Muốn Phi Thăng Thì Yêu Đi

Chương 41

Lão Quốc Công đi rồi, Thẩm Thanh Huyền lo lắng nhất là mẫu thân Lý thị.

Lý thị trẻ hơn lão Quốc Công gần mười tuổi, hơn nữa vẫn luôn quen sống trong nhung lụa, sức khỏe rất tốt. Khi Thẩm Quốc Công bệnh nặng, bà vẫn không mượn tay người khác mà tự mình cẩn thận hầu hạ.

Thẩm Thanh Huyền nhiều lần khuyên bà đừng làm mệt bản thân, nhưng Lý thị lại cười nói: “Sao ta có thể mệt? Ở bên cạnh ông ấy, ta chỉ có an tâm.”

Thẩm Thanh Huyền khó mà hiểu được câu này, nhưng y vẫn tôn trọng Lý thị.

Bây giờ lão Quốc Công đi, người cả nhà đều khóc rối tinh rối mù, chỉ có Lý thị yên tĩnh ngồi ở đó, nhìn trượng phu không còn sự sống, hai mắt dịu dàng, thần thái yên tĩnh.

Thẩm Thanh Huyền muốn an ủi bà, nhưng há mồm, lại phát hiện không thể nói được gì.

Luôn có những cảm xúc mà ngôn từ không cách nào giải bày, mà dường như Lý thị cũng không cần an ủi.

Quy mô tang lễ lão Quốc Công rất lớn, chưa kể tới Cố Kiến Thâm và Thẩm Thanh Huyền ân ái cỡ nào, chỉ cần nhìn thành tựu của Thẩm Khuynh Lỗi và Thẩm Khuynh Tố cũng làm cho vô số người khâm phục lão Quốc Công không thôi.

Thẩm Quốc Công một đời liêm khiết, giúp đỡ chính nghĩa, sinh con trai con gái, trưởng tử đứng hàng Binh bộ Thượng thư, con thứ chưởng Hình bộ, con gái hiện giờ trở thành Thẩm hoàng hậu, cùng thánh thượng phu thê tình thâm.

Một Thẩm gia như thế, thật sự vinh quang rực rỡ chiếu cả nhà!

Lão Quốc Công sống thọ chết tại nhà, mặc dù khiến người đau buồn, nhưng cũng không cần quá khó chịu.

Đời này mặt mày rạng rỡ, lão Quốc Công qua đời trước mặt con trai con gái, đã là phúc lớn.

Dùng tôn sư hoàng thất, Thẩm Thanh Huyền không cần phục hiếu(1) theo quy củ, nhưng Thẩm Thanh Huyền vẫn vì lão Quốc Công mà niệm chú Vãn Sinh(2).

(1) Để tang

(2) Chú Vãn Sinh là mật ngôn được trì niệm trong các lễ Tịnh Độ, cầu siêu.

Chú Vãn Sinh của người phàm thật ra đều để trấn an người hiện thế, không ảnh hưởng linh hồn tiến vào luân hồi.

Nhưng thành tâm chúc phúc của Thẩm Thanh Huyền lại có thêm phúc báo sâu đậm.

Nguyện lão Quốc Công trên đường luân hồi bớt đi nhấp nhô và đau khổ.

Tang lễ kết thúc, Thẩm Thanh Huyền mong được đón Lý thị hồi cung tĩnh dưỡng.

Mà Lý thị dường như cũng đang đợi y.

“Thanh Nhi …” Lý thị gọi y như mọi ngày, như mỗi một lần trong ba mươi năm qua, mang theo thương yêu cùng quan tâm sâu sắc.

Thẩm Thanh Huyền ngồi bên cạnh bà, bàn tay già nua của Lý thị đặt trên mu bàn tay y.

Thẩm Thanh Huyền mơ hồ nhận ra, nhưng vẫn không sao kìm nén được chua xót trong lồng ngực.

“Nương …” Y nhẹ giọng gọi bà.

Lý thị nở nụ cười nói: “Nương vẫn luôn bận tâm con, lo con chịu không nổi độc sủng của thánh thượng, lo con không có con cái bị người lên án, cũng lo con tuổi già không ai chăm sóc …”

Thẩm Thanh Huyền thấp giọng nói: “Không sao cả, những việc này không quan trọng.”

“Đúng vậy, không quan trọng lắm.” Lý thị nói, “Có Bệ hạ nhất vãng tình thâm(3) với con, những thứ này không còn quan trọng nữa.”

(3) Chỉ hướng về một người mà yêu say đắm

Trải qua hơn ba mươi năm, mọi lo lắng đều bị thời gian lật đổ từng cái một.

Cố Kiến Thâm thực hiện hứa hẹn của mình, ba mươi năm này đều không nạp phi, hoặc nên nói hắn chưa từng để mắt tới những cô gái khác.

Thẩm Thanh Huyền được sủng ái ra sao, Lý thị đều thấy tận mắt, bà vỗ vỗ tay Thẩm Thanh Huyền bảo: “Con ngoan, Bệ hạ thật sự rất yêu con.”

Thẩm Thanh Huyền không nói gì.

Lý thị lại nói: “Một nam nhân, trong mắt chỉ có con, trong lòng chỉ có con, thích tất cả những gì con thích, thích luôn cả mọi điều con muốn, cũng nguyện lòng vì hạnh phúc của con mà gắng sức kinh doanh … Hắn thật sự rất yêu con.”

Những câu này chạm tới đáy lòng Thẩm Thanh Huyền, nhưng có một số việc y không tiện mở miệng.

Lý thị nói tiếp: “Hai mẹ con chúng ta đều rất hạnh phúc, nhân sinh một đời, có được một người như thế, còn cầu mong gì hơn?”

Nghĩ đến lão Quốc Công, Thẩm Thanh Huyền thấy trong lòng ấm áp hơn: “Phụ thân cũng yêu mẫu thân chân thành.”

Lý thị rũ mắt, khóe miệng cong lên, mặc dù da thịt đã nhăn nheo, nhưng nụ cười này lại mang màu sắc long lanh khi còn trẻ, bà nhẹ giọng nói: “Đúng vậy, ta cũng yêu ông ấy hết lòng.”

Nhìn đời này của Lý thị cùng Thẩm Quốc Công, Thẩm Thanh Huyền dường như chạm được vào chút ái tình.

Bọn họ hiểu nhau, bên nhau, và yêu nhau …

Thẩm Quốc Công xuất thân quân nhân, tính tình cứng cỏi sẽ vì thê tử mà thấp giọng nói lời nhỏ nhẹ.

Lý thị xuất thân tiểu thư khuê các, dịu dàng xinh đẹp sẽ vì trượng phu mà trở nên kiên cường bất khuất.

Họ đến với nhau, hai người khác biệt hoàn toàn dần dần hòa thành một, thuộc về lẫn nhau.

Lý thị nói chuyện với Thẩm Thanh Huyền rất lâu, đều là những việc vụn vặt của bà và Thẩm Quốc Công: kết hôn, sinh con, nuôi dưỡng …

Từng li từng tí, nhìn như lộn xộn, nhưng lại viết ra một cuộc đời tươi đẹp.

Sinh mệnh ngắn ngủ lại phong phú tuyệt diệu như thế.

Nhân gian ba mươi năm, thứ Thẩm Thanh Huyền đạt được có thể so với bế quan ở Vạn Tú Sơn ba trăm năm —— e rằng còn xa hơn không chừng.

Lý thị cũng đi theo lão Quốc Công, không có thương tâm, không có thống khổ, trên mặt mang theo mỉm cười thỏa mãn từ trong mộng rời khỏi thế giới này.

Nội tâm Thẩm Thanh Huyền rất bình tĩnh, vì y biết nghênh đón Lý thị chính là hạnh phúc sau cùng.

Con gái đã lớn, cũng đã có gia đình hạnh phúc, cho nên bà không còn vấn vương trong lòng, chỉ muốn đuổi theo người chồng đã biệt ly.

Đêm cuối cùng hôm ấy, bà lôi kéo tay Thẩm Thanh Huyền trò chuyện, thật ra thì vẫn không yên lòng y nhất.

Bởi vì y không có con.

Có điều cuối cùng bà cũng nghĩ thông, chuyện ‘lưu hậu’ khắc vào bản năng trong xương của người phàm cũng bởi do tình yêu đạm bạc với người con gái.

Dường như chỉ cần Thẩm Thanh Huyền có thể hạnh phúc, bọn họ cảm thấy mọi thứ đều tốt.

Đây chính là người nhà sao?

Không hỏi nguyên do, không quản nhân quả, vô tư mà đối tốt với một người.

Ngoại trừ người nhà, còn tình cảm nào có thể được như thế?

Cố Kiến Thâm nói cho y biết: “Nhiệm vụ hoàn thành.”

Thẩm Thanh Huyền gật đầu, hỏi hắn: “Hoàn thành lúc nào?”

Cố Kiến Thâm nói: “Khi lão Quốc Công giao phó ngươi cho ta.”

Thẩm Thanh Huyền ngơ ngác: “Là khi đó sao?”

Cố Kiến Thâm nở nụ cười, nắm tay y nói: “Bởi vì ngươi xem lão Quốc Công là người nhà, ông giao ngươi cho ta, cho nên … ta cũng thành người nhà của ngươi.”

Thẩm Thanh Huyền lắc đầu nói: “Không phải.”

Cố Kiến Thâm nhìn về phía y: “Hửm?”

Thẩm Thanh Huyền nói: “Là vì ngươi đưa ta đến nhân gian, cho ta ba mươi năm, giúp ta tìm được một gia đình.”

Nếu không phải vì Cố Kiến Thâm, có thêm trăm triệu năm nữa Thẩm Thanh Huyền cũng sẽ không đến nhân gian một lần; nếu không phải Cố Kiến Thâm, Thẩm Thanh Huyền cũng sẽ không biến thành Thẩm Thanh Thanh; nếu như không phải Thẩm Thanh Thanh, Thẩm Thanh Huyền sẽ không gặp được người nhà họ Thẩm, đương nhiên không biết gia đình thì ra là như thế.

Duyên phận tốt đẹp, mà phần duyên phận này là Cố Kiến Thâm cho y.

Cố Kiến Thâm nhìn Thẩm Thanh Huyền vào lúc này, cả người đều ngây ngẩn.

Thẩm Thanh Huyền cong môi, trong mắt là ý cười dịu dàng: “Cố Kiến Thâm, cám ơn ngươi.”

Ba chữ sau cùng như mồi dẫn hỏa, Cố Kiến Thâm nở pháo hoa trong lòng, chớp mắt tỏa ra vô số hào quang.

Cố Kiến Thâm nói: “Ngươi không còn sát ý với ta nữa.”

Thẩm Thanh Huyền cười nói: “Phải.”

Cố Kiến Thâm kìm chế nửa ngày, cuối cùng vẫn nhịn không được, hôn lên môi y.

Thẩm Thanh Huyền nhẹ nhàng vòng tay quanh cổ hắn, dường như dâng tặng bản thân, Cố Kiến Thâm lại càng cảm xúc dâng trào, tâm tình quay cuồng như luồng nước nóng cuốn mất lý trí hắn, khua cho thứ gọi là tự kiềm chế kia mỏng như sợi tơ …

Trông ngóng ba mươi năm, đợi chờ ba mươi năm, rốt cục cũng nghênh đón thời khắc này.

Cố Kiến Thâm từng thể hội rất nhiều vui sướng, nhưng chưa bao giờ hạnh phúc như lúc này.

Hắn như thực sự thấy được trái tim Thẩm Thanh Huyền, đẹp như thủy tinh trong suốt, rất cứng rắn và cũng rất yếu đuối, tuy vẫn cứ đóng chặt, nhưng rốt cục đã lộ ra hình dáng.

Còn đẹp hơn cả trong tưởng tượng, còn chói mắt hơn so với tưởng tượng, còn khiến cho hắn yêu thích điên cuồng hơn tưởng tượng.

Chỉ cần nhìn thấy, vậy thì một ngày nào đó sẽ có thể chạm tới.

Hắn có kiên nhẫn, có mười phần kiên nhẫn để chờ đợi Thẩm Thanh Huyền mở rộng cửa lòng vì hắn.

Hai người ôm hôn, khi buông ra sắc mặt Thẩm Thanh Huyền ửng hồng, thở hổn hển: “Muốn thử chút không?”

Cố Kiến Thâm biết rõ y nói tới gì.

Vỗn tưởng rằng Thẩm Thanh Huyền sẽ như mọi khi tiếp tục mê hoặc hắn, nào ngờ Thẩm Thanh Huyền lại ngửa đầu nhìn hắn, thành thực mà nói rằng: “Ta hẳn vẫn chưa hiểu được thích là thế nào giữa hai người yêu nhau, thế nhưng ta không ghét ngươi.”

Lý thị và Thẩm Quốc Công yêu thương nhau như thế, y thấy rất rõ, nhưng cũng rất khó dụng tâm trải nghiệm.

Nếu Cố Kiến Thâm muốn tình yêu kiểu đó, có thể y không cho hắn được.

Nhưng y không biết rằng, câu nói này là một bước dài xưa nay chưa từng có đối với Cố Kiến Thâm.

Ít nhất y đã bắt đầu suy tư, ít nhất y không còn khăng khăng muốn chữa trị thang trời nữa rồi!

Cố Kiến Thâm cong môi, quyết định cho y như nguyện: “Nhiệm vụ hương nhân duyên có thể làm, chờ ngươi chân chính hiểu được thế nào là thích, chúng ta lại tiếp tục những việc khác.”

Ý loạn tình mê mà … Đơn giản là để hắn chịu giày vò.

Thẩm Thanh Huyền mở to mắt nói: “Cho nên ngươi cứng được đúng không?”

Cố Kiến Thâm: “…” Sao ngu tới mức đào cái hố như thế cho mình vậy trời!

Cố Kiến Thâm đành phải giải thích như vầy: “Ngươi không muốn giết ta, ta đương nhiên có thể.”

Thẩm Thanh Huyền vậy mà thấu hiểu: “Cũng phải, sao có thể nổi tình dục với người muốn giết mình? Thế cũng quá ngu rồi.”

Cố Kiến Thâm ngu hết mấy chục năm chợt cảm thấy đầu gối cắm đầy mũi tên.

Chẳng qua lúc này tâm trạng Cố Kiến Thâm rất tốt, cực kỳ tốt, sao cũng không ngại.

Hắn nói rằng: “Nhiệm vụ này để về rồi làm tiếp, hương nhân duyên không hợp châm ở nhân gian.”

Dù hương nhân duyên này chỉ là vật nhỏ ở giới tu chân, nhưng đặt ở nhân gian thì chính là thần vật khó lường, không chừng sẽ quấy nhiễu số mệnh người khác.

Thẩm Thanh Huyền hiểu rõ, y lại hỏi: “Chúng ta còn phải tiếp tục ở đây sao?”

Lão Quốc Công và Lý thị là vướng bận của y, bọn họ đi rồi, y cũng phải đi thôi.

Quả thực y rất nhớ Thẩm đại ca cùng Thẩm nhị ca, nhưng bây giờ hai vị ca ca gia đình mỹ mãn, tiền đồ vô lượng, dưới gối có một đôi trai gái rất hiếu thuận, thực sự không cần y bận tâm.

Lúc này đi là vô cùng thích hợp.

Cố Kiến Thâm lại nói: “Có hai nhiệm vụ, vẫn nên hoàn thành ở nhân gian đi.”

Thẩm Thanh Huyền nghĩ cũng phải, nhiệm vụ cùng uống cùng say dùng thể xác này hoàn thành còn dễ hơn bản thể.

Bản thể hai người đều có tửu lượng cao, dù không còn sát y thì chuyện cùng say vẫn không dễ dàng …

So với trở về lãng phí rượu ngon, không bằng ở thế gian say một lần.

Thẩm Thanh Huyền hiếu kỳ nói: “Hai nhiệm vụ? Lẽ nào ngươi có manh mối về hái sao trời?”

Hiện giờ bọn họ còn ba nhiệm vụ chưa hoàn thành, một là châm hương nhân duyên sau đó ý loạn tình mê, một là cùng uống cùng say, còn cái nữa là hái sao trời.

Còn việc lá thư thì họ đã hoàn thành trước khi đến nhân gian rồi, dù sao cũng đơn giản vô cùng.

Hương nhân duyên phải về giới tu chân hoàn thành, vậy cũng chỉ còn hái sao trời.

Nhiệm vụ hái sao trời này đến nay Thẩm Thanh Huyền vẫn chưa có chút đầu mối nào, chẳng lẽ Cố Kiến Thâm lại có ý tưởng?

Cố Kiến Thâm nói: “Xác thực có chút manh mối, có điều không thể nói, chỉ hy vọng lúc đó ngươi đừng giận.”

Thẩm Thanh Huyền nói: “Chỉ cần có thể hoàn thành nhiệm vụ, ta nhất định sẽ không giận.”

Cố Kiến Thâm nở nụ cười: “Chỉ mong là thế.”

Thẩm Thanh Huyền ngày càng tò mò: “Rốt cuộc muốn hái sao trời bằng cách nào?”

Cố Kiến Thâm làm động tác suỵt giữa môi: “Trước giữ bí mật.”

Thẩm Thanh Huyền trừng hắn: “Nếu hái không thành thì sao?”

Cố Kiến Thâm dịu giọng nói: “Tất nhiên mặc ngươi đánh phạt.”

Thẩm Thanh Huyền bắt đầu tức: “Trên đời này ai phạt được ngươi?”

Cố Kiến Thâm bỡn cợt nói: “Ngươi không cho ta ôm ngủ, chính là hình phạt đáng sợ nhất trên đời này.”

Thẩm Thanh Huyền lại tặng cho hắn cái ha ha như mọi ngày.

Cố Kiến Thâm vui vẻ nhận, dửng dưng xem cái này thành khen ngợi.

Hai người ở nhân gian thêm ba năm, vì đang chịu tang nên cùng uống cùng say không thỏa đáng.

Tuy hiếu kỳ hoàng thất dùng ngày tính tháng(4), nhưng Thẩm Thanh Huyền lại không nghĩ thế, vốn thời gian ba năm không là gì với y, cần gì lại co lại ngắn?

(4) Chỉ thời gian lâu dài

Ba năm này, hai người họ còn thân mật hơn so với ba mươi năm trước.

Đương nhiên … ở trong mắt người ngoài là càng càng càng thân mật.

Theo lý thuyết đã tới tuổi này, vừa không có con cái, đế hậu thể nào cũng phải có chút mâu thuẫn, kết quả hai người họ còn ân ái hơn trước, trên quốc yến thâm tình nhìn nhau cười, nhét cho quần thần một miệng lớn thức ăn cờ hó.

Điều này làm các đại thần nhăm nhe nhét mỹ nhân trẻ tuổi vào cung cho hoàng đế “vẫn còn được” phải chết tâm.

Bệ hạ quả thực sủng ái hoàng hậu như trúng độc vậy á!

Rõ ràng đã vào trung niên rồi, vậy mà vẫn gắp thức ăn châm trà cho hoàng hậu, dáng vẻ khác hoàn toàn khi nói chuyện với người khác, không hề có uy nghi đế vương, như một người trượng phu yêu thương thê tử mọi bề trên đời, nói lời nhỏ nhẹ, chậm giọng dỗ dành.

Có điều Thẩm hoàng hậu thực sự gánh nổi phần thịnh sủng này.

Rõ ràng tuổi đã gần năm mươi, vậy mà vẫn phong hoa yểu điệu, dường như còn khí độ trầm lắng hơn thuở thanh xuân, mỗi lúc cong môi khẽ cuời đều sẽ làm vô số thần tử trẻ tuổi không dám thở mạnh một tiếng.

Năm tháng không để lại dấu vết trên người vị hoàng hậu này, ngược lại khí chất lắng động, làm nàng như được thấm dần nét thanh nhã lỗi lạc trong xương, trở thành giai nhân một đời thế nhân vĩnh viễn khó quên.

Hiếu kỳ qua đi, Thẩm Thanh Huyền đến tế Thẩm Quốc Công cùng Lý thị.

Lúc trở về Cố Kiến Thâm đón y: “Trẫm chuẩn bị chút tiệc nhỏ, không biết Thanh Nhi có nể mặt thưởng thức không?”

Hơn ba mươi năm, không nhắc tới chỗ tốt khác của Cố Kiến Thâm, một tiếng Thanh Nhi này cũng được hắn gọi ngày càng thạo, ngày càng tự nhiên.

Đến tận bây giờ Thẩm Thanh Huyền đã nghe quen, từ lâu không còn cảm thấy xưng hô thân mật như thế có gì không đúng.

Thẩm Thanh Huyền hỏi: “Bệ hạ tự mình xuống bếp?”

Cố Kiến Thâm nói: “Ngày lành cảnh đẹp như thế, đương nhiên trẫm phải tự tay chuẩn bị.”

Thẩm Thanh Huyền cười nói: “Vậy ta phải tỉ mỉ nếm thử.”

Cố Kiến Thâm dẫn y vào chỗ, hai người ngồi đối diện nhau, càng cảm thấy khuây khỏa trong lòng.

Cố Kiến Thâm nhìn Thẩm Thanh Huyền mà thấy cảnh đẹp ý vui, trong lòng ngập tràn vui mừng.

Thẩm Thanh Huyền nhìn long bào kim sắc, hồng ngọc phủ châu của Cố Kiến Thâm, cũng yêu thích hết sức.

Hai người ở trong cung hơn ba mươi năm, Cố Kiến Thâm vì uốn mình làm vui lòng người, trang hoàng có thể nói vừa đỏ vừa vàng vừa tỏ vừa sáng …

Vợ yêu thích gì thì cho cái đó, không quan tâm mắt có cay hay không!

Dù sao, các nhà khảo cổ học đời sau cũng lười khảo cứu về phẩm vị của Hoa cao tổ, thậm chí vì thế mà nhất trí cho rằng Thẩm hoàng hậu dụng tình sâu đậm với Bệ hạ, bằng không nữ tử thanh nhã thế kia sao có thể có thẩm mỹ làm xót mắt người cỡ này?

Cho nên á, cái thứ đồ chơi như lịch sử này đừng quá xem là thật, khảo tới khảo đi, khảo ra kết quả mà vẫn có thể lẫn lộn đầu đuôi.

Ngược lại có một số người đời sau não bổ rất hăng hái, chẳng hạn như ngàn năm sau đặc biệt lưu hành CP Cố Thẩm, nhất trí cho rằng Thẩm hoàng hậu thật ra là nam mặc nữ trang, có mỹ mạo như nữ tử, nhưng là nam nhân trăm phần trăm, cho nên đế hậu ân ái cỡ đó mà vẫn không thể có con nối dòng.

Nam nam làm sao sinh con? Không sinh được!

Hơn nữa nếu não bổ sâu thêm một tí sẽ rõ rốt cục Thẩm hoàng hậu đẹp đến nhường nào, một nam tữ có khả năng lừa gạt vạn nghìn triều thần, được ca tụng là đệ nhất mỹ nhân, đủ để thấy dung mạo y khuynh thế khuynh quốc cỡ nào!

Đương nhiên Hoa Cao Tổ cũng là kiểu mẫu thâm tình, nếu hắn si tình như vậy, với tài hoa hoài bão của “Thẩm hoàng hậu”, sao có thể cam nguyện dùng thân nữ tử ở hậu cung với hắn?

Đời sau khai quật không ít tấu chương Hoa cao tổ phê duyệt, trong đó có rất nhiều ngự phê đều là chữ viết của Thẩm hoàng hậu.

Có không ít chuyên gia cho rằng Thẩm hoàng hậu viết thay, dù sao thì chữ viết của Thẩm hoàng hậu ưu mỹ tuấn tú, vô cùng có khả năng Hoa cao tổ để thê tử viết giùm.

Nhưng càng nhiều người cho rằng những ngự phê kia đều do Thẩm hoàng hậu tự mình hoàn thành.

Bởi vì nếu cẩn thận so sánh, có thể nhìn ra sự khác biệt giữa tấu chương hai người đế hậu phê duyệt, hơn nữa dựa theo thi từ họa mà Thẩm hoàng hậu lưu lại, có thể nhìn ra trong ngực nàng có đồi núi(5), không chỉ tài hoa nổi bật, mà còn có hoài bão rất lớn!

(5) chỉ người có cái nhìn sâu xa nắm chắc về một sự vật sự việc

Hậu thế say mê nghiên cứu hai người này, thực sự kỳ tích thời họ tại vị quá nhiều, lựa một chuyện bất kỳ để kể cũng rất thú vị.

Song trên thực tế, đối với hai người, kỳ diệu nhất chính là mấy năm cuối cùng này.

Cùng uống cùng say hoàn thành hết sức thuận lợi, hai người nâng cốc trò chuyện vui vẻ, cùng nhau say ngất ngây.

Vì không cho hạ nhân vào, nên hai người họ ngủ trên giường mềm, quả nhiên say không biết trời trăng gì.

Chỉ tiếc say quá dữ dội, cho nên sau khi tỉnh lại thì không còn nhớ rõ mình đã nói gì.

Thẩm Thanh Huyền xoa xoa huyệt thái dương nói: “Tối hôm qua không mạo phạm Bệ hạ chứ?”

Đầu Cố Kiến Thâm cũng rất đau đớn, hắn nói: “Mơ hồ nhớ ngươi ghét bỏ đôi mắt ta.”

Thẩm Thanh Huyền: “…” Thật sự giống chuyện y có thể làm ra.

Cố Kiến Thâm nói: “May mà trời sinh ta có đôi mắt đỏ, bằng không chẳng phải ngươi sẽ ghét bỏ ta cả đời?”

Thẩm Thanh Huyền mỉm cười nói: “Cũng không phải.”

Lời này nghe vào thì chính là ý “đúng rồi” đó!

Cố Kiến Thâm dìu y cười nói: “Thế nào, có ổn không?”

Thẩm Thanh Huyền nói: “Đầu váng mắt hoa.”

Cố Kiến Thâm nói: “Rượu thế gian này không tốt, uống nhiều quá sẽ hại thân.”

Thẩm Thanh Huyền nói: “Cũng may nhiệm vụ hoàn thành.”

Cố Kiến Thâm ôm ngang y lên: “Đi, vào ngủ một giấc thật ngon.”

Thẩm Thanh Huyền vòng lấy cổ hắn nói: “Bệ hạ không choáng sao?”

“Choáng chứ.” Cố Kiến Thâm cúi đầu nhìn y, “Có điều cũng quen rồi.”

Thẩm Thanh Huyền nghe không hiểu: “Sao lại quen?”

Cố Kiến Thâm đặt một nụ hôn lên trán y: “Vừa thấy ngươi, đầu đã cảm thấy choáng váng say ngất, qua nhiều năm như thế, ngươi nói ta có quen không?”

Thẩm Thanh Huyền cười nói: “Lắm lời.”

Cố Kiến Thâm bị giọng nói mềm mại của y trêu cho lòng ngứa ngáy, lập tức cúi đầu hôn y.

Thẩm Thanh Huyền dường như cũng quen rồi, quen với nụ hôn của hắn.

Chuyện này …

Không thể nói rõ là tốt hay xấu.

Hai người nghỉ ngơi mấy ngày, Thẩm Thanh Huyền vẫn băn khoăn nhiệm vụ hái sao trời, y hỏi hắn: “Cái này rốt cuộc muốn hoàn thành thế nào?”

Cố Kiến Thâm nhìn y chằm chằm hỏi: “Ngươi tin ta không?”

Thẩm Thanh Huyền nói: “Tin chứ.”

Cố Kiến Thâm nắm tay y nói: “Vậy thì giao cho ta.”

Thẩm Thanh Huyền lại hỏi: “Không cần ta làm gì sao?”

Cố Kiến Thâm nghĩ một hồi rồi bảo: “Ngươi không cần nghĩ nhiều, thả lỏng hoàn toàn, đi theo lòng mình.”

Lời này quá mơ hồ, Thẩm Thanh Huyền lại hỏi: “Chỉ vậy là được rồi sao?”

Cố Kiến Thâm nói: “Đúng, những việc khác cứ giao hết cho ta.”

Không phải Thẩm Thanh Huyền hoài nghi hắn sẽ hãm hại y, chẳng qua đối với chuyện mình không biết sẽ luôn có chút bất an căng thẳng.

Y hỏi Cố Kiến Thâm: “Có nắm chắc không?”

Cố Kiến Thâm đáp: “Bảy, tám phần mười.”

Cao vậy sao! Thẩm Thanh Huyền nhất thời hài lòng: “Được, vậy thì giao cho ngươi!”

Cứ thế họ cùng tán gẫu dưới ánh trăng, không hề có xíu ý định hái sao trời.

Thẩm Thanh Huyền không nghĩ nhiều, ung dung cùng đi dạo với Cố Kiến Thâm, tùy ý nói chút chuyện lý thú, ngược lại cảm thấy thả lỏng thích ý.

Đột nhiên …

Thẩm Thanh Huyền hụt chân, cảm giác mất trọng lực đánh úp vào mặt!

Y cả kinh trong lòng, nóng lòng muốn bắt lấy gì đó, nhưng chung quanh trống rỗng không với tay được gì, không có gì để nắm chặt, cảm giác bất lực như thủy triều tràn vào miệng mũi, vừa quen biết lại quá đỗi xa xôi chen chúc trong lòng, ký ức phủ bụi từ lâu hóa ra lại rõ ràng như thế.

Giếng sâu đen kịt, mùi hôi thối mục nát, hơi thở ẩm ướt như vô số rắn độc phun lưỡi đầy nguy cơ.

Lòng Thẩm Thanh Huyền là một mảnh lạnh lẽo, phảng phất như trở về tuổi ấu thơ xa xăm kia, quay lại những ngày đêm bị giam trong giếng sâu.

Cô độc, vắng lặng, yên tĩnh cùng đen kịt như chết chóc.

Ngay sau đó, y ngã vào một cái ôm mềm mại.

Đầu óc Thẩm Thanh Huyền trống rỗng, thật lâu mà vẫn không sao bình tĩnh nổi.

Mãi đến khi một giọng nói trầm ấm vang lên: “Đừng sợ, không có chuyện gì đâu.”

Đây là âm thanh chưa từng tồn tại trong ký ức, đây là giọng nói xa lạ nhưng cũng rất đỗi thân thuộc, đây là … Cố Kiến Thâm.

Đột nhiên, một luồng sáng ấm áp xuất hiện, ánh nến lay động soi rọi bóng tối, mang đến nóng rực và sáng ngời.

Thẩm Thanh Huyền ngẩng đầu, ánh nhìn rơi vào trong mắt Cố Kiến Thâm.

Trong con ngươi đen nhánh chập chờn lấp lánh ánh sao, ở trong nơi cực sâu cực lạnh cực đen này, dường như nở rộ một vì sao chói mắt trong trời đêm.

Tim Thẩm Thanh Huyền mãnh liệt run lên.

Sau một khắc, Cố Kiến Thâm đã mang y rời khỏi giếng cạn ẩm ướt.

Dưới ánh trăng sáng tỏ, vẫn là hậu hoa viên ấm áp như xuân, nhưng Thẩm Thanh Huyền cả buổi vẫn chưa phục hồi lại tinh thần.

Cố Kiến Thâm đau lòng chịu không thấu, hắn ôm chặt y nói: “Tốt rồi tốt rồi, không sao rồi, nếu khó chịu em cứ đánh ta đi, là ta không tốt, làm em phải sợ.”

Thẩm Thanh Huyền không động đậy, chỉ tùy ý để hắn ôm như thế.

Qua thật lâu, y rốt cục mở miệng: “Thì ra là thế phải không?”

Cái gọi là hái sao trời, đương nhiên không phải hái sao chân chính … Mà thứ y cần chẳng qua chỉ là sự cứu rỗi mà thôi.

Khi còn bé, một khắc ngã vào giếng sâu kia, khoảnh khắc ấy y rất mong có người sẽ kéo y thoát ra từ trong vũng bùn.

Không có mấy ngày đêm sau đó, không có chờ đợi bất lực cô đơn lạnh lùng, không có ẩm ướt cùng âm lãnh khiến người nghẹt thở kia.

Y chẳng qua chỉ muốn trong bóng đêm đen kịt một màu, có thể nhìn thấy đôi mắt lấp lánh như ngôi sao này.
Bình Luận (0)
Comment