"Vậy là ngươi hiện tại đang ở lễ đột phá Kim Đan của Hà trưởng lão, vốn đang yên đang lành ăn đồ ăn thì bị người khác chủ động gây sự sao?"
"Đúng vậy, ta thế lần này không phải là ta chủ động gây sự, mặc dù là ta chủ động đánh hắn nhưng mà tên chết dẫm đấy gây sự trước."
Nghe vậy Trần Lâm liền sờ cầm trầm mặc không nói gì thêm.
Giống như kiếp trước lúc còn nhỏ hắn đánh nhau bị mét phụ huynh thì câu mở miệng đầu tiên đó là "con không cố ý" hay là "nó đánh con trước" vậy, mặc dù là hắn đơm người ta trước nhưng mà trách nhiệm có thể đổ thì vẫn nên đổ cho người khác.
Hiện tại cũng vậy, hắn không tin cái văn của Thường Nguyệt, nhưng nếu là có dính dáng tới Tư Cát gia thì cũng có chút khả năng nho nhỏ là không phải nàng gây sự trước.
"Ài cũng không biết là may mắn vẫn là không may mắn nữa."
"Ách, vì sao lại nói thế?"
"Không may mắn là ngươi bị Tư Cát gia chủ động gây chuyện, còn may mắn thì đó là người Tư Cát gia."
Nghe vậy, đầu óc Thường Nguyệt liền như chết máy, không hiểu câu nàng vừa nghe nghĩa là gì.
"Đại ý thì là người Tư Cát gia gây sự nhiều lắm, trưởng bối nhà Tư Cát không có nhiều tinh lực như thế để mà quản hết mọi sự tình, không cần lo sẽ có cảnh tượng đánh bé liền có lớn ra mặt giống Vu gia ngày trước."
Nghe giải thích như vậy Thường Nguyệt liền hiểu rồi, này giống như có một trăm nàng ở ngoài gây sự nhưng chỉ có một Trần Lâm để theo sau thu dọn hậu quả thôi vậy, hoàn toàn không có cách nào lo được nhiều như thế, chỉ có thể bỏ qua các hậu quả nhỏ mà giải quyết các phiền phức lớn hơn.
Nghĩ vậy, Thường Nguyệt liền an tâm không ít, chỉ cần không đánh từ nhỏ tới lớn liền được.
Tư Cát gia xem ra cũng không tệ, không như Vu gia nào đấy.
Không biết vì sao cái nhìn của nàng về Tư Cát gia giờ đây đã tốt hơn một chút, có lẽ là vì nghĩ đến việc tương lai có thể tùy ý đi kiếm tộc nhân Tư Cát gia để đánh nhau mà không có phiền lo chọc tổ ong vò vẽ, Thường Nguyệt liền cảm thấy vô cùng hưng phấn.
"À đúng rồi Trần Lâm, quan hệ ngươi rộng, vậy có từng nghe qua cái tên Tư Cát Thiệu Huy kia chưa, tại sao năng lực của hắn lại đặc thù như thế?"
Nghe Thường Nguyệt hỏi, Trần Lâm cũng thử nhớ lại một chút tình báo về Tư Cát gia, chỉ là suy nghĩ suy nghĩ, hắn cũng không nhớ ra được tình báo liên quan đến người có tên là Tư Cát Thiệu Huy.
"Về Tư Cát Thiệu Huy thì ta không biết, cánh cửa giữa nội môn và ngoại môn cũng tương đối cao, tình báo trong nội môn khó mà chảy ra ngoại môn quá nhiều, tuy nhiên liên quan đến sự đặc thù của Tư Cát gia thì ta cũng có nghe ít tin đồn."
Nghe vậy Thường Nguyệt liền nổi lên hiếu kỳ, nàng liền hỏi:
"Tin đồn gì?"
"Về nguyên nhân vì sao Tư Cát gia lại ngạo mạn đến thế nhưng vẫn có thể tồn tại thậm chí hưng thịnh đến ngày nay, tất cả là vì nguồn gốc của Tư Cát gia dường như rất cao quý, cụ thể thì ta không biết, chỉ biết là bọn hắn kế thừa "huyết mạch" cao quý của tiên tổ đồng thời cũng bị buộc bất đắc dĩ phải kế thừa luôn "ý chí" cao quý của tổ tiên, này là ưu thế cũng là tâm bệnh của tộc nhân gia tộc Tư Cát, còn về tổ tiên của bọn hắn là ai thì ta không biết được rồi, có tin đồn là tiên nhân, cũng có tin đồn là thánh thú, nói chung đều không đáng tin cậy lắm."
Nghe vậy Thường Nguyệt cũng có chút hứng thú, nàng đã chứng kiến tiên nhân rồi, nàng tự hỏi thánh thú sẽ trông như nào, và liệu có kháng đánh hay không.
"À đúng rồi xém tí liền quên mất, bên ngươi khai trương thế nào rồi, không tệ chứ?"
Nghe vậy, Trần Lâm đứng trên ban công nhìn xuống dòng người tấp nập đang xếp hàng bên dưới, hắn liền đắc ý cười nói:
"Đã ta ra tay thì làm gì có chuyện không ổn, không ngại nói cho ngươi biết dòng người xếp hàng đợi ăn thử đã sắp vượt qua cả con đường rồi."
Thường Nguyệt nghe Trần Lâm nói vậy nàng liền không khỏi có chút khó tin, dù sao theo nàng nghĩ cho dù món Trần Lâm nấu có ngon đến đâu đi chăng nữa cũng không nên mới khai trương liền đông đúc như thế được.
"Ngươi không phải là vì sĩ diện mới chém gió như thế đó chứ?"
"Tất nhiên là ta nói thật rồi, không tin ngươi có thể tận mắt xem một chút."
"Tốt, đợi tí."
Nói xong Thường Nguyệt liền khống chế ý niệm thông qua [Đồng khí liên chi] để giáng lâm lên người Trần Lâm.
Lúc này nàng mới được chiêm ngưỡng cảnh tượng bên dưới, nhưng cũng vì vậy mà khiến Thường Nguyệt chợt há hốc cả mồm:
"Thật đông, này cũng quá mức đông đúc rồi đi, ngươi làm sao hay vậy?"
Thấy Thường Nguyêt chấn kinh như vậy, Trần Lâm ngược lại không mấy để ý, hắn thản nhiên nói:
"Chỉ là chút thủ đoạn tiếp thị mà thôi, không có gì mới lạ cả."
"Đâu, là thủ đoạn như thế nào, kể nghe thử."
Thấy Thường Nguyệt hiếu kỳ như thế, Trần Lâm cũng không dấu giếm, hắn giải thích:
"Trước hết là sai người phát tờ rơi để ngươi trong ngoại thành biết được có một cửa tiệm sắp khai trương."
"Rồi sau đó mọi người liền đến?"
"Tất nhiên là không rồi, phát tờ rơi chỉ khiến người ta "biết" về quán mà thôi, muốn dấy lên cảm xúc hứng thú của mọi người, ta liền đi sai người đóng giả làm lưu manh đến quậy phá."
"Thuê người đến phá quán mình? Làm vậy để chi?"
"Còn có thể để chi nữa, tất nhiên là câu lên sự đồng cảm của mọi người rồi, ai cũng thích đứng ở phía đạo đức để trỉ trích bên còn lại, chỉ cần ngươi đóng giả làm nạn nhân đủ thật, mọi người liền sẽ cảm thông cho ngươi."
Nghe vậy Thường Nguyệt liền sững sờ, mặc dù có hiểu đôi chút nhưng nàng vẫn còn cảm giác không thực lắm, làm vậy thì thật có thể khiến ngày đầu khai trương liền đông đúc như vậy sao?
Này tất nhiên là không rồi, tạo drama chỉ là bước đệm, sau drama Trần Lâm còn thuê nhiều người đến giả vờ xếp hàng vào ăn để tạo hiệu ứng đám đông ủng hộ để thu hút một lượng khách nhân không ít.
Nhưng có thể tạo nên dòng khách tấp nập như bên dưới vẫn chủ yếu là do phở quán hắn thật sự rất ngon, giá cả cũng không mắc lắm, buôn bán rất là có lương tâm nên nhận được sự ủng hộ của đông đảo cư dân.
Chất lượng tốt + Seeding hiệu quả, Trần Lâm không nghĩ ra có khả năng nào mà quán hắn mở không đông khách được.
"Mà ngươi bán giá bao nhiêu tiền một tô phở thế Trần Lâm."
"Còn tùy, trung bình là nửa khối linh thạch một tô thường, tô lớn là một khối còn tô đặc biệt là ba khối."
"Vãi, chênh lệch giữa tô thường và tô đặc biệt sao cao thế, ngươi biết để giá không thế?"
"Tất nhiên là biết để giá nên ta mới cố ý để giá như thế, ngươi nghĩ ta thật muốn bán tô đặc biệt sao?"
Nghe Trần Lâm nói xong, Thường Nguyệt liền ngây ngẩn không hiểu ý hắn muốn nói là gì.
Thấy vậy Trần Lâm cũng kiên nhẫn giải thích:
"Giờ ngươi đi mua bánh bao đi, cái nhỏ 1 đồng, cái lớn 2 đồng, cái cực lớn 5 đồng, ngươi sẽ mua cái nào?"
"Ách, tất nhiên là cái cực lớn rồi."
"Chắc chứ, nếu mua hai cái lớn thì có khi ngươi còn ăn no hơn cái cực lớn đấy, trong khi giá cả còn rẻ hơn một đồng nữa."
"Là thế sao, nhưng vậy sao không mua hai cái bánh bao cực lớn ăn cho đã đi dù sao ta cũng đâu thiếu chút tiền đấy."
Nghe thế Trần Lâm liền trầm mặc, mấy hôm nay hắn có lẽ là làm gì cũng thuận lợi nên mới đắc chí quá mức nên mới nghĩ là có thể dùng kiến thức tiếp thị để thông não cho Thường Nguyệt hiểu được.
"Nói chung ngươi cứ hiểu là khách hàng nhìn thấy bảng giá của ta thì tỉ lệ cao sẽ lựa chọn mua tô phở loại lớn giá 1 linh thạch là được, còn lại liền không cần nghĩ đâu."
"Quàoo, là vậy sao."
Thường Nguyệt không hiểu gì nhưng vẫn giả vờ ngạc nhiên nên cảm thán.
(Cảm ơn "zXgKL92518" đã chọi gạch nha, mới về nhà mở máy lên định viết ít chương thì không ngờ lại nhận được bất ngờ lớn như vậy, hạnh phúc đến bất ngờ quá khiến tác đỡ không nổi XD, ngoài ra cũng đa tạ các vị hảo hán "Kẻ Trộm", "DV007", "vô thượng kỷ nguyên" vừa đề cử truyện, mặc dù vẫn còn chưa quen việc cân đối thời gian giữa viết truyện và việc cá nhân nên sẽ có ngày truyện ra năm chương có ngày chỉ có hai chương, nhưng có được sự ủng hộ của mọi người là động lực rất lớn đối với tác, cũng sắp năm mới rồi chúc mọi người sẽ có một năm tốt đẹp hạnh phúc bên gia đình và người thân nha, mãi keo!!!!)