Đời này ta tuyệt đối không nạp phi, còn con cái, không cần các ngươi bận tâm!”
Vào những lúc này, đương nhiên sẽ có trung thần liều chết khuyên can, nhưng Cố Kiến Thâm có cách trị hết rồi, đại thần chạy ra chắn đường, thân vệ binh còn nhanh hơn cả đại thần, phân công ngăn chặn, làm họ có muốn chắn cũng không chắn được.
Nếu còn kẻ la hét bất mãn, Cố Kiến Thâm lập tức tìm việc cho hắn. Người mà, bận rộn thì không còn xen vào việc nhà người khác, đám đại thần này quá nhàn rỗi, nếu đã rảnh thì đi tạo phúc cho bách tính đi.
Qua lại mấy bận, suốt gần mười năm, rốt cục không còn ai náo loạn nữa.
Tình cảm đế hậu quá sâu nặng, đao thương không xen được, ngoài sáng trong tối, nhưng không cách nào khiến hai người xa cách!
Hai người ân ái như thế, sao không sinh được con?
Thực sự quá đáng tiếc!
Thời điểm Cố Kiến Thâm tại vị năm thứ ba mươi, nhiệm vụ của họ rốt cục hoàn thành.
Thế nhưng phương thức hoàn thành làm Thẩm Thanh Huyền khá kinh ngạc.
Thẩm Quốc Công đã già, từ mấy năm trước thân thể đã không ổn, Thẩm Thanh Huyền vẫn luôn dùng thuốc cứu chữa ông, nhưng hôm nay đã chống đỡ hết nổi.
Thân thể phàm thai, hơn bảy mươi đã thuộc loại cao tuổi.
Thẩm Quốc Công thời trẻ chinh chiến bên ngoài, bệnh cũ ứ đọng bạo phát khi tuổi già, Thẩm Thanh Huyền cũng chỉ có thể giúp ông giảm bớt đau đớn, lại không thể làm thêm được gì.
Khi bệnh tình lão Quốc Công nguy kịch, Cố Kiến Thâm cùng Thẩm Thanh Huyền suốt đêm xuất cung, tới phủ Quốc Công.
Đã từng tráng niên, hiện giờ tuổi già, sinh mệnh người phàm ngắn ngủi, thực sự khiến người thổn thức.
Thẩm Thanh Huyền ngồi bên mép giường, lão Quốc Công nhìn con gái, trong mắt vẩn đục không có chút sợ hãi với tử vong, trái lại tràn đầy vui mừng hạnh phúc: “Thanh Nhi ngoan, bé ngoan bảo bối của phụ thân.”
Thẩm Thanh Huyền nghe giọng ông, chóp mũi bỗng dưng sao mà chua xót.
Lão Quốc Công quay đầu, nhìn về phía Cố Kiến Thâm: “Bệ hạ …”
Cố Kiến Thâm tiến lên, ánh mắt lão Quốc Công nhìn về phía hắn vô cùng hiền lành: “Có thể được Bệ hạ sủng ái, đời này Thanh Nhi thực sự hạnh phúc.”
Cố Kiến Thâm nói: “Đều là việc trẫm nên làm, quốc trượng giao phó Thanh Nhi cho ta, ta sẽ bảo vệ y cả đời hạnh phúc.”
“Giao phó cho ngươi … Đúng rồi …”
Lão Quốc Công đặt tay Thẩm Thanh Huyền vào trong tay Cố Kiến Thâm, nói ra câu cuối cùng của đời này: “Bệ hạ, lão thần … lão thần giao trân bảo của đời này cho ngươi!”
Nói xong lời này, Thẩm Quốc Công đi.
Thẩm Thanh Huyền ngơ ngác, mãi tới khi xung quanh vang lên tiếng khóc thổn thức, y mới phục hồi tinh thần, mà lúc này hai gò má y man mát, ướt đẫm nước mắt lạnh lẽo.
Cố Kiến Thâm ôm y vào trong ngực, thấp giọng nói: “Không có chuyện gì, đời này ông rất hạnh phúc.”
Cùng lúc đó.
“Cho Thẩm Thanh Huyền một gia đình” trên ngọc giản đỏ biến thành xám nhạt.
Ngay sau đó, “không được nổi sát ý với Cố Kiến Thâm” trên ngọc giản trắng, cùng với “tiêu trừ sát ý Thẩm Thanh Huyền đối với ngươi” trên ngọc giản đỏ đều biến thành xám nhạt.