Đang ngồi chơi bài, Thường Nguyệt đột nhiên nhận được ý niệm của Trần Lâm muốn câu thông.
"Halo, Thường Nguyệt đây."
"Ngươi đang ở đâu đấy?"
"Còn có thể ở đâu, tất nhiên là ở phòng trọ rồi."
"Ở phòng trọ? Ngươi làm gì tận hai tuần nay trong phòng trọ thế?"
"Còn có thể làm gì, tất nhiên là tu luyện rồi."
Thường Nguyệt mặt không đổi sắc liền nói, tay thì không quên nặn bài.
19 điểm.
"Hề, ngon lành."
"Cái gì ngon lành cơ?"
"Ách, không có gì, ta đang ăn vặt tí thôi."
Nghe vậy, từ đầu bên kia liền truyền đến giọng đầy nghi ngờ của Trần Lâm:
"Sao ta lại ngửi thấy mùi khả nghi."
"Ngươi thì lúc nào chả ngửi thấy mùi khả nghi?"
"..."
"Hai cửa hàng của ngươi xong rồi đây, mau tới xem thử đi."
"Nhanh vậy!"
Thường Nguyệt không khỏi bị bất ngờ bởi tốc độ này, bởi theo nàng ước tính thì hẵn nên mất cả tháng thời gian mới xong được.
"Vốn dĩ cũng không phải quá khó, chỉ là ngươi làm rối tung lên mới thấy phức tạp thôi."
"Này nói gì thế, rõ ràng là ta chưa có phá hoại gì, là người khác làm sụp nhà nha."
"Ngươi không để bọn hắn lao vào sửa sang lại vô tội vạ thì nhà đâu có sụp."
"Hừ, không nói chuyện với ngươi, ta chơ... ta tu luyện tiếp đây, ngươi giỏi thế thì tự xử đi."
Nói xong Thường Nguyệt liền ngắt kết nối.
Ở đầu dây bên kia nghe thấy đối phương vô lại như thế, trực tiếp nhắm mắt làm ngơ, Trần Lâm liền chợt tức đến nổi gân xanh.
Quả thật là càng ngày càng thiếu đòn mà.
"Ài..."
Đang lúc Trần Lâm thở dài, đau đầu vì tính tình của Thường Nguyệt, Hùng Cương lúc này đi đến liền vội cúi người chắp tay nói:
"Chủ quản, mọi thứ đều chuẩn bị xong rồi, chúng ta khi nào thì khai trương ạ."
"Xong hết rồi thì tối nay trực tiếp khai trương đi, nhưng trước đó nhớ bảo mọi người ăn uống nghỉ ngơi, tối nay sẽ là một đêm mệt mỏi đấy."
Trần Lâm nhìn công trình mới toanh trước mắt, được giăng đèn và vải đỏ khắp cổng, bên trên có một tấm bảng hiệu ghi "Phở Minh Nguyệt", Trần Lâm không khỏi cũng cảm thấy có chút thành tựu.
Kiếp trước hắn cũng muốn mở một quán ăn nho nhỏ, nhưng đáng tiếc, công việc lu bu quá, mãi không thực hiện được, kiếp này có thể mở được quán phở đầu tiên của mình, cũng coi như là bù đắp kiếp trước một chút.
"Đi, kiểm tra lại một lượt nữa, hôm nay là ngày trọng đại, tuyệt không thể có sơ xót gì."
...
Sau khi ngắt kết nối, Thường Nguyệt tiếp tục niềm đam mê bất tận với bộ môn dằn dơ và diễn xuất vô cùng giả trân của mình.
Đột nhiên ngay lúc vừa mới chia bài xong, Thường Nguyệt liền cảm thấy trong nhẫn trữ vật chợt có dị thường.
Nàng xem xét thử thì mới thấy đó là một viên lệnh bài đang phát sáng.
"Đây là thứ gì?"
Vừa mới nhìn nàng cũng không nhận ra, nhưng khi nhìn thấy chữ "Hà" được khắc trên lệnh bài, Thường Nguyệt mới xực nhớ ra đây là đồ vật Hà trưởng lão đưa cho, hình như để làm tín vật tham gia lễ gì đó.
"Ách, hình như hôm nay là ngày Hà trưởng lão đột phá Kim Đan."
Sực nhớ lại, Thường Nguyệt không khỏi bất đắc dĩ vì bộ nhớ ba xu của mình.
Chỉ là hôm nay là bắt đầu rồi, hiện tại đi sợ là có chút không kịp.
"Ài, chuyện đến nước này thì đành thôi vậy, viện cớ là tu luyện có cảm ngộ thì chắc Hà trưởng lão không trách đâu."
Nghĩ thế Thường Nguyệt liên vui vẻ ném lệnh bài sang một bên, tay bắt đầu nặn bài.
Tâm tình Thường Nguyệt vốn rất hào hứng, nhưng khi nhìn thấy là một bảy một tám, tổng là mười lăm, sắc mặt Thường Nguyệt liền sượn trân.
Vãi chưởng xui vậy, này thì sao mà dằn được.
"Tiểu thư, ngài muốn bóc thêm bài không?"
"..."
"Ách, ta vừa nhớ ra mình hôm nay có việc bận đột xuất, sau này rảnh rỗi chúng ta lại cùng chơi tiếp."
Nói xong liền Thường Nguyệt liền đánh bài chuồn để lại Tử Lăng và Hạ Hi ngỡ ngàng nhìn theo.
"Mới nghỉ ngơi có ít lâu liền phải đi xử lý công việc tiếp. tiểu thư thật là một người chăm chỉ."
Hạ Hi vẻ mặt sùng bái nhìn về hướng Thường Nguyệt rời đi, giọng đầy ngưỡng mộ nói.
Mấy ngày nay ở chung, Hạ Hi đã không còn cảm giác Thường Nguyệt tiểu thư đáng sợ nữa mà ngược lại cảm thấy đối phương vô cùng gần gũi và thú vị.
Mà ở một bên, Tử Lăng lật bài của Thường Nguyệt ra, thấy được 15 điểm, vốn vừa định nói gì đó liền nghe thấy Hạ Hi cảm khái như vậy, nàng liền lần nữa đem bài úp lại.
Giữ thể diện cho tiểu thư nhà mình cũng là chức trách của một thị nữ... mặc dù tiểu thư có lẽ không còn nhiều thể diện để mà giữ lắm.
Thường Nguyệt sau khi lên đường liền nhanh chóng trở về tông môn, may mà Thiên Nguyên Thành cách tông môn không xa chỉ cần mười mấy phút đi đường, nếu không nàng sợ là đến không kịp.
Một lần nữa trở về tông môn, Thường Nguyệt liền hướng về nội môn đi thẳng một mạch.
Nếu nàng nhớ không lầm thì từ đột phá Trúc Cơ trở về sau thì mọi người trong tông đều cần tới "Linh Tuyền Sơn" là một trong bảy tòa núi trọng yếu nhất trong nội môn để mà đột phá bởi vì nơi này không chỉ có linh khí nồng đậm còn có thiên địa linh văn hiển hiện nên rất dễ dàng để lĩnh ngộ qua đó có thể gia tăng tỉ lệ đột phá thành công.
Và quả nhiên như nàng nghĩ, còn chưa tới "Linh Tuyền Sơn" Thường Nguyệt liền đã có thể thấy người tới đông đúc, không khí nhộn nhịp vô cùng.
Này hẵn đều là đến xem náo nhiệt, muốn được chứng kiến tư thái của cực phẩm kim đan là như thế nào.
"Chỉ là đột phá thôi mà, có cần làm quá như vậy sao."
Thường Nguyệt cũng không hiểu lắm, dù sao nàng tu luyện và đột phá tương đối dễ dàng, thậm chí bây giờ nàng có thể ngồi xuống tại chổ đột phá Trúc Cơ cũng được luôn.
Nhưng vì kỳ thi đấu sắp tới nên nàng mới nán lại một chút để đạt giải nhất rồi đột phá sau cho nó viên mãn.
"Dừng lại, hôm nay Linh Tuyền Sơn hết chổ, nếu muốn thuê động phủ thì còn mời hôm khác lại đến."
Vừa mới tới chân núi, Thường Nguyệt liền bị đệ tử gác cổng chặn lại, thấy vậy Thường Nguyệt cũng không nhiều lời liền đem lệnh bài của Hà trưởng lão lấy ra.
Thấy được lệnh bài, nhất là khi đây lại là lệnh bài cá nhân của Hà trưởng lão, hai người đệ tử gác cổng vội đổi sắc mặt đồng loạt tránh né ra một con đường cho Thường Nguyệt.
Sau khi Thường Nguyệt đi vào, một trong hai người mới lấy lệnh bài ra liền kích phát một cái tựa như đang muốn câu thông với ai đó.
Mà lúc này, Thường Nguyệt vừa đi lên sảnh tiệc ngoài trời được đặt giữa sườn núi, nàng liền bị choáng ngợp bởi phong cách bố trí của nơi đây.
Vô cùng xa hoa lộng lẫy nhưng cũng không thiếu tiên khí hư vô mờ mịt khiến nơi này tựa như một vùng tiên cảnh khiến người ta khó mà dời mắt.
"Chậc chậc, nơi này mà có thêm mấy vị tiểu tiên nữ đàn hát gõ DJ nữa thì nhức nách."
Thường Nguyệt tưởng tượng nơi đây nếu phối thêm chút đèn neon đủ màu sắc, trên đài cao có tiên nữ đánh DJ thì chắc chắn sẽ thú vị lắm.
Thật ra thì ý tưởng này cũng không tệ nha, không ấy khi nào rảnh rỗi thì đề xuất với Trần Lâm thử?
Thường Nguyệt mặc dù chưa từng được tự thân trải nghiệm vũ trường, nhưng coi qua ký ức của Trần Lâm, nàng cũng không khỏi bị mê hoặc bởi bầu không khí sôi nỗi cùng đủ loại ánh sáng nhấp nháy và kèm theo đó là tiếng nhạc Nonstop khoáy động bầu không khí nữa.
Không biết cảm giác đứng trên đài cao tay đánh DJ thì sẽ như thế nào, chắc là cũng đã lắm.
"Nha đầu, ngươi rốt cuộc cũng chịu tới rồi à, ta cứ nghĩ ngươi quên lão già này rồi chứ."
Lúc này, một giọng nói quen thuộc vang lên.