"Nhìn kìa Trần Lâm, tiểu áo bông của ngươi tới tìm ta để thanh toán kìa, ài, có một cô gái nhỏ nhắn xinh xắn đáng yêu như này âm thầm quan tâm, thật ghen tỵ nha."
"..."
Ngươi đừng nói nữa, nói nữa ta nhịn không được mà nôn mất.
"Ta không hiểu ý ngươi muốn nói là gì Thường Nguyệt à, chẳng phải ngươi là tiểu áo bông, cô gái nhỏ nhắn xinh xắn đáng yêu của ta đấy sao."
"Hừ!"
Thường Nguyệt không nói tiếp chỉ hừ lạnh một tiếng bởi vì Trầm Linh Nhi giờ phút này đã lao lên.
Không thể không nói, số đào hoa của Trần Lâm dường như hơi kỳ quái, người khác quen biết tiên tử không phải thanh lãnh thoát tục thì là nhí nhảnh đáng yêu, còn hắn quen biết "tiên tử" thì một người là chiến đấu cuồng, mặc trọng giáp, cầm trường thương, thích đâm thủng đầu kẻ địch, người còn lại thì chơi ám khí, đánh phủ đầu, thích lựa nơi yếu hiểm mà đâm.
Trầm Linh Nhi mặc dù bề ngoài nhìn có vẻ hơi nhỏ nhắn đáng yêu nhưng ám khí nàng dùng thì không đáng yêu chút nào, đoản đao trong tay nàng giờ đây như một tấm lụa đào xinh đẹp thoát tục, nhưng cũng nguy hiểm và chết chóc, mới giao thủ thoáng qua, đao đối phương đã cắt lên giáp Thường Nguyệt mấy lần rồi, mặc dù đều không để lại vết thương gì nhưng từ đó cũng có thể thấy được tốc độ đối phương đáng sợ cỡ nào.
"Xem ra một trong ngoại môn ngũ đại thiên tài chỉ tới đó mà thôi, chỉ biết nấp sau bộ áo giáp nặng nề kia, ngươi sợ bị tổn thương như cái cách ngày trước ngươi bị tổn thương sao?"
Vừa giao thủ, Trầm Linh Nhi vừa mỉa mai nói.
Giáp của người này quá cứng, nàng muốn xuyên thủng còn phải dùng lực mạnh hơn nữa, nhưng động tác của đối phương cũng vô cùng nhanh nhẹn và dồn dập hoàn toàn không cho nàng thời cơ để tụ lực, chỉ có thể vừa giao thủ vừa di động.
Mặc dù nhìn từ bề ngoài thì Thường Nguyệt mới là người đang nhận công kích, nhưng thực chất người bị đè đánh ở đây là Trầm Linh Nhi.
So đấu tốc độ Thường Nguyệt trước giờ kiêu ngạo bản thân vô địch cùng cấp, trong những trận đấu so tốc độ, Thường Nguyệt vô cùng hiểu rõ cách lợi dụng ưu thế của mình, nàng không cần phải nhanh hơn đối phương, chỉ cần dần dần nước ấm nấu ếch, từ từ dồn đối phương vào chổ chết là được.
Vốn dĩ có cách nhanh hơn để chiến thắng đó là dùng tốc độ tuyệt đối để cho đối phương thấy dân chơi hệ phóng là như thế nào, chỉ là hiện tại nàng lười cởi "Giáp Luyện Tập" ra quá, kẻ trước mắt còn chưa xứng.
"Phanh!!"
Lại một tiếng kim loại giao thoa vang lên, Trầm Linh Nhi lại thành công đánh trúng Thường Nguyệt nhưng vẫn không thể xuyên qua bộ giáp đen tuyền kia mà chỉ để lại một đạo bạch ngấn trên đó.
Đồ con rùa chết tiệt!
"Ầm!!"
Thường Nguyệt dùng thương đập xuống nhưng hụt, vì thế trên mặt đất liền nứt ra một cái hố lớn, nhưng nàng không ngừng lại mà vẫn tiếp tục đảo thương dự đoán được quỹ đạo di chuyển của Trầm Linh Nhi, Thường Nguyệt liền tung thương đâm tới nơi đó trước.
"Quang!"
Thấy đối phương lao tới dự định đánh phủ đầu, Trầm Linh Nhi trở tay liền phóng thích "Đại Quang Thuật" một loại pháp thuật giúp người sử dụng có thể tạo ra nguồn sáng, pháp thuật này vốn vô cùng gân gà, nhưng Trầm Linh Nhi lại nhìn ra được tiềm năng của nó, bằng cách sử dụng thủy linh lực, nàng có thể tạo ra những tấm gương nhỏ bằng nước siêu tinh khiết để khuếch đại ánh sáng của "Đại Quang Thuật" từ đó có thể tạm thời vô hiệu hóa thị giác của đối phương, vốn dự định dùng chiêu này để âm cường địch một đợt, nhưng không ngờ lại phải bộc lộ sớm như vậy.
Nhưng cũng được, hiệu quả cũng không tệ.
Thường Nguyệt quả thật bị ánh sáng chói lóa làm mù tạm thời, trường thương trong tay đâm hụt bị Trầm Linh Nhi dễ dàng lách qua.
"Ngươi thu... Hự!"
Vốn sắp tiếp cận được Thường Nguyệt, Trầm Linh Nhi đã cảm thấy thắng lợi đã tới ngay trước mắt nàng, nhưng thoáng cái một con đau đớn từ vùng bụng truyện tới theo sau đó là cự lực kinh khủng khiến Trầm Linh Nhi mất khống chế bay ngược ra xa.
Lăn lộn trên mặt đất vài vòng, Trầm Linh Nhi sắc mặt tái nhợt, nàng ho khan ra máu liên tục vì bị sặc nặng.
Thứ phản xạ gì thế này, làm sao đối phương có thể phản ứng được?
Thì ra vào khoảnh khắc ấy, Thường Nguyệt không có dấu hiệu nào liền nhấc chân đá thẳng, vô cùng chuẩn xác liền đá trúng thời điểm Trầm Linh Nhi tụ lực muốn ra một kích chí mạng đánh xuyên bộ giáp chết tiệt kia, Thường Nguyệt đột ngột nhấc chân đá thẳng chuẩn xác ngay bụng Trầm Linh Nhi khiến nàng không chỉ bị gián đoạn công kích mà còn không thể tiến hành phòng ngự mảy may, thân thể hoàn toàn nhận đủ lực lượng trong cú đá của Thường Nguyệt khiến nàng bây giờ đã nhận phải trọng thương.
Quá trình này giải thích thì lâu nhưng xảy ra thì nhanh, phong cách chiến đấu của Trầm Linh Nhi không chỉ nhanh chuẩn mà còn ác nữa, mặc dù nói là tụ lực nhưng nàng chỉ cần trống trải nửa giây đến một giây là có thể tung ra lực lượng mạnh nhất của mình.
Nhưng đáng tiếc, Thường Nguyệt tùy tiện một cú đá cũng là lực lượng mạnh nhất của nàng, lại thêm việc Thường Nguyệt chiến đầu bằng mọi giác quan mà bản thân có mà không chỉ dựa vào mỗi thị giác nên Trầm Linh Nhi mặc dù bố cục tốt nhưng ngay từ đầu đã không có phần thắng.
Đây là một chiến không cân sức, nhưng không vì vậy mà kẻ thua cuộc liền sẽ được tha thứ hay nương tay.
Thường Nguyệt không mất quá lâu để có thể nhìn được trở lại, nàng nhìn về phía Trầm Linh Nhi đang khụy gối chống người trên mặt đất, tựa như đang cố đứng dậy nội tạng bên trong đã bị đá cho lệch vị trí khiến cho nàng không thể thẳng người đứng dậy nữa.
Gương mặt bị mũ giáp đen che phủ khiến cho người ngoài không thấy được biểu lộ của Thường Nguyệt lúc này, chỉ thấy nàng nhấc chân từ từ chậm rãi đi tới, trường thương vẫn nắm chặt trên tay tựa như có thể xuất thương công kích bất kỳ lúc nào.
Nhưng ngay lúc này, một luồng khí thế mạnh mẽ đột nhiên xuất hiện bao phủ cả sân bãi.
Vương Kỳ xuất hiện ở giữa sân dùng khí tràng Trúc Cơ cưỡng ép mọi người dừng tay, hắn ung dung nói:
"Đã đủ nhân số, tất cả những người còn trụ lại được tiến vào vòng trong, những người mất ý thức hoặc không cử động được nữa đều bị loại."
Nghe vậy, đa phần mọi người đều thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Trầm Linh Nhi giờ phút này mặc dù không đứng dậy được nhưng nàng vẫn còn khả năng cử động, vẫn có thể miễn cưỡng đánh tiếp nên vẫn được tính vào diện tiến cấp.
Chỉ là dù vậy Trầm Linh Nhi cũng không thả lỏng nỗi, bởi thân hình cao lớn mặc lấy trọng giáp cồng kềnh Tô Thường Nguyệt đang đứng trước người nàng, từ trên cao nhìn xuống, mặc dù không thấy rõ biểu lộ nhưng Trầm Linh Nhi vẫn có thể đoán ra được cảm xúc của đối phương.
Thương hại? Ngươi thương hại ta?
Nhìn Thường Nguyệt quay người rời đi, Trầm Linh Nhi cảm thấy sự nhục nhã bất tận.
"Sao ngươi dám, sao ngươi dám dùng ánh mắt ấy nhìn ta, chết tiệt a, Tô Thường Nguyệt, chết tiệt a, Trần Lâm, chết tiệt... Trầm Linh Nhi!!"
Khụy gối cúi người, Trầm Linh Nhi lúc này vô cùng phẫn nộ.
Đã bao năm rồi nàng mới bị kẻ khác thương hại như thế.
Kể từ ngày ấy, kể từ ngày nàng nhận ra ánh mắt khác thường của người mình yêu nhìn mình là gì, nàng mới biết bản thân căm hận nhất điều gì trên thế gian này.
Nàng đã thề sẽ không để bất cứ ai dám nhìn nàng bằng ánh mắt như thế nữa, nhưng hiện tại lời thế ấy lại bị phá vỡ.
"Đáng chết, đáng chết, ngươi cứ đợi đi, Tô Thường Nguyệt!!"