Sau khi nhắc lại nội dung thể lệ, Vương Kỳ liền bắt đầu chia bảng.
Có bốn bảng, mỗi bảng đều có vài cá nhân tương đối đặc nổi bật.
Đầu tiên bảng đặc sắc nhất là bảng một, bảng của thiên tài Vu gia, Vu Thiên Sơn, khi mà có tới ba trong Ngũ Đại Thiên Kiêu cùng bảng bao gồm Diệp Vô Nhai, Bạch Du, Chu Tín, đây có thể xem là bảng tử thần khi mà những người còn lại không có tí cơ hội mảy may nào để vào vòng sau.
Một bảng tử thần khác là bảng bốn có tới ba vị thiên tài nổi bật trong đệ tử thế gia bao gồm Tư Cát Gia Kiệt, Cao Tuấn, Doãn Thiên Kỳ.
Bảng hai là bảng của Thường Nguyệt, cũng tương đối đặc sắc nhưng đặc sắc theo kiểu riêng, kiểu duyên nợ khi mà bảng này có Vu Dương Liêu và Trầm Linh Nhi.
Bảng ba là bảng của hắn, ngoại trừ Lương Toản và Triệu Thắng ra thì không có bao nhiêu cái tên nổi bật lắm.
Ngoài ra còn một điều làm Trần Lâm tương đối để ý đó là dường như Ngũ Đại Thiên Kiêu chỉ có bốn người tới thì phải, còn thiếu mất một người nữa, hình như họ Cổ, gọi là Cổ Vân.
Trần Lâm nghĩ lung tung một lúc hắn liền không nghĩ nữa bởi vì vòng hai giờ đây đã chuẩn bị bắt đầu rồi.
Lần này bảng một là bảng của Vu Thiên Sơn sẽ khởi đầu trước, và trận đầu tiên của bảng này cũng rất đặc sắc khi mà Vu Thiên Sơn sẽ đánh với một trong Ngũ Đại Thiên Kiêu, Chu Tín.
"Ngươi nghĩ người nào sẽ thắng đây, Trần Lâm."
"Có lẽ là Vu Thiên Sơn đi, người này không những nổi danh mà còn có chiến tích rõ ràng nữa, ngược lại thì ta chưa rõ ràng lắm về thực lực của Chu Tín."
Đứng ở ngoài quan sát, Trần Lâm và Thường Nguyệt dùng ý niệm để câu thông trao đổi, ánh mắt thì nhìn chăm chăm hai người đang đứng trên sàn đấu.
"Hai vị sư đệ, vì là trận đầu tiên nên ta muốn nhắc nhở một chút, một khi trận đấu bắt đầu sẽ có trận pháp bao phủ sàn đấu của các ngươi để tránh bị ảnh hưởng từ bên ngoài, trận pháp này bao quanh rìa của sàn đấu nên một khi các ngươi vượt qua trận pháp này thì cũng đồng nghĩa với việc bị rơi đài, sẽ bị phán thua cuộc, các ngươi hiểu rồi chứ?"
Nghe vậy, Vu Thiên Sơn và Chu Tín đều đồng loạt gật đầu nói "Hiểu.".
Thấy vậy, Vương Kỳ đứng trên đài cao liền phất tay ra hiệu nói:
"Vậy thì trận đấu đầu tiên của bảng một hiện tại chính thức bắt đầu!"
Vừa dứt lời, xung quanh sàn đấu liền hiện lên một tấm màn sáng trong suốt vô hình nhưng vẫn có thể lờ mờ cảm giác được.
"Là Huyễn Linh Trận sao."
Ở trên khán đài, Trần Lâm liếc mắt liền nhận ra đây là Huyễn Linh Trận, nhưng khác với Huyễn Linh Trận thông thường có thể ngụy trang và che lấp khí tức bên trong nhằm tạo hiệu quả ẩn nấp, Huyễn Linh Trận trước mắt bị lộn ngược lại có tác dụng che dấu bên ngoài khiến người trong trận không thể cảm ứng được bất cứ thứ gì ở ngoài trận pháp.
Cơ chế nghịch phản trận pháp này rất thú vị, nhưng Trần Lâm còn chưa kịp tìm hiểu sâu hơn thì sự chú ý của hắn liền bị dời đi.
Bởi vì hai người trong trận pháp lúc này đã bắt đầu động thủ.
Vu Thiên Sơn vẫn kiêu ngạo ôm kiếm như thường trong khi Chu Tín thì nghiêm mặt chờ đợi, ngay khi có hiệu lệnh bắt đầu Chu Tín liền biến mất tại nguyên chổ.
"Hả? Chuyện gì vừa xảy ra?"
Ở ngoài quan sát, Trần Lâm vô cùng ngạc nhiên, nhưng sau đó liền có giọng nói của Thường Nguyệt vang lên giải thích nghi hoặc cho hắn.
"Đối phương vừa dùng "độn pháp"."
"Độn pháp? Chẳng phái pháp đấy chỉ dành cho Trúc Cơ thôi sao?"
"Cũng không hẵn là chỉ dành cho Trúc Cơ, Luyện Khí dùng vẫn được, miễn là ngươi biết mình đang phóng đi đâu là được thôi."
Nghe vậy Trần Lâm cũng không hiểu lắm, chỉ là nếu Thường Nguyệt đã nói thế thì chứng tỏ Luyện Khí sử dụng độn pháp cũng không khó lắm đâu.
"Vậy ngươi sài "Độn pháp" được chứ?"
"Không được, phản ứng của ta không nhanh nhạy tới mức đó, mà thật ra phản ứng của Trúc Cơ có khi cũng không đủ nhạy để có thể khống chế "Độn pháp" chỉ là lên cấp Trúc Cơ sẽ có linh thức, có thể nhận biết thế giới mà không cần thông qua ngũ giác, vì vậy nên mới có thể thi triển được "Độn pháp" mà thôi."
Nghe vậy Trần Lâm cũng khá ngạc nhiên và mở mang tầm mắt, không ngờ lại có chuyện như thế.
Chỉ là nếu như Thường Nguyệt nói, không có linh thức liền không sử dụng được "Độn pháp" thì Chu Tín làm sao làm được?
"Ngươi biết tên Chu Tín kia làm sao sử dụng được "Độn pháp" không?"
"Cũng không rõ ràng lắm, nhưng có lẽ là hắn có một ít tài năng bẩm sinh nào đó, Chu Tín là một trong Ngũ Đại Thiên Kiêu nhưng lại là người duy nhất là tam linh căn, có thể nổi danh sánh vai các thiên kiêu song linh căn như ta, có lẽ là nhờ thiên phú đặc biệt của đối phương, có lẽ là một trong ngũ giác của đối phương tương đối đặc biệt có thể cảm nhận thế giới dù đang di động với tốc độ cao khi sử dụng "Độn pháp"."
Mặc dù lúc bình thường rất tùy ý và bừa bãi, nhưng khi nói về lĩnh vực tranh đấu, đấu pháp, Thường Nguyệt ngược lại trở nên vô cùng nghiêm túc và hiếu học, tài năng của nàng cũng tại những thời điểm như thế này mà tỏa sáng rực rỡ nhất khi mà Thường Nguyệt có thể dễ dàng phân tích ra tình huống của các đối thủ nàng gặp được.
Trong những thời điểm như thế này, Trần Lâm chỉ có thể ngồi yên nghe nàng thuyết giảng, hoàn toàn không có cách nào để ngang hàng giao lưu trao đổi, dù sao hắn đối với đấu pháp hoàn toàn là dốt đặc cán mai.
Cảm giác khi Trần Lâm nghe Thường Nguyệt giảng giải về nguyên lý đấu pháp cũng giống như cảm giác lúc mà Thường Nguyệt phải nghe Trần Lâm luyên thuyên về Triết vậy, hoàn toàn mơ hồ mờ mịt, tựa như là đang nghe thiên thư.
Chỉ là mặc dù không quá rõ ràng lắm, nhưng Trần Lâm cũng biết một điều là Chu Tín cũng không kém như hắn nghĩ, ít nhất là đối phương có ưu thế tuyệt đối về tốc độ, sẽ không dễ dàng bị bại được.
"Ngươi nhắm có bao nhiêu phần thắng nếu đấu với Chu Tín vậy Thường Nguyệt."
"Mười phần."
Không chút do dự hay chần chờ, Thường Nguyệt giõng giạc nói.
Nghe nàng tự tin như vậy, Trần Lâm cũng rất là ngạc nhiên, hắn hỏi:
"Chẳng phải ngươi vừa nói không dùng được "Độn pháp" đấy sao? Chẳng lẽ tốc độ của ngươi bắt kịp đối phương khi sử dụng "Độn pháp"?"
"Tốc độ của ta không bắt kịp đối phương, nhưng phản xạ thì miễn cưỡng có thể theo kịp, hiện tại ta còn chưa rõ ràng lắm, nhưng đợi lúc gặp đối phương ta có thể tiến hành thử lỗi một chút để xem đối phương dựa vào giác quan nào để cảm nhận thế giới khi đang trong trạng thái "Độn pháp", chỉ cần biết được, ta liền có cách vô hiệu hóa giác quan ấy của đối phương, khi ấy chiến thắng liền trong tầm tay, vô cùng đơn giản và dễ dàng."
Nghe cách của Thường Nguyệt, Trần Lâm không khỏi cười khổ, hắn không biết cô nàng này là tự tin thái quá hay là thật sự có nắm chắc nữa.
Nhưng ngay lúc này, Thường Nguyệt lại đột nhiên nói thêm:
"Hoặc là ta cũng có thể làm giống tên Vu Thiên Sơn kia cũng được, mạo hiểm cao, rủi ro cao, phần thưởng lớn, vài giây liền có thể định thắng thua."
Nghe vậy Trần Lâm liền lập tức chú ý tới trên sàn đấu, lúc này Vu Thiên Sơn cũng không cách nào bắt kịp tốc độ của Chu Tín, nhưng dù vậy hắn vẫn đưa tay nắm chuôi kiếm, khí tức ngưng tụ tựa như đang súc thế.
Tại một thời điểm nào đó, một bóng người đột ngột xuất hiện phía sau Vu Thiên Sơn, nhắm vào vị trí hắn không thể lập tức cử động để tránh né mà công tới, lợi trảo của Chu Tín như độc nhà nháy mắt đã sắp chạm tới người Vu Thiên Sơn.
"Keng!"
Nhưng đáng tiếc, kiếm của thiếu niên áo trắng kia nhanh hơn, lợi trảo liền bị cắt đứt, Chu Tín ngỡ ngàng nhìn mũi kiếm đang chống lấy yết hầu của mình, hoàn toàn ngơ ngác khó hiểu.