Muốn Trường Sinh Trước Hết Phải Đồng Vợ Đồng Chồng

Chương 124 - Thường Nguyệt Dỗi

(Cảm ơn "zXgKL92518" đã tặng quà và đề cử nha, mỗi ngày thấy mọi người ủng hộ đều đặn như này làm tác hạnh phúc quá hehehe!!)

Thấy trận đấu kết thúc, Trần Lâm liền vội dùng ý niệm để hỏi thăm.

"Sao rồi, không có bị thương gì chứ?"

"Hì hì, ta ổn mà, chỉ là bị Linh Nhi của ngươi lóe mù mắt thôi, ngươi có lẽ nên đi hỏi thăm nàng thì hơn nha, dù sao người ta cũng bị thương nặng như thế."

"Linh Nhi là ai ta không biết, ta chỉ biết mỗi Nguyệt Nhi thôi, hiện tại không quan tâm ngươi thì quan tâm ai đây."

"Hừ, dẻo miệng."

Bĩu môi càm ràm một tiếng, Thường Nguyệt lúc này cũng đi tới khu vực chờ, nàng ngồi trên ghế thả lỏng cơ thể để nhanh chóng thư giãn sau trận chiến không cam go lắm.

Mặc dù nữa đường có ngoài ý muốn xảy ra, nhưng Thường Nguyệt cảm thấy tên Vu Dương Liêu kia không ra tay thì tốt hơn, nếu vậy thì nàng liền có thể thoải mái đánh buông tay đánh một trận chiến.

Đáng tiếc, diễn biến sau đó khiến cho Thường Nguyệt không dám ra tay, lúc ấy nếu lao vào hỗn chiến thì chẳng phải bản thân nàng liền đứng chung đội với tên họ Vu kia sao?

Người khác nghĩ gì Thường Nguyệt không quan tâm nhưng Trần Lâm nghĩ gì thì lại đáng cân nhắc một chút, vì vậy dù đáng tiếc nhưng Thường Nguyệt chỉ có thể đứng một bên quan chiến mặc cho Vu Dương Liêu bị đánh.

May mắn là nữa đường áo bông nhỏ của Trần Lâm ra tay khiến trận đấu vừa rồi không trở nên quá mức nhàm chán.

"Sử dụng thủy kính để khuếch đại ánh sáng sao? Ý tưởng không tệ đâu."

Lúc ấy ngay cả Thường Nguyệt cũng bị bất ngờ, bản năng chiến đấu của nàng luôn chuẩn xác khi dự phán công kích có thể nguy hại tới bản thân nàng, nhưng một chiêu "Đại Quang Thuật" kia vô cùng vô hại, nàng hoàn toàn không có cách nào xác định được nguy hiểm xuất hiện trong nháy mắt đó nên mới bị dính chiêu.

"Linh lực thấp, thời gian niệm ngắn, lại không có quá trình tụ lực, theo lý thuyết thì pháp thuật như thế sẽ không có hiệu quả gây sát thương, đồng thời tác dụng cũng sẽ không lớn lắm, nhưng thông qua một chút thủ đoạn nhỏ lại có thể biến một pháp thuật vô hại như thế trở nên vô cùng lợi hại, đây quả thật là một thao tác không tồi, có lẽ khi nào đó nên nghiên cứu thử, chắc chắn rồi sẽ có lúc hữu dụng."

Có thể dự phán được cường độ của pháp thuật hay công kích cũng không chỉ mỗi nàng làm được, đa phần các thiên tài có gia thế có truyền thừa hoặc những cá nhân đặc biệt có giác quan vô cùng nhạy bén đều có thể dự phán trước nguy hiểm, muốn những người như thế bị trúng chiêu là một chuyện rất là khó, dù là xuất kỳ bất ý cũng không được.

Nhưng xuất kỳ bất ý cộng với ngụy tạo bề ngoài thì lại có thể mang tới hiệu quả không tệ nếu đối phương chưa từng gặp loại thủ đoạn như thế.

"Ánh sáng à..."

Thường Nguyệt suy tư lại thủ đoạn của Trầm Linh Nhi, sau đó nàng liền thử bắt chước.

"Đại Quang Thuật" nàng cũng biết, chỉ là Thường Nguyệt không định dùng pháp thuật ấy, ánh sáng quá yếu cần phải được khuếch đại mới có tác dụng lóe mắt kẻ địch được, nàng mặc dù cũng có thủy linh lực thừa hưởng từ Trần Lâm nhưng Thường Nguyệt cũng lười học các chế tạo thủy kính lắm.

Nàng ngược lại có ý tưởng hay hơn, Thường Nguyệt lấy ra Thiết Tinh Thương, nàng truyền linh lực vào trường thương sau đó cảm nhận một lát, khi biên độ linh lực đã đủ Thường Nguyệt liền tung trường thương ra.

"ẦM!!!"

Một tiếng kinh bạo vang vọng khắp nơi.

May mắn lúc này trong phòng không có người nếu không tuyệt đối sẽ hết cả hồn.

"Phải cải tiến thêm một chút, còn chưa giống tiếng sấm lắm."

Phải, Thường Nguyệt hiện tại đang bắt chước sấm chớp, bằng cách truyền vào đầy đủ lôi linh lực trong đầu thương, nàng có thể giải phóng chúng cùng lúc để tạo thành sóng xung kích bùng nổ từ đó có thể đánh ra âm thanh điếc tai.

Nàng có thể dự phán được Trầm Linh Nhi ở đâu mà không cần nhìn cũng là nhờ thính giác, bởi vậy nàng không muốn sau này kẻ địch cũng làm điều tương tự cũng dựa thính giác để đối phó nàng.

Ngoài ra, một nguyên nhân khác mà Thường Nguyệt ưu tiên dùng âm thanh để đánh bất ngờ đó là âm thanh với cường độ đủ lớn nếu bùng phát ở khoảng cách gần thậm chí có thể tổn thương dây thần kinh thậm chí não bộ của kẻ địch, đó cũng là lý do nàng dùng đầu thương để phát động, ý tưởng là sau này mỗi khi công kích, kẻ địch dù có thể né tránh ngọn thương của nàng, Thường Nguyệt liền có thể biến chiêu lập tức giải phóng linh lực chứa đựng trong ngọn thương, cứ như thế đối phương liền sẽ được nếm thử cảm giác tiếng sấm đánh ngang tai, đảm bảo có thể khiến đầu óc tê rần và ý thức choáng váng, hoàn toàn lợi hại hơn việc dùng ánh sáng để lóe mắt rất nhiều...

"Hừ, cũng không biết Trần Lâm đã bắt đầu trận đấu chưa."

Lúc này đây Thường Nguyệt lại ngồi xuống trở lại, nàng nghĩ tới Trần Lâm liền âm thầm lo lắng, mặc dù hiện tại nàng đang không vui vì nhớ lại đoạn ký ức nào đó bản thân bị cho ra rìa, nhưng điều đó cũng không mâu thuẫn với sự lo lắng cho an nguy của hắn lúc này.

"Muốn hay không thử gọi lại cho hắn?"

Ừmm, thôi được rồi, lúc giận thì nên cư xử như bản thân đang giận thật, nếu không đối phương lại nghĩ nàng hay đùa nên coi nhẹ phản ứng của nàng sau này lại mang theo vài vị tỷ muội hay hồng nhan tri kỷ về đến lúc đấy thì thật là nguy.

"Đầu óc hắn linh quang như thế chắc là không sao đâu... nhỉ?"

...

"Người tiếp theo, Trần Lâm."

Nghe thấy tên mình được gọi, Trần Lâm cũng ung dung rời đi hàng ngũ tiến vào sân bãi.

Sau đó Vương Kỳ lại gọi thêm vài cái tên nữa, trận thứ hai liền chuẩn bị bắt đầu.

Trận này có tổng cộng 27 người tham gia.

"Triệu sư huynh! Không ngờ lại được gặp sư huynh ở đây."

"Ồ là Trần sư đệ đấy à, hạnh ngộ hạnh ngộ không ngờ lại được gặp sư đệ ở đây, sư đệ đã có đồng đội chưa? Không ngại thì gia nhập chung với đội của ta luôn."

"Haha, nếu vậy thì thật tốt quá, sư đệ còn đang hoảng loạn không biết phải làm sao trong vòng này đây, may mà có Triệu sư huynh."

"Sư đệ khách khí..."

Vừa lên sân, Trần Lâm đã xác định được phương pháp thông qua vòng này.

Đó là tìm chổ dựa.

Trận hỗn chiến thứ hai này cũng tồn tại vài đoàn thể, nhưng có chút tạp hơn so với trận của Thường Nguyệt một chút, vì trận thứ hai này giờ đây có cả đệ tử bình dân mà không chỉ có mỗi đệ tử thế gia.

Để mà nói thì Trần Lâm nếu kéo xuống mặt mũi hắn có thể gia nhập bật cứ cái đoàn thể nào, chỉ là cân nhắc một chút Trần Lâm liền quyết định đi theo Triệu Thắng.

Mặc dù đối phương không phải là người có chiến lực mạnh nhất ở đây, nhưng đối phương lại là người trong biên chế, mặc dù không có quy định nào ưu ái đệ tử trong biên chế như Triệu Thắng nhưng mọi người đều hiểu ngầm và nhường hắn một bộ mặt nếu có thể.

Trong vụ của Thường Nguyệt, hắn báo cho Triệu Thắng sau đó đối phương mới thông qua quan hệ để báo cáo cho cao tầng để cử người đi cứu viện, này cũng không tính là công nhỏ, chính mình thế nhưng là không có nhảy ra tranh công của đối phương, nên hắn đoán là thái độ của đối phương nhìn mình hẵn là sẽ khá hữu hảo.

Và Trần Lâm đoán đúng, Triệu Thắng không nổ lực gì nhiều liền được công lao lớn, vốn dĩ hắn còn tưởng Trần Lâm sẽ đi đòi một ít chổ tốt, nào ngờ đối phương lại vô cùng yên phận, điều này làm cho Triệu Thắng cũng cảm giác tương đối bất đắc dĩ, có cảm giác như mình đang lấy lòng tiểu nhân đo lòng quân tử, hắn vốn còn định tìm dịp nào đó để đi cảm tạ đối phương đây, may mắn là hiện tại cơ hội hoàn ân tình tới, đảm bảo đối phương qua được vòng sau hoàn toàn không có gì khó, hắn trở tay liền có thể làm được.

Bình Luận (0)
Comment