Dời ý niệm về lại bản thể, Thường Nguyệt nhịn không được mà chợt cảm thấy muốn cười.
Đã lâu rồi nàng không thấy Trần Lâm thả lỏng như thế, có lẽ là do cuối cùng hắn cũng có thể làm được một chút công việc hắn thích thú.
Mặc dù lợi nhuận không cao lắm, nhưng theo Thường Nguyệt chỉ cần Trần Lâm cảm thấy vui vẻ liền đã đủ rồi, nàng mới không quan tâm chút tiền lẻ kiếm lời được từ kinh doanh đâu.
"Cũng thật là, thích gì không thích lại đi thích mở quán phở, ngươi cũng trẻ con có khác gì ta đâu."
Thường Nguyệt tự lẩm bẩm như vậy, nhưng trong nội tâm nàng vẫn hi vọng Trần Lâm có thể tiếp tục làm điều mà hắn thích, nàng vốn còn có thể tiếp tục nói chuyện phiếm, nhưng để không làm phiền hắn nên mới sớm thu hồi lại ý niệm để hắn có thể toàn tâm toàn ý kinh doanh quán phở hắn hằn mong ước.
"Đoàng!!"
Ngay lúc này, vốn đang suy nghĩ lung tung, Thường Nguyệt đột nhiên bị một tiếng sét đánh dọa cho giật nảy cả mình, nàng nhìn lại mới thấy một cảnh tượng quái lạ.
Bầu trời vốn bình tĩnh trong xanh, giờ đây lại dần dần bị mây đen lũ lượt kéo tới che lấp, ẩn giấu trong màn mây đen kia là từng tia lôi điện như ác xà vắt ngang bầu trời sau đó để lại từng tiếng âm bạo điếc tai.
"Đây là chuyện gì?"
Đang lúc nàng nghi hoặc, các tân khách gần đó cũng đột ngột trở nên xao động, sau đó lần lượt kéo tới gần trung tâm Linh Tuyền.
Thường Nguyệt từ trong đám đông còn nghe được cụm từ khiến nàng chú ý.
Thiên Kiếp.
"Chẳng lẽ là Hà trưởng lão sắp đột phá rrồi"
Nghĩ vậy, Thường Nguyệt cũng đi theo đám người tiến lại gần trung tâm Linh Tuyền, nàng cũng muốn được chứng kiến tư thái của người sắp đột phá cực phẩm kim đan nó là như thế nào.
Cùng mọi người đến bên cạnh bờ hồ, Thường Nguyệt thấy được chư vị Kim Đan giờ phút này đều đồng loạt lăng không bay lên cao tựa như muốn chứng kiến ở khoảng cách gần, mặc dù như thế cũng đồng nghĩa với việc bọn hắn cũng bại lộ dưới vùng trời, rất dễ bị lôi kiếp ở khắp mọi nơi bổ trúng, nhưng dường như cũng không có ai để ý lắm.
"Ầm!!!"
Một đạo thiên kiếp xanh thẫm vắt ngang bầu trời để lại một vệt sáng lớn, ngay sau đó là uy áp kinh khủng chợt giáng lâm nơi đây khiến mọi người đều đồng loạt cảm thấy bị kìm nén.
"Đây là... "Thiên Địa Đại Thế" sao?"
Cảm thụ "Đại thế" đè áp lên thân khiến nàng hô hấp cũng trở nên khó khăn, Thường Nguyệt chợt cảm thấy vô cùng hiếu kỳ.
Trái ngược hoàn toàn với phản ứng của những người khác, nếu không phải là kính sợ thì là cảm thán thiên địa chi uy, Thường Nguyệt ngược lại chỉ cảm giác giống như đeo chì trên thân, thế là hết rồi, áp lực hoàn toàn kém xa áp lực Hà trưởng lão gây ra vào khoảnh khắc hắn muốn liều mạng với tiên nhân Vô Tuyên.
Này rốt cuộc là vì sao?
Thường Nguyệt suy tư một lúc, nàng cũng có một chút suy đoán.
Có lẽ là do "Ý".
Thiên Địa Đại Thế, sao mà to lớn, không phải là người có thể đo lường được, nhưng nó cũng sao mà rời rạc, trải rộng khắp thiên địa, không đâu vào đâu cả.
Này là bởi "Thiên Địa Ý Chí" hay nói như triết học duy tâm đó là "Ý niệm tuyệt đối" nó chỉ là thứ ý niệm của thế giới vật chất vô tri mà không có ý chí của riêng mình.
Ngược lại, người hay mọi sinh vật có trí tuệ khác thì có "ý chí" của riêng mình, vì vậy nên bọn hắn có thể chủ động cải tạo và thay đổi thế giới, nhưng đổi lại lực lượng của bọn hắn thì vô cùng nhỏ bé hoàn toàn không có cách nào có thể so được với thiên địa.
Một bên có sức mạnh to lớn nhưng không có ý chí để sửa đổi hay tác động lên bất cứ thứ gì, một bên có ý chí riêng, có khả năng sửa chữa hay cải tạo thế giới theo ý của hắn, nhưng lại thiếu mất sức mạnh to lớn.
Đấy có lẽ là lý do tồn tại tiên đạo để chúng sinh có "ý chí" có thể sở hữu sức mạnh to lớn để cải tạo thế giới này.
Nhưng còn "Thiên Đạo" hay nói đúng hơn là "Ý niệm tuyệt đối" thì sao? Liệu có con đường nào cho nó để có thể sở hữu "ý chí" riêng nhằm cải tạo lại thế giới không?
Không thể không nói, ý nghĩ lúc này của Thường Nguyệt sao mà đáng sợ, là câu hỏi của bao đại năng đứng ở trên đỉnh cũng đang tự vấn về vấn đề này khiến bọn hắn mãi mãi trăn trở nhưng vẫn không thể có đáp án được.
Nhưng Thường Nguyệt nghĩ không ra đáp án nàng liền ném suy nghĩ kia ra sau đầu, bắt đầu tiếp tục quan sát "Thiên Địa Đại Thế".
Nàng trước giờ ít khi quan trọng đúng sai, chỉ có quan tâm bản thân có muốn hay không mà thôi.
Giống như hiện tại, Thường Nguyệt tùy ý quan sát "Thiên Địa Đại Thế" hiển hiện trước mắt, giống với rất nhiều thiên tài cũng đang quan sát "Thiên Địa Đại Thế" ở đây, nàng cũng cảm ngộ sau đó liền nghĩ đến rất nhiều thứ, rất nhiều vấn đề.
Chỉ là khác với những người khác không ngừng nhăn mặt hay nhíu mày, có người vò đầu bứt tai, có người đột nhiên hưng phấn tới mất kiểm soát không ngừng nói "ta ngộ, ta ngộ được", chín mươi chín phần trăm cảm ngộ đều bị Thường Nguyệt trực tiếp ném đi bởi vì quá đau não và tối nghĩa, chỉ để lại chút cảm ngộ cốt lõi mà nàng có thể hiểu được hay có thể lý giải và tìm ra đáp án được, .
"Hừm, là vậy sao, người cũng có thể sở hữu "Thế" của mình, không đúng, không phải sở hữu, phải gọi là "mượn" thì đúng hơn, người không có sức mạnh to lớn như Thiên Địa, không cách nào tạo "Thế", nhưng người có "Ý chí" có thể thay thế hoặc che đậy ý niệm vô tri của "Ý niệm tuyệt đối" để tạm thời thao túng "Đại Thế" của một mảnh khu vực cho mình dùng, mà để có thể làm được như vậy yêu cầu "ý chí" của một người cần phải được hiện thực hóa, không còn chỉ là một thứ hư vô phiêu miểu trong đầu nữa."
Vậy "Ý chí" sau khi được hiện thực hóa sẽ là thứ gì?
Thường Nguyệt tự hỏi, xong, nàng lại nghĩ đến "Đao ý".
Vào lúc đó, khi mà Hà trưởng lão mở ra "Đại Thế" của hắn, nàng có thể cảm giác được bàng bạc "Đao ý" tràn ngập khắp thiên địa, tựa như bây giờ nàng có thể cảm nhận được uy áp của "Thiên Địa" tồn tại ở khắp mọi nơi vậy.
Chẳng lẽ "Đao ý", "Kiếm ý" là "Ý chí" của một người sau khi được hiện thực hóa sao?
Nếu vậy đường nàng đi chẳng phải là sai mất rồi?
Trong đầu nàng đột nhiên liền xuất hiện một suy nghĩ như thế.
"Chát!"
Thường Nguyệt tự vả mình một cái, nàng thế mà lại vừa có ý nghĩ ngu ngốc như thế.
Chỉ nhìn hình mà đoán nó ý thì nàng có khác gì đám người theo thuyết duy vật cổ đại chất phác đâu chứ.
"Muốn biết được bản chất của một sự vật hiện tượng thì cần phải đặt nó vào mối liên hệ phổ biến, mối liên hệ phổ biến, mối liên hệ phổ biến."
Cái gì quan trọng cần nói lại ba lần.
Thường Nguyệt bắt đầu dùng tư duy phản biện mà Trần Lâm dạy để suy nghĩ ngược lại.
Vì sao người ta lại muốn cảm ngộ "Ý" của binh khí?
Để mạnh hơn, để dùng thuận tay hơn, để...?
Không, nếu chỉ để mạnh hơn thì đi mà kiếm binh khí tốt hơn để dùng là được.
Rồi nàng lại nghĩ đến những danh hiệu nàng từng nghe được như "Kiếm si", "Đao si", "Kiếm cuồng"...
Này không phải là người khác lung tung đặt loạn mà là do những người nhận danh hiệu đấy đều có một tinh thần kỳ lạ và vô cùng chấp nhất với binh khí của hắn.
Này tất nhiên không thể nào vừa sinh ra bọn hắn liền đã chấp nhất với binh khí rồi.
Vậy chỉ có thể là do hậu thiên mới hình thành loại chấp nhất ấy.
Mà nếu là hậu thiên mới hình thành liền nghĩa là có thể tập được.
Trần Lâm cũng từng nói về "Ý thức" là sự phản ánh hư ảo của thế giới vật chất khách quan vào bộ óc, "Ý thức" là sự phản ánh hư ảo, tức là nó "chủ quan" và có thể cải biến từ sự vận động bên trong hoặc bên ngoài.
Vậy có lẽ nào đám "Kiếm tu", "Đao tu" đều vì cải biến "tự mình" nên mới chấp nhất và si với kiếm không?
Kết hợp với bằng chứng là Hà trưởng lão lúc ấy dựng lên "Đại Thế" của "hắn" nhưng trong "Đại Thế" lại ngập tràn "Đao ý".
Vậy chẳng phải là nói...
"Hắc, ta dường như phát hiện một chút thứ khá thú vị nha..."
(Cảm ơn "Jineek2005" đã tặng hoa nha, hi vọng bạn sẽ tiếp tục ủng hộ bộ truyện ^^)