(Cảm ơn "vô thượng kỷ nguyên", "Jineek2005", "8ricee", "thetruong" đã đề cử nha, mọi người ủng hộ nhiệt tình quá hehe)
Trận đấu thứ hai này cũng không có gì đặc sắc mấy, trừ mấy tên đệ tử bình dân Luyện Khí tầng bảy bị đánh hội đồng sau đó liên tục bị sút ra ngoài cho tới khi còn lại mười sáu người thì xong trận.
Đối với những người xui xẻo kia, Trần Lâm chỉ có thể trong lòng cảm khái một chút liền hết.
Mặc dù từ bề ngoài nhìn vào cơ chế như này có vẻ bất công cho nhóm đệ tử bình dân, nhưng này cũng có chổ lợi là có thể qua vòng sau đều là người có thủ đoạn hoặc có lợi thế riêng của mình, đệ tử thế gia có người chống lưng cho bọn hắn tu luyện chính là một lợi thế, mạng lưới nhân mạch cũng là một lợi thế, đệ tử bình dân thì không có các lợi thế trên nên bọn hắn chỉ có thể lấy lợi thế về tu vi để qua vòng sau, các đệ tử thế gia chuyên nhắm chổ mềm mà đánh để đào thải bớt, không tới thời điểm bất đắc dĩ thì sẽ không độ đệ tử Luyện Khí tầng tám trở lên.
Mà mặc dù trong trận này không có gì đặc sắc nhưng Trần Lâm cũng có phát hiện một số người thú vị, trong đó nổi bật nhất là Lương Toản.
Người này hình như là cháu trai của vị Hà trưởng lão kia, đao pháp quả thật rất tinh diệu, dùng kinh nghiệm sử dụng binh khí của Thường Nguyệt để đánh giá mà nói thì đối phương quả thật rất không tệ.
Vừa trầm tư suy nghĩ Trần Lâm vừa đi tới phòng chờ, ở đây lúc này đã có không ít người, nhưng trong đó nổi bật nhất là một bộ giáp đen cồng kềnh đang ngồi ở cuối phòng, không ai khác chính là Thường Nguyệt.
Thấy đối phương ngồi đó, Trần Lâm liền cảm thấy bất đắc dĩ, mặc dù đã đoán trước cảnh tượng người yêu mới gặp người yêu cũ, mà cũng không đúng phải là người yêu cũ gặp... mà cũng lại không đúng lắm, hắn với Thường Nguyệt có rạn nứt bao giờ đâu mà người yêu mới với người yêu cũ.
Nhưng tóm lại là để đối phương đụng mặt Trầm Linh Nhi, Trần Lâm liền biết mình có chuẩn bị gặp chuyện chẳng lành rồi, mặc dù có chuẩn bị tâm lý nhưng hắn vẫn rất bất đắc dĩ.
Nhìn nàng lúc này tựa như không dễ chọc, Trần Lâm dự định cho đối phương một chút riêng tư, hắn hướng về một hướng khác đi tới dự định ngồi nghỉ ngơi đợi vòng tiếp theo.
"Thấy ta liền tránh mặt, quả nhiên ngươi làm chuyện có lỗi với ta đúng không?"
Nghe thấy giọng Thường Nguyệt buồn bã vang lên bên tai, sắc mặt Trần Lâm liền cứng đờ, hắn cười khổ dùng ý niệm đáp lại:
"Nào có, ta yêu ngươi bao nhiêu cũng không đủ làm sao lại làm chuyện có lỗi với ngươi nha, chỉ là nhìn ngươi tâm tình không tốt nên..."
Không để Trần Lâm nói hết câu Thường Nguyệt liền cắt ngang:
"Nên để ta một mình chứ gì? Ngay cả gặp cũng không muốn gặp, ngươi sợ ta lúc này đến vậy sao?"
Nghe vậy, Trần Lâm định giải thích, chỉ là nghĩ nghĩ, hắn liền chợt thở dài nói:
"Thường Nguyệt, ta xin lỗi."
"Xin lỗi không thì có ích gì? Chẳng phải vẫn là không dám đến gặp ta đấy sao."
Nghe vậy Trần Lâm cũng bị làm khó, hắn không biết làm như thế nào bây giờ.
Nếu hiện tại tiến tới nói chuyện với đối phương thì chẳng phải là khiến người khác biết bọn hắn gương vỡ lại lành, hoặc là chưa từng có gương vỡ rồi sao?
Nghĩ đến thù hận giữa Thường Nguyệt và Vu gia, Trần Lâm chắc chắn nếu chuyện đó xảy ra thì ngày sau bản thân tuyệt sẽ không có ngày an lành.
Vì vậy hắn liền thở dài chống tay đứng dậy hướng về chổ Thường Nguyệt đi tới.
Có vài lúc mặc dù lý trí bảo không được nhưng làm thì vẫn phải làm.
Đây là sự đảm đương của một tên đàn ông cần phải có.
"Phụt, nhìn mặt ngươi căng thẳng chưa kìa, ta đùa đấy, không cần thật đi tới chổ ta đâu."
Đi được nữa đường, Trần Lâm cảm giác được có vài ánh mắt nhìn tới chổ hắn, chỉ là vốn đã quyết tâm lộ thì lộ, hắn đều bất chấp, nào ngờ Thường Nguyệt lại nói một câu làm cho Trần Lâm khựng lại bước chân, sắc mặt há hốc tràn đầy không thể tin nổi.
Ta đều gấp tới cỡ này rồi ngươi hiện tại liền nói nãy giờ đang đùa?
"Nhưng mà ngươi biết lỗi của mình chưa?"
Đang lúc Trần Lâm chuẩn bị nổi nóng, Thường Nguyệt liền nói tiếp.
Biết được đối phương không có vấn đề hắn cũng không giả nữa trực tiếp nói:
"Không biết."
"Không biết mà nãy ngươi vẫn xin lỗi?"
"Đúng rồi đấy, thế cuối cùng lỗi của ta là gì?"
"Lỗi của ngươi à, đó là..."
Thường Nguyệt từ tốn nói, Trần Lâm cũng kiên nhẫn chờ đợi.
Quả nhiên câu trả lời của Thường Nguyệt làm hắn không bất ngờ chút nào.
"Ta cũng không biết nữa, nay coi như giận trước đi, sau này ngươi có lỗi gì ta hứa sẽ không giận, sao, thấy ta nhân từ chưa."
"..."
Thở dài một hơi, Trần Lâm tìm một chổ để ngồi xuống cố gắng trấn an gân tay của mình.
Trong nhà chỉ có mỗi cô vợ trẻ, nếu đánh rất đau lòng.
Chỉ là không đánh thì hắn sẽ đau đầu.
Này là một lựa chọn khó khăn.
"Êy, sao nhìn ngươi có vẻ không hài lòng lắm nhỉ, có gì bất mãn à?"
"Không, ta rất là "ổn", nhờ ơn ngươi đấy, cảm ơn Thường Nguyệt ngoan của ta."
"Hừ, thế thì tốt."
Trong mắt người ngoài, Trần Lâm hướng về chổ Thường Nguyệt đi được một nửa, hắn liền dừng lại sau đó quay người tìm chổ ngồi xuống.
Nhìn giống như là hắn muốn nói gì đó với đối phương song, lại đổi ý ngay phút chót.
Điều này làm cho một ít người biết chuyện rất là thổn thức thầm nói đây hình như là muốn hòa giải nha, nhưng đáng tiếc còn thiếu chút can đảm.
Mặc dù rất tiếc nhưng mọi người cũng âm thâm ghi nhớ xem như một nguyên liệu để đàm tiếu với bằng hữu lúc rảnh.
...
Trận thứ tư rất nhanh liền kết thúc, lập tức liền có người đi tới phòng chờ để thông báo vòng thứ hai chuẩn bị bắt đầu.
Mọi người trong phòng nghe xong đều đồng loạt đứng dậy rời khỏi phòng, hướng về quảng trường đi tới.
Lúc này đây, có thể tiến tới vòng thứ hai nếu không phải là thế gia đệ tử thì là Luyện Khí tầng tám trở lên.
Trần Lâm mặc dù không phải đệ tử thế gia nhưng nhân mạch của hắn nhiều, đồng thời lại xuất thân cũng tương đối cao quý, là hoàng tử của một quốc gia phàm nhân, vì vậy mọi người cũng miễn cưỡng gộp hắn chung nhóm với đệ tử thế gia luôn.
"Các vị sư đệ sư muội, đầu tiên liền chúc mừng các ngươi có thể đi tới được vòng thứ hai này, điều này đại biểu cho các ngươi có tiềm lực không tệ, tương lai có thể trở thành trụ cột vững chắc của tông môn, vì vậy xin hãy tự hào về chính mình đi."
Đứng trên đài cao, Vương Kỳ cùng Lệ Nhược Vy và Hà Chân Vũ đứng phía trước, tư thái cao cao tại thượng, rất có khí chất của đệ tử thiên tài nội môn.
Vương Kỳ lúc này thuyết giảng và khen ngợi một chút, sau đó hắn bắt đầu nói thể lệ của vòng đấu thứ hai.
Các quy định thì vẫn như cũ, nhưng thể lệ sẽ khác vòng đầu tiên đó là giờ đây sẽ chia theo bảng.
Sáu mươi tư người chia bốn bảng, mỗi bảng mười sáu người đánh luân phiên với những người khác trong bảng, bốn người có số trận thắng cao nhất sẽ được thông qua vòng sau.
Đây có thể nói là vòng đấu khắc nghiệt nhất trong Ngoại Môn Thi Đấu khi mà hoàn toàn không có chổ trống nào để chui, ngươi cần phải đánh đủ mười lăm vòng, sau đó thắng được ít nhất là mười hai vòng mới hoàn toàn nắm chắc cơ hội tiến vào vòng sau, vì vậy bốn người đứng đầu mỗi bảng đều là thiên tài hoặc cá nhân kiệt suất hàng thật giá thật, tuyệt không có cách nào để chui chổ trống, trừ khi ngươi may mắn được mười hai lần, chỉ là nếu may mắn như thế thì ngươi cũng là một nhân tài kiệt suất, người tông môn cần chọn lọc ra được chính là người như ngươi.