(Cảm ơn "Mew2000 " và "THÁNH THƯỢNG THIÊN HẠ" đã đề cử truyện nha^^)
Sau trận đấu với Vu Dương Liêu, các trận sau với Thường Nguyệt liền không có gì đáng nói cả.
Vốn dĩ nàng vẫn còn một trận nữa với Trầm Linh Nhi.
Nhưng tới khi trận đấu bắt đầu cũng không thấy đối phương hiện thân, tựa như đã bị đánh sợ rồi vậy, vì thế nên nàng liền ung dung giành được top một của bảng hai.
Ngày thi đấu thứ hai liền cứ thế mà ung dung kết thúc với bốn người thông qua vòng tiếp theo là Thường Nguyệt, Trầm Linh Nhi, Vu Dương Liêu và Tần Khương.
Có một chút chổ đáng nói ở đây là mặc dù Trầm Linh Nhi bỏ quyền trong trận đấu với Thường Nguyệt nhưng đối phương lại đánh đủ mười bốn trận còn lại, mà không chỉ đánh đủ mà còn thắng thông mười bốn trận.
Điều này làm cho Thường Nguyệt càng thêm chắc chắn tên Vu Dương Liêu kia quả nhiên là có cái tư tưởng tương đối buồn nôn kia, nàng có thể thấy rõ ràng đối phương chấp Trầm Linh Nhi rất sâu nên mới thua được chứ bản lĩnh của cô nàng kia còn kém cấp độ thiên tài một chút xíu huống chi là người đã được nhận danh thiên tài từ lâu như Vu Dương Liêu.
Chứng thực được phỏng đoán của Trần Lâm, riết rồi Thường Nguyệt đều cảm thấy mấy cái gia tộc trong tông môn này có vấn đề, Tư Cát gia thì kiêu ngạo, Vu gia tự luyến, Hà gia thì... bá đạo.
Nhớ lại hình tượng của trưởng lão Hà Thiên Đồ, Thường Nguyệt chỉ có thể dùng hai từ "bá đạo" để hình dung, thực lực bá đạo, tính cách cũng bá đạo không kém, dù là đối mặt với trời hay là tiên nhân, đối phương có thể quyết chết chứ không quỳ, phong thái như thế làm cho Thường Nguyệt cảm thấy rất vừa ý, và đáng học hỏi.
...
Hôm nay vì Thường Nguyệt phải đấu nhiều trận liên tục, thể lực chắc chắn hao tổn không ít, nên Trần Lâm đã sớm dự định chiêu đãi nàng bằng bữa tối nhiều protein một chút.
Lựa chọn của hắn là ức bò xông khói (Smoked beef brisket) đảm bảo có thể khiến Thường Nguyệt vui sướng hốc lấy hốc để không thể kiềm chế được.
Nhưng bởi vì ức bò xông khói mặc dù không khó làm nhưng cần phải sớm chuẩn bị từ trước, buổi sáng trước khi rời động phủ Trần Lâm đã ướp gia vị sẵn sau đó đem đi xông khói.
Bởi vì ở nơi này cũng không phổ biến dùng than để đốt lắm nhưng lại có linh mộc làm củi để thay thế, Trần Lâm đoán tảng ức của hắn sẽ ngon thôi.
Khi trở về lại động phủ, Trần Lâm lòng đầy mong đợi đi vào bếp, hắn hít một hơi thật xâu, mùi thịt thơm phức tràn ngập cả phòng khiến Trần Lâm vô cùng hài lòng, hắn mở nắp lò ra, bên trong, một tảng giấy đen đang nằm đầy cả vỉ nướng trong lò.
Bởi vì ở tu tiên giới cũng không có giấy nướng, Trần Lâm cũng quyết định chơi lớn sử dụng giấy vẽ phù để bao bọc tảng thịt lại nhằm giữ độ ẩm của miếng thịt không bị hong khô.
Mặc dù nghe có chút đại tài tiểu dụng, dùng dao mổ trâu để chặt gà, nhưng khi khui mở lớp vỏ giấy bên ngoài ra, nhìn tảng thịt nóng hổi, bề ngoài đen tuyền lờ mờ còn có thể nhìn thấy một chút gia vị cháy bám trên đó, Trần Lâm cảm giác tất cả đều xứng đáng.
Nuốt một ngụm nước bọt âm thầm khắc chế dục vọng muốn cắn một miếng, Trần Lâm lấy dao ra chuẩn bị bắt đầu thực hiện một bước cuối cùng.
Món thịt của hắn thành bại hay không chỉ sau một nhát đao này.
Cắt đôi tảng thịt ra, thấy được cảnh tượng bên trong, Trần Lâm chỉ có thể nói vẫn được.
Vốn nghĩ là ninh lâu như thế thịt bò hẵn là đã chín hoàn toàn, chất phải thịt trắng mịn mọng nước mới đúng.
Nhưng tảng thịt lúc này lại có chất thịt còn hơi hồng hào một chút, có lẽ hắn tính sai, dùng linh mộc làm củi đốt cũng không cho ra nhiệt độ lý tưởng và ổn định như hắn nghĩ, hoặc cũng có thể do thịt yêu thú có khả năng chịu nhiệt vượt xa bò thường, dù là dùng linh hỏa nấu cũng khó mà nấu chín dễ dàng được.
Chỉ là kết quả không như mong đợi cũng không sao, rút kinh nghiệm lần sau làm tốt hơn là được, trước mắt thì hắn cần xử lý sơ một chút.
Cứ thế, trong bếp Trần Lâm cặm cụi chuẩn bị bữa tối trong khi Thường Nguyệt vừa đi vào động phủ liền phóng ngay lên ghế dài để thoải mái nằm duỗi người, miệng không quên hô to:
"Bữa tối có chưa á Trần Lâm."
"Năm phút nữa là xong, ngươi chuẩn bị tí đi rồi ăn."
Nghe giọng Trần Lâm vọng ra từ trong bếp, Thường Nguyệt liền vui vẻ vừa nằm dài vừa chờ mong, vừa vào động phủ nàng liền có thể ngửi thấy mùi thơm nức mũi kia, bữa tối hôm nay chắc chắn sẽ vô cùng hấp dẫn rồi.
Và quả thật như Thường Nguyệt đoán, ngay khi đi vào phòng bếp, nhìn thấy trên bàn ăn bày đủ loại món thịt ngon lành, Thường Nguyệt liền hạnh phúc sắp bay lên.
"Thịnh soạn thế! Nay ngươi nấu nhiều món đến vậy à?"
Nghe vậy Trần Lâm liền cười đáp:
"Không nhiều, thật ra ta chỉ nấu một món bò xông khói thôi, nhưng sau đó chia tảng thịt lớn ra để làm thành nhiều món cho phong phú, ngươi mau thử đi."
"Tốt!"
Vừa ngồi lên bàn Thường Nguyệt liền thử trước với món bò xông khói nguyên bản.
Mềm, mọng nước, lớp gia vị bên ngoài vô cùng đậm đà, vừa khẽ chạm răng miếng thịt liền như tan ra trong miệng, đầu lưỡi tràn ngập trong khoái cảm tột độ khiến cho Thường Nguyệt hạnh phúc không thể tả.
Sau đó, không còn sau đó nữa, một bàn thức ăn nhanh chóng được càn quét sạch, phần lớn đều vào bụng của Thường Nguyệt khiến cho nàng lúc này vô cùng hả hê ngồi tựa lưng vào ghế, sắc mặt tràn đầy vẽ mãn nguyện.
"Trần Lâm, ta có chút thắc mắc chuyện này."
"Chuyện gì nói đi."
Vừa thu dọn Trần Lâm vừa đáp lời.
Vì hiện tại đã quá no, không thể nhúc nhích, Thường Nguyệt liền bắt đầu suy nghĩ bẩn vơ, nàng nghi hoặc:
"Ngươi nấu ăn thật ngon nha, làm sao ngươi biết nấu nhiều món ngon như vậy, ta xem ngươi đâu phải người quá yêu thích mỹ thực tới thế đâu?"
Nghe vậy, động tác trên tay Trần Lâm liền dừng lại, Thường Nguyệt hỏi làm hắn nhớ lại một số thứ, vừa hoài niệm Trần Lâm vừa đáp:
"Ừm, ta vốn dĩ biết nấu nhiều món như thế cũng quả thật không phải là vì để bản thân ăn, ta khi ấy muốn nấu thật nhiều là để một người được thưởng thức."
Nghe Trần Lâm nói như thế, Thường Nguyệt liền nhớ tới kiếp trước hắn dường như cũng có vài cô người yêu cũ, vì vậy sắc mặt của nàng liền xụ xuống, giọng không vui nói:
"Là nấu cho cô người yêu cũ nào đấy sao?"
Thấy Thường Nguyệt ghen, Trần Lâm liền chợt bật cười, sau đó khẳng khái đáp:
"Không phải, ta vốn muốn học nấu ăn là để cho người đó nếm thử, người đó không ai khác chính là mẹ của ta."
Nghe tới đây, sắc mặt Thường Nguyệt cứng đờ sau đó liền vội ngồi dậy nghiêm chỉnh, mau chóng ấp úng giải thích:
"Vừa rồi ta..."
"Không sao, chỉ là nhất thời cảm xúc không kịp nói rõ ràng cho ngươi thôi."
Nói xong Trần Lâm liền ngưng lại một chút, từng đoạn ký ức cũ ùa về trong đầu khiến hắn hiện tại thổn thức và hoài niệm vô cùng, Trần Lâm chợt kể cho Thường Nguyệt nghe một đoạn kỷ niệm của hắn:
"Mẹ ta vốn là một người rất thích được đi du lịch và khám phá, bà có những giấc mơ của riêng mình, nhưng nhà ta vốn không phải gia đình khá giả gì, lại phải nuôi ta ăn học đến trưởng thành, bà ấy chỉ có thể cất lại những giấc mơ và mục tiêu vào lại trong lòng, ta lúc nhỏ vốn đã tự hứa với lòng rằng bản thân khi lớn sẽ có thể dắt bà đi du lịch khám phá khắp nơi, nhưng tiếc sao..."
Thở dài một hơi, Trần Lâm tự giễu nói tiếp:
"Tiếc sao hiện thực quá trớ trêu, ta cũng không phải là người đặc biệt gì trong xã hội ấy, khi ra trường ngay cả bản thân còn nuôi không nổi huống chi là giúp mẹ ta có thể thực hiện các mục tiêu và ước mơ của bà, nhưng dù vậy ta vẫn luôn hi vọng, vẫn luôn nổ lực, ta tin là rồi sẽ một ngày ta không cần phải vật lộn với tài chính nữa, ta khi ấy liền sẽ có đủ tài lực để dắt mẹ ta đi khắp năm châu bốn bể, hoàn thành tâm nguyện cả đời của bà.. Chỉ là hiện thực chưa từng sẽ vì ngươi quyết tâm mà bớt khắc nghiệt, đợi tới lúc ta có thể tự chủ tài chính được rồi, sức khỏe mẹ ta đã sớm không đợi được nữa, bao nhiêu năm lao động vất vả, vật lộn với cơm áo gạo tiền của cuộc sống đổi lại chỉ là một tương lai ngay cả sinh hoạt cũng khó mà tự làm tốt được chứ huống chi là có thể thực hiện giấc mơ bấy lâu ấy."
Trần Lâm sắc mặt đượm buồn vừa kể, hắn vừa tiếp tục thu dọn bàn ăn tựa như hành động như này đã sớm thành thói quen:
"Ta cũng rất là bất lực khi ấy, rồi một ngày, khi ta đi công tác ở nước ngoài, đến với thủ đô Paris tráng lệ phồn hoa nhưng vẫn tràn ngập vẻ cổ kính, ta trùng hợp được nếm thử một món bánh ngọt khiến ta dù về nước vẫn luôn lưu luyến mãi nơi đó, rồi ta chợt nhận ra trải qua một chuyến công tác dài, đọng lại trong đầu ta chỉ vỏn vẹn có chiếc bánh kem vị chanh nho nhỏ ấy, ta khi ấy liền nghĩ, nếu như không thể mang mẹ ta đi khắp năm châu bốn bể, thì liệu ta có thể giúp bà cảm nhận được những tinh túy mà ta đã cảm nhận được từ năm châu bốn bể không, và sau đó ta thử học làm món Lemon Pie kia, mặc dù không ấn tượng như miếng bánh ta từng nếm thử, nhưng được thấy mẹ ta nếm thử dĩa bánh ấy một cách hạnh phúc, ta liền cảm giác được cuộc đời mình khi ấy chợt trở nên có một chút ý nghĩa như thế, sau bao nhiêu năm sống trên đời ta cuối cùng cũng cho đi được điều gì đấy, vì vậy ta liền bắt đầu học nấu nhiều món hơn, trải nghiệm nhiều nền ẩm thực hơn để rồi sau đó tái tạo lại chúng, cứ thế, không biết từ khi nào ta liền biết nấu nhiều món như vậy thôi."