Muốn Trường Sinh Trước Hết Phải Đồng Vợ Đồng Chồng

Chương 122 - Chương Thứ Ba Trong Năm Mới Hú Yeah

Vương Kỳ nghe thấy Hà Chân Vũ nói vậy, hắn cũng không cho ý kiến gì thêm, chuyện Hà gia còn chưa tới phiên ngoại nhân như hắn quan tâm.

"Nếu Chân Vũ sư huynh và Nhược My sư tỷ đã tới rồi thì hiện tại bắt đầu được chứ."

"Bắt đầu đi."

Hà Chân Vũ cùng Lệ Nhược Vy cũng không nhiều lời nữa, đều đứng ngay ngắn trên đài cao nhìn xuống toàn cảnh bên dưới, bình tĩnh gật đầu nói.

Nghe vậy Vương Kỳ liền cười đi lên trước, hắng giọng một tiếng, hắn liền hô:

"Được rồi, nếu không có vấn đề gì nữa thì trận vòng loại đầu tiên, hiện tại chính thức... bắt đầu."

...

Trên sân bãi, bầu không khí cũng đang căng thẳng vô cùng với một bên bao vây, một bên thì bị bao vây.

Tất cả mọi người giờ phút này đều vô cùng trịnh trọng, không chỉ để ý người đứng ở giữa sân mà còn âm thầm đề phòng người bên mình, dù sao đây là vòng hỗn chiến, mặc kệ diễn ra như thế nào, cuối cùng trên sân chỉ có thể còn lại mười sàu người còn đứng được, không ai muốn bản thân mình sẽ trở thành đá lót đường cho người khác.

Ngay lúc này, khi nghe giọng hiệu lệnh bắt đầu vang lên, mọi người lập tức xuất thủ.

"Ầm!!"x2

Tất cả mọi người đồng loạt nhắm vào hướng của Thường Nguyệt đang đứng để công kích, dự định trước hết sẽ loại bỏ kẻ thù chung trước sau đó liền lại hỗn chiến sau.

Nhưng lúc này dị biến lại ngoài ý muốn phát sinh.

Trước tiên là ngay khi hiệu lệnh bắt đầu, Thường Nguyệt liền phóng xuất một thanh trường côn xoay người phóng tới hướng về một tên Luyện Khí tầng bảy đánh tới.

Hiển nhiên tên đệ tử Luyện Khí tầng bảy này vốn ỷ y mình đứng sau lưng Thường Nguyệt sẽ không bị chú ý nhưng nào biết Thường Nguyệt ngay từ đầu liền chú ý tới phương hướng của hắn.

Luyện Khí tầng bảy mặc dù cũng không yếu, đối đầu với Luyện Khí tầng chín thì vẫn có thể chống cự một chút, nhưng tốc độ Thường Nguyệt quá nhanh, nhanh đến mức hắn không kịp sử dụng pháp thuật phòng ngự thì trường côn đã quật vào mặt đem người đánh cho quay mấy vòng trên không rồi mới rơi xuống lại mặt đất, thân thể bất động không thể đứng dậy nổi nữa.

Nhân số còn 27 người.

Thường Nguyệt vừa xuất kích liền lập tức thuấn thân đi nơi khác để tránh công kích của những người khác... nếu có.

"Không đánh ta nữa rồi?"

Ngay lúc Thường Nguyệt nghi hoặc vì sao không có người đánh phủ đầu nàng, thì một tiếng hét lớn đầy phẫn nộ vang lên:

"Vu Dương Liêu ngươi đang làm gì? Đây đâu phải là điều chúng ta đã bàn từ trước?"

Thì ra lúc này, đội ngũ thế gia đệ tử đã xảy ra nội chiến, cầm đầu là Vu Dương Liêu và ba tên đồng bọn quay giáo một kích đánh cho ba tên Luyện Khí tầng tám và một tên Luyện Khí tầng chín xui xẻo bị đánh lén trọng thương không còn khả năng chiến đấu.

Tình huống này khiến cho liên minh lỏng lẻo giữa các thế gia đệ tử lập tức tan vỡ, mọi người vội vàng tranh thủ đánh lén đối thủ vì không biết đợi một lát nữa ai sẽ đánh lén mình, suy nghĩ của tất cả mọi người hiện tại rất đơn giản, chỉ cần làm nhân số giảm xuống còn 16 người là bọn hắn liền có thể an toàn không cần lại lo nguy cơ bị đánh lén nữa.

Vì công lao của Vu Dương Liêu, trận đấu đầu tiên liền thật sự trở thành một trận hỗn chiến, ta đánh lén người khác, ngươi đánh lén ta, người khác đánh lén ngươi, "Đại ca ngươi nghe ta giải thích, là kiếm của ta vô tình chặt trúng ngươi, đệ hoàn toàn không cố ý.", "Đệ đệ, ngươi nghe ta nói, thật ra ngươi là con nuôi, chúng ta không phải huynh đệ ruột nên là...".

Nhìn cảnh tượng hỗn loạn trước mắt, Thường Nguyệt và Trần Lâm đều nhìn ngơ cả người.

Vốn còn chưa hiểu được chuyện gì đang diễn ra, Trần Lâm liền nghe được giọng nói gấp rút của Thường Nguyệt:

"Trần Lâm, ngươi nghe ta giải thích, ta và tên họ Vu kia không có quan hệ gì cả, ngươi đừng có mà nghĩ bậy, ta người này chỉ thông minh, chứ chưa từng thông đồng với người khác để làm chuyện có lỗi với ngươi."

Nghe Thường Nguyệt luống cuống và vội vàng để giải thích như thế, Trần Lâm liền cảm thấy buồn cười, không hiểu sao hắn đột nhiên liền muốn trêu chọc nàng một chút liền nghiêm giọng nói:

"Ta tin ngươi mà, nhưng ta chỉ có một câu hỏi muốn hỏi ngươi thôi."

"Tốt, ngươi cứ hỏi đi, con người ta vốn thật thà thẳng thắng tuyệt sẽ không giấu diễm điều gì cả."

"Vậy thì trả lời ta... "Minh" là ai, và ngươi thông hắn từ khi nào?"

"..."

...

Trên đài cao, ba vị trọng tài cũng bị cảnh tượng trên sân bãi làm cho ngỡ ngàng.

Mặc dù ngoài miệng nói đây là hình thức loạn đấu, nhưng bình thường những kỳ trước cũng đánh rất có trật tự và đường lối, hoàn toàn không "loạn đấu" đến mức này.

"Tên kia hình như gọi là Vu Dương Liêu sao? Tại giờ khắc quan trọng này liền đâm lưng đồng đội, cho dù hiện tại chỉ là thi đấu đi chăng nữa nhưng làm ra động tác như thế, sau này đừng mong có người dám làm đồng đội với hắn, hừ, quả thật là hồ đồ."

Hà Chân Vũ bất mãn hừ lạnh một tiếng, cảnh tượng hắn muốn thấy cũng không xuất hiện, ngược lại trò cười thì thấy một đống, chỉ là hắn lúc này vui không nổi mà thôi.

Vương Kỳ cũng bị ngoài ý muốn ở trong trận đấu làm cho bất ngờ, chỉ là hắn ngược lại là người có tâm tư tỉ mỉ chịu đọc hết thông tin của các đệ tử tham gia Ngoại Môn Thi Đấu lần này nên ngược lại cũng biết một chút tình huống.

Xem ra là bị phản tác dụng sao, Vu Dương Liêu bị đối phương làm cho thân bại danh liệt, không chỉ mất đi chức thiếu tộc trưởng mà còn bị em họ của mình đoạt đi danh hiệu đệ nhất thiên tài của Vu gia, vốn nghĩ người này phải hận thấu xương Tô Thường Nguyệt mới đúng, nhưng hiện tại xem ra chỉ là một tên phế vật bị tình che mờ mắt, không trông cậy vào được rồi.

Lắc đầu thất vọng, Vương Kỳ cũng không vì mình tính sai mà từ bỏ, ngược lại khi nhìn tới một người khác, trong ánh mắt hắn liền toát lên sự thưởng thức.

Người này không tệ, có lẽ sẽ làm nên một chút chuyện.

Mà đứng ở một bên Lệ Nhược Vy cũng bị ngoài ý muốn phát sinh làm cho bất ngờ, chỉ là nàng rất nhanh liền lạnh nhạt trở lại, dù sao kết quả trận đấu có như nào cũng không liên quan gì đến nàng, hảo hảo đứng xem tới khi kết thúc để khi trở về có cái để bàn giao là được.

Lúc này, trong tình hính hỗn chiến căng thẳng, Thường Nguyệt ngược lại không có chuyện để làm, dù sao người khác hiện tại bận đánh lén lẫn nhau và đánh phản đồ, cũng chính là Vu Dương Liêu.

Này phải nói như thế nào ấy nhỉ, à là dù có là phe chính diện hay phản diện, phản đồ luôn là đáng hận nhất, bởi vậy mọi người lúc này đã bỏ qua kẻ thù chung là Thường Nguyệt mà chuyển sang vây đánh Vu Dương Liêu, nhưng cũng không đoàn kết lắm, thi thoảng chiến cục vừa tốt một chút thì lại có âm thanh chửi mắng vang lên, không quen biết còn tốt, nếu mà quen biết thì rất nhiều quý phụ huynh được hỏi han rất là kỹ lưỡng, thậm chí kiếp sau đầu thai như thế nào đều được thiết kế sẵn để chúc quý phụ huynh của người đánh lén.

Nghe thấy những lời "hoa mỹ vàng ngọc", "lời hay ý đẹp" vang vọng khắp sân bãi, vốn nghĩ cái mỏ của mình đã đủ hỗn, nay Thường Nguyệt mới được mở mang tầm mắt, biết được đạo lý núi cao còn có núi cao hơn, và cả đạo lý hổ chưa xuống đồng bằng thì cũng có thể bị chó khinh như thường.

"Keng!!"

Một tiếng sắt thép va đập vang lên, Thường Nguyệt vừa quan chiến vừa đưa tay đem ba con phi đao đánh rơi, mặt không ngoãnh lại mà nói:

"Cần gì phải như thế, ngồi không tiến vào vòng tiếp theo không vui hơn sao cần gì khiến bản thân phải bị loại sớm như vậy nha."

"Trước giờ nghe danh đã lâu, nay mới được gặp, nhưng không ngờ kiệt ngạo bất tuần Tô Thường Nguyệt lại là người hèn nhát như thế chỉ biết nấp ở phía sau quan chiến để đợi được ung dung thông qua vòng sau."

"Ai dza, vinh hạnh quá vinh hạnh quá, được vị danh tiếng lãy lừng Trầm Linh Nhi tiểu thư nhớ kỹ quả thật là sự vinh hạnh của kẻ hèn này, Thường Nguyệt sao mà dám so danh tiếng lại ngài, vị tiểu thư cao quý thích dùng đồ cũ, ăn đồ thừa và lên giường với người đã có vợ nha."

Vừa giễu cợt Thường Nguyệt vừa quay người lại, lập tức hai cặp mắt hạnh liền song song nhìn nhau, bầu không khí bỗng chốc trở nên vô cùng căng thẳng, chỉ hai người thôi nhưng khí thế thậm chí còn áp đảo trận hỗn chiến phía sau.

Bình Luận (0)
Comment