Tư Cát Hàn Minh nhìn Thường Nguyệt một chút sau đó liền im lặng liếc mắt sang Hà Thiên Đồ, hắn cũng không nói gì nhưng ánh mắt tựa như đang nói "Ngươi không đùa đấy chứ, con nhóc này có thể trở thành chân truyền sao?"
Mà Thường Nguyệt cũng nhìn Hà Thiên Đồ, ánh mắt cũng tựa như đang gặn hỏi "Hà trưởng lão không đùa đấy chứ, tông môn dám phong ta làm chân truyền sao?"
Thường Nguyệt không cảm thấy chân truyền có gì ghê gớm, nàng tự ngạo thiên phú của mình siêu cường tuyệt luân, có một không hai ở thế gian, đạt tiêu chuẩn trở thành chân truyền chỉ là muỗi.
Nhưng trở thành chân truyền cũng không chỉ yêu cầu tu vi, còn cần phải được đông đảo cao tầng bỏ phiếu ủng hộ.
Này nghe có vẻ không được rõ ràng cho lắm, dù sao nhân tính dễ dàng thiên vị, chọn chân truyền như thế thì liệu có công bằng không?
Sự thật thì có lẽ không công bằng lắm, nhưng được cái là chân truyền sẽ tuyệt đối không có vấn đề, bớt đi nổi lo có gian tế cài vào, dù sao cao tầng có thể có một hai người bị mắt mù nhìn lầm người, nhưng tuyệt đối sẽ không có chuyện tất cả đều bị mù.
Nhưng cơ chế như thế cũng triệt để chặn Thường Nguyệt ở ngoài cửa, dù sao bản tính của nàng vẫn còn ở đó, nóng nảy sốc nổi tác phong tùy tiện..., tuyệt đối khó mà được lòng tất cả mọi người.
Mà nàng cũng không muốn vì được lòng mọi người mà phải thay đổi hay là diễn xuất trước mặt người khác, vì vậy nàng dù từng nghĩ tới cảnh bản thân mình bại tất cả chân truyền của tông môn nhưng chưa từng nghĩ có thể được ngồi ở vị trí đó.
Bởi vậy nên hiện tại nghe Hà trưởng lão đánh giá nàng cao như thế Thường Nguyệt cũng có chút bất ngờ.
"Haha, Hà thiên đồ ta sống hơn hai trăm năm rồi, mắt nhìn đã sớm thành tinh, tuyệt không nhìn nhầm."
"Ngươi chắc chứ? Có thể là ngươi già quá rồi mắt bị lú lẫn cũng nên."
"Cút, không thấy đầy đầu tóc đen của ta hiện tại sao, không thấy làn da như vỏ đồng này sao, như này có giống đã già không?"
Nghe vậy Tư Cát Hàn Minh cũng thật quan sát đại khái Hà Thiên Đồ một chút, sau đó cũng cười phá lên:
"Haha, không già không già, ngươi vẫn phong độ như ngày trước. haha"
Chuyện Hà Thiên Đồ đụng độ tiên nhân Hàn Minh cũng biết.
Nhưng khi nghe nói đối phương bị lật xe trong tay Hà Thiên Đồ thì hắn liền cũng không để ý nữa.
Tiên cố nhiên là khủng bố, nhưng tiên đã vong chỉ còn lại chút chân linh vụn vỡ thì liền không đáng sợ như lúc toàn thịnh, đồng thời chân linh tiên nhân cũng chia rất nhiều trạng thái, mỗi trạng thái đều mạnh yếu khác biệt.
Mạnh nhất thì chỉ có chư vị ẩn thế lão tổ mới có thể đối phó được, nhưng yếu nhất? Ngay cả người sắp đạp vào quan tài như Hà Thiên Đồ cũng có thể xử lý.
Điều này cũng giải thích vì sao Hà Thiên Đồ có thể trẻ lại như thế, nghe nói chân linh tiên nhân thường sẽ có ít tiên khí đọng lại, nếu có thể chém giết tiên nhân sau đó móc tiên khí của hắn ra cho mình dùng thì quả thật có thể cải lão hoàn đồng, thậm chí sống thêm một thế nữa cũng không phải chuyện gì quá kinh hãi thế tục, Hàn Minh hắn hiện tại còn trẻ, nhưng sau này nếu cũng tới lúc thọ nguyên gần hết chắc cũng sẽ đi tìm vài chân linh tiên nhân còn xót lại trên thế gian để săn giết đoạt tiên khí.
"Thôi không lãng phí thời gian với ngươi nữa, thời gian đã đến cũng là lúc đột phá rồi."
Nghe vậy, Hàn Minh uống một hớp rượu sau đó liền tươi cười chúc:
"Hi vọng lão Hà ngươi vạn sự đại cát, ung dung kết đan."
"Vậy thì đa tạ vì lời chúc của ngươi."
Nói xong, Hà Thiên Đồ liền dắt Thường Nguyệt rời đi để Tư Cát Hàn Minh tiếp tục uống rượu cười đùa với đám người ở đó.
Mang Thường Nguyệt tới một chổ bàn dài được bày biện vô số món ăn, Hà Thiên Đồ dặn dò:
"Hiện tại ta chuẩn bị đột phá, ngươi ở đây ăn uống no say đi, nhớ đừng có gây chuyện đấy."
"Vâng Hà trưởng lão, chúc ngài đột phá thuận lợi."
"Haha nha đầu ngươi có lòng."
Vừa cười nói, Hà Thiên Đồ liền quay người hướng về trung tâm linh tuyền mà rời đi.
Mà Thường Nguyệt cũng nghe lời mà quanh quẩn ở khu này để xử lý thức ăn.
Mặc dù hương vị không bằng Trần Lâm nấu nhưng được cái nguyên liệu rất là cao cấp, nàng thậm chí còn nhìn thấy một chút linh dược vốn nên dùng cho luyện đan nhưng hiện nay lại được dùng để làm nguyên liệu nấu ăn.
"Nhoàm nhoàm nhoàm..."
Thường Nguyệt ăn không ngừng nghỉ, cơ hàm hoạt động hết công suất, chỉ cần thức ăn vừa nuốt xuống nàng liền ngoạm thêm miếng thịt lớn nữa, cả quá trình hai má vẫn phồng to chưa từng ngớt khiến cho nàng lúc này nhìn vừa buồn cười lại vừa có chút đáng yêu.
"Này này, ở bữa tiệc cao cấp như thế này, từ đâu chui ra con lợn này thế."
Đang lúc Thường Nguyệt nhắm nháp đồ ăn ngon lành, một giọng nói kiêu căng liền vang lên phía sau.
Vốn dĩ cô vợ trẻ cũng không để ý, cứ tưởng là có ai đó đang chửi lộn với nhau, dù sao "tiểu tiên nữ" xinh đẹp tuyệt trần độc nhất thế gian như nàng thì làm sao có thể bị gọi là "con lợn" được.
Nhưng khi giọng nói khó chịu kia lần nữa vang lên, cùng với động tác đưa tay tới muốn đẩy nàng, Thường Nguyệt liền biết hình như là phiền phức tìm tới.
"Này, ta nói ngươi đó, con lợn tóc đỏ này, có nghe không?"
Tên thiếu niên ngạo mạn vốn định đưa tay bắt lấy vai nữ nhân thấp hèn trước mắt thì đột nhiên một cơn gió thoáng qua, tay của hắn liền bắt hụt.
Người đâu?
Nhưng ngay lúc hắn tự hỏi, thì một giọng nói giờ phút này đột nhiên vang lên sau lưng:
"Tên khuyết tật chết tiệt, ngươi nãy giờ đang nói ai cơ?"
Nghe vậy, tên thanh niên kiêu căng liền vội quay lại, khi nhìn thấy đôi mắt lạnh lùng trước mắt hắn liền chợt bị dọa cho sững sờ, nhưng sau đó liền tựa như cảm thấy bị sỉ nhục khi kẻ cao quý như hắn mà lại bị một thứ ti tiện thế này dọa sợ, hắn liền bị tức đến mặt đỏ tới mang tay, vội vàng quát lớn:
"Ai chó phép con lợn ti tiện như ngươi dám đứng đấy nói chuyện với Tư Cát Thiệu Huy ta, còn không mau quỳ..."
Không kịp đợi hắn nói hết câu, cảnh tượng trước mắt hắn liền trao đảo liên hồi, cả người đột ngột trở nên nhẹ nhõm khiến Tư Cát Thiệu Huy không hiểu ra sao.
Nhưng đổi góc nhìn của tân khách đứng ở xung quanh, mọi người đều vô cùng ngỡ ngàng trước cảnh tượng trước mắt, nhưng sau đó liền đột nhiên trở nên sôi nổi:
"Động thủ, thế mà thật động thủ."
"Người này là ai? Thế mà thật dám động thủ ở đây?"
"Nhìn có vẻ là lạ, hình như không phải người trong nội môn."
"Khoan đã, kia có phải là Tư Cát Thiệu Huy không?"
"Tư Cát Thiệu Huy? ý ngươi là tên điên Tư Cát Thiệu Huy kia?"
"Hắc hắc, xem ra sắp có chuyện đặc sắc để xem rồi."
Mọi người đứng ở xung quanh không ngừng bàn tán chỉ trỏ, ánh mắt tràn đầy sự mong đợi cảnh tượng tiếp theo.
Nhưng Thường Nguyệt lúc này nhìn đối phương bị hạ dễ dàng chỉ bằng một cú móc hàm như thế, nàng liền hết hứng thú tiếp tục đánh, dù sao chỉ là một tên nhân vật phụ kiêu ngạo não tàn để làm màu cho cốt truyện mà thôi, không đáng để ý, hiện tại vẫn tiếp tục tận hưởng mỹ thực còn có ý nghĩa hơn.
"Đáng chết, đáng chết, con lợn tiện nhân, sao ngươi dám xúc phạm long thể của ta, thứ ti tiện như ngươi sao dám!!"
Vừa quay người muốn trở lại bên bàn thức ăn, Thường Nguyệt liền nghe thấy giọng nói đầy căm phẫn của đối phương, vốn nghĩ này chỉ là một câu nói nhảm lúc không cam lòng của nhân vật tiểu phản diện, nào ngờ nàng giờ đây đột nhiên liền cảm giác được từng cổ nguy cơ.
Có gì đó không đúng!
(Cảm ơn "vô thượng kỷ nguyên" và "DV007" đã đề cử truyện)