Thường Nguyệt rời đi, tìm kiếm một góc yên tĩnh để nghỉ ngơi, nàng lúc này mới có thời gian ngẫm lại trải nghiệm vừa nãy.
Mặc dù không rõ ràng lắm, nhưng Thường Nguyệt biết bản năng chiến đấu của mình nhạy cảm tới cỡ nào, nàng tuyệt đối sẽ không đánh giá sai kẻ địch, vào giây phút cuối cùng ấy nàng rõ ràng có thể cảm giác được nguy cơ sinh tử xuất hiện trong chớp mắt.
Kết hợp với tình huống của tên Tư Cát Thiệu Huy kia, Thường Nguyệt ẩn ẩn có chút suy đoán:
"Là một loại năng lực nào đó càng bị đánh càng mạnh sao?"
Mặc dù nghe rất ảo, nhưng cũng không phải không thể, nếu không thì sao có thể giải thích được mỗi lần nàng cảm giác được bản thân đã đánh trọng thương đối phương thì tên Tư Cát Thiệu Huy ấy lại có thể đứng dậy lần nữa.
Khoan đã, cũng không giống như càng bị đánh càng mạnh lắm, dù sao đối phương lúc đang bị hành hung cũng không có dấu hiệu gì là có thể phản kháng được, chỉ có sau khi nàng ngừng tay đối phương mới có thể đứng lên trở lại.
"Rốt cuộc là nguyên lý gì?"
Thường Nguyệt nheo mắt vòng tay quanh ngực nhắm mắt bắt đầu ngẫm nghĩ.
Nàng không thích dùng đầu óc không có nghĩa là đầu óc nàng kém, ngược lại, dựa theo Trần Lâm đánh giá, IQ và EQ của nàng khá là cao, thậm chí còn cao hơn chính hắn.
Không phải tự nhiên mà Thường Nguyệt có thể tự nghĩ ra phong cách chiến đấu riêng của nàng mà không đụng hàng với bất kỳ ai, mặc dù nàng có tham khảo ký ức của Trần Lâm về các trường phái võ thuật hiện đại ở thế giới của hắn, nhưng có thể tổng kết và qui nạp ra phong cách đấu pháp riêng của mình cũng không phải người có đầu óc đơn giản có thể làm được.
Giống như Thường Nguyệt bây giờ, mặc dù nhìn từ bên ngoài nàng như là đang đứng im bất động, nhưng trong đầu nàng đang không ngừng diễn lại đoạn cảnh tượng vừa nãy, tất cả động tác, cảm xúc và suy nghĩ lúc ấy đều được Thường Nguyệt tái hiện lại.
Nàng dường như phát hiện ra gì đó.
Cuối cùng lại qua mấy phút, Thường Nguyệt mới một lần nữa mở mắt ra, nàng xoa cằm thì thào:
"Là vậy sao, năng lực của đối phương dường như có thể cảm ứng được "tâm tình" của kẻ địch, một khi trong lòng "kẻ địch" xuất hiện sự chủ quan hoặc coi thường hoặc "từ bỏ", năng lực liền có thể phát động và hắn có thể hồi phục lại như cũ."
Mặc dù không biết là năng lực của đối phương cụ thể là gì, và dựa trên yếu tố nào để thỏa mãn điều kiện, là "lòng khinh thường" hay "sự chủ quan" hay "ý định dừng lại", không biết đâu mới là điều kiện, hoặc cũng có thể là cả ba đều có thể phát động năng lực kia, nhưng có thể biết được tới khúc này cũng đã đủ sau này có đánh lại thì chỉ cần giết chết đối phương trước khi điều kiện được phát động là được.
Nhưng cũng có thể là giết không được, nếu vậy nàng chỉ có thể trơ mắt nhìn đối phương đứng dậy sau mỗi lần ngã xuống.
"Con mẹ nó, nếu thế thì thật vô giải, nhưng có lẽ là vì mạnh quá nên mới có tác dụng phụ lớn như vậy khiến cho người sở hữu bị điên nặng, nếu thần trí còn tĩnh táo thì thật là..."
Nhưng mà nghĩ lại, năng lực quái dị thường sẽ đi theo những điều kiện hay tác dụng phụ rất quái dị, thần chí điên điên khùng khùng là chuyện bình thường, từng đánh qua hai cử với đệ tử Vô Danh Đạo, Thường Nguyệt vô cùng khắc sâu đạo lý ấy.
Nàng lúc này có thể nhanh chóng minh họa và mường tượng ra cơ chế năng lực của Tư Cát Thiệu Huy cũng vì đã từng ăn thiệt thòi bởi đệ tử Vô Danh Đạo đã buộc nàng phải ngộ ra được cách suy nghĩ để đối phó với các loại năng lực quái dị và bất thường.
"Ài, thật là khó chịu, quả nhiên thời này không bật hack thì khó mà sống yên ổn."
Nghĩ tới từng kẻ khó chơi nàng thường gặp, trong đó thậm chí có cả tiên nhân khiến Thường Nguyệt không thể không cảm thán thế giới này quá khắc nghiệt, được đánh giá (tự phong) là có thiên phú vô địch thiên hạ khoáng cổ thước kim như nàng nhưng không có bối cảnh lớn chống lưng thì ra ngoài cũng nửa bước khó đi, rất dễ không hiểu thấu liền bị đủ loại thủ đoạn quái dị của ma đạo âm chí tử.
"Được rồi không nghĩ mấy thứ này, cũng không biết Trần Lâm hiện tại ổn không nhỉ."
Nàng cũng không quên hôm nay Trần Lâm định khai trương quán phở của nàng.
Không biết hắn làm ăn ra sao rồi, gọi phát xem thử.
Nghĩ vậy Thường Nguyệt liền sử dụng ý niệm để câu thông Trần Lâm.
...
"Vâng, tổng đài quán phở Minh Nguyệt nghe đây, không biết quý khách muốn dùng gì ạ."
"Ờ là tổng đài đấy à, bên các người có món gì?"
"Bên chúng tôi chuyên phục vụ các món phở với đủ loại phân khúc giá cả từ bình dân tới cao cấp, không biết quý khách muốn dùng gì?"
"Có đủ loại phở luôn à, vậy có phở tái lăn không?"
"Có, quý khách muốn bò được xào kỹ hay xào vừa tới."
"Ách, chưa biết nữa, bên các người còn món phở nào khác không, ví dụ như phở xốt vang thì sao?"
"Có luôn thưa quý khác."
"Vậy phở xào khô thì thế nào."
"Quý khách muốn dùng phở xào khô hải sản hay bò?"
"Có nhiều loại phở đến thế cơ à, vậy chắc là có phở tái gầu chứ?"
"Chắc chắn rồi."
"Tốt, lấy một phần bánh xèo đi, xin cảm ơn."
"..."
"Quý khách, không biết ngài đã từng nghe câu slogan của quán chưa ạ."
"Có sologan luôn à, đâu nói nghe thử."
"Vâng, quán có câu sologan rất hay, chắc là quý khách sẽ thích đó là "Người nghèo thì ăn cá, người khá thì ăn tôm, còn người lôm côm thì nên ăn đạn"."
"..."
"Sologan hay đấy, vậy lấy một phần phở tái nạm đi."
"Được rồi, vậy quý khách muốn ship tới địa chỉ nào ạ."
"Địa chỉ nào à, hì hì đoán xem."
"Xin quý khách nghiêm túc, quán còn phải phục vụ nhiều khách hàng khác nữa."
"Xì, thật là không thú vị, tôi là tôi đánh giá một sao đấy nhé, mau Ship tới địa chỉ 111 đường..."
"Quý khách muốn ship một phần phở tái nạm tới số 111 đường gì ạ."
"Đường..."
"Đường?"
"Đường vào tim anh ôi sao băng giá, trời mùa đông mây vẫn hay đi về, vẫn mưa, mưa, rơi thầm thì, vì đâu mưa anh không đến!!"
"..."
Đầu dây bên kia, Trần Lâm nghe Thường Nguyệt bắt đầu hát, hắn liền nhịn không được mà bị chọc cười, mọi bất mãn vì bị đổ hết việc lên đầu đều chợt biến mắt, chỉ còn lại sự nuông chìu và bất lực với cô vợ , hắn cười mắng:
"Đừng hát nữa, sai lời và lệch tông hết rồi kìa, sao rồi nói đi, ngươi lại gây chuyện gì à."
Nghe vậy, giọng bất mãn của Thường Nguyệt liền vang lên:
"Bộ chẳng lẽ cứ phải có chuyện mới gọi ngươi được sao, biết đâu là ta nhớ ngươi quá nên gọi thì sao?"
"Nói hay lắm, sao trong hai tuần vừa rồi cũng không thấy ngươi nhớ ta?"
"Ai nói thế? Ta rõ ràng là có nhớ, chỉ là không nhiều mà thôi, hắc hắc."
"..."
"Nói đi, ngươi lại gây chuyện với nhà ai nữa rồi."
"Nào có, ta là thật vì nhớ ngươi nên mới gọi đấy, ngươi oan uổng ta."
"Là Tư Cát gia sao?"
"Vãi chưởng, Trần Lâm ngươi cài người theo dõi ta á?"
"Không có, chỉ là đoán thôi."
"Ngươi đoán kiểu gì hay thế? Sao không đi gia nhập "Chiêm Tinh Đạo" luôn đi còn làm đệ tử tầm thường của Thiên Nguyên Huyền Tông làm gì?"
Nghe vậy Trần Lâm mỉm cười đắc ý, bởi hắn quả thật là dựa vào đoán mò, à mà cũng không phải hoàn toàn là đoán mò, có một chút xác suất học ở trong này, dù sao Tư Cát gia luôn nổi tiếng về khoản gây sự và kéo thù hận, đụng độ người ngoài nóng trong càng nóng phát nổ như Thường Nguyệt thì có xác suất 60-70% là sẽ xảy ra choảng nhau.
Nhưng dù vậy thì có thể đoán đúng được, Trần Lâm cũng không thể không cảm khái bản lĩnh đoán phiền phức của Thường Nguyệt mà hắn vừa luyện ra được.
"Mà không đúng, ta những lúc như thế này thì nên tức giận chứ, đắc ý có được gì???"
Con mẹ nó, cô nàng này hình như càng ngày càng biết cách thao túng tâm lý hắn rồi.
(Đôi lời của tác giả: Trước hết là cảm ơn "vô thượng kỷ nguyên", "Jineek2005", "Kẻ Trộm" đã tích cực tặng hoa nha, và cũng cảm ơn tất cả mọi người đã đọc và ủng hộ tới tận chương này, đó là động lực không nhỏ để tác có thể duy trì bộ truyện. Ngoài ra thì tác muốn xây dựng các cuộc đối thoại hài hài giữa Trần Lâm và Thường Nguyệt và có lồng ghép các trend các joke ngoài đời như trong chương này vậy, bản thân tác đọc thì thấy khá vui, nhưng không biết cảm nhận của mọi người thế nào, dù thích hay không thích thì hi vọng mọi người bình luận để tác có thể có những chỉnh sửa trong các chương sau này, một lần nữa cảm ơn mọi người đã đọc và ủng hộ, mãi keo!!!)