( Cảm ơn "zXgKL92518" đã đề cử nha hehe)
"Ngươi khóc đấy à?"
Sau khi kể xong, Trần Lâm cũng cảm thấy trong lòng nhẹ nhõm đi phần nào, nhưng khi hắn quay lại xem Thường Nguyệt thì lại thấy nàng giờ phút này hai mắt đỏ hoe, đôi môi mím chặt tựa như đang cố kìm lại cảm xúc để bản thân không phát ra tiếng.
"Nào... nào có, ta... không có khóc..."
Đứt quãng nói hết câu, da mặt Thường Nguyệt bắt đầu run rẩy, cuối cùng nàng không nhịn được chỉ đành quay sang hướng khác để Trần Lâm không thấy bộ dạng yếu đuối lúc này của bản thân.
"Ài, ta chỉ kể chút chuyện xưa thôi, ta không khóc thì ngươi khóc cái gì nha."
Bị bộ dáng của Thường Nguyệt lúc này chọc cười, Trần Lâm vừa bất đắc dĩ nhưng cũng vừa cảm động, đã lâu lắm rồi mới có một người chịu lắng nghe và đồng cảm với hắn như nàng lúc này, thật không uổng công hắn chăn rau từ khi còn non và dưỡng nàng lớn tới chừng này.
Nghe Trần Lâm châm chọc, Thường Nguyệt liền chợt phồng má, nàng dụi dụi khóe mắt sau đó liền phản bác:
"Ta không có khóc ngươi đừng có mà ngậm máu phun người!"
Thấy bộ dạng hài hước của Thường Nguyệt như này, Trần Lâm cũng nhịn không được mà đưa tay xoa đầu nàng.
Không hiểu sao hành động này thật sự rất là gây nghiện, mấy ngày mà không được sờ đầu nàng như những lúc nàng bận đi làm nhiệm vụ ngoài tông môn chẳng hạn, thì hắn lại thấy thiếu thiếu và cứ trống trãi thế nào ấy.
"Trần Lâm, liệu rằng ngươi có bao giờ nghĩ đến việc quay lại thế giới cũ không?"
Bị xoa tới mức mái tóc rối mù cả lên, Thường Nguyệt đánh rớt cái tay càn quấy kia, nàng liền nghĩ tới gì đó liền lo lắng hỏi một câu như vậy khiến cho Trần Lâm cũng chợt không biết phải trả lời làm sao.
Trầm mặc một hồi, hắn mới đáp:
"Nói thật với ngươi, ta chưa từng nghĩ tới chuyện đó."
"Ách, này là vì sao, ngươi không nhớ nhà à?"
"Không, ta từng có lúc nhớ nhà, chỉ là về không được, nhớ cũng không có ích gì, thay vì thế chi bằng đi một bước hay một bước, khi nào có khả năng thực hiện thì mới là lúc ta suy tính xem có nên trở về hay không."
Nghe Trần Lâm trả lời như thế, Thường Nguyệt cũng có chút ngoài ý muốn.
Trong mắt nàng Trần Lâm vốn là người lo dài nghĩ rộng, thật không ngờ hắn cũng giống như nàng một vài chổ, tựa như sẽ không đi cân nhắc suy nghĩ những chuyện vượt tầm với chẳng hạn.
"Nhưng ngươi không cần phải lo đâu, ta tuyệt đối sẽ không bao giờ đột ngột biến mất mà bỏ rơi ngươi lại một mình, dù sao được chăm sóc cho ngươi cũng là một phần ý nghĩa không nhỏ của cuộc đời ta mà."
Vừa nói Trần Lâm vừa thâm tình chải vuốt lại mái tóc của nàng trong khi Thường Nguyệt đột ngột chết máy không biết phải phản ứng làm sao.
Bị thổ lộ đột ngột như vậy, hạnh phúc thì hạnh phúc đấy, vui vẻ thì vui vẻ đấy, nhưng càng nhiều thì là bối rối, nàng chưa sẵn sàng tâm lý cho đợt tấn công bất ngờ như này.
"Ta ờ... ta mệt rồi, đi ngủ đây."
Nói xong, như một cơn gió, Thường Nguyệt liền lủi đi mất, để lại Trần Lâm ôn nhu tươi cười đứng đó dõi theo.
...
Sáng ngày hôm sau, Trần Lâm chuẩn bị đầy đủ hắn liền rời động phủ đi tới quảng trường.
Hôm nay là ngày bảng đấu của hắn bắt đầu, vì vậy cần phải có mặt sớm một chút.
Thường Nguyệt thì tối qua lủi mất dạng cũng không có ngủ lại như mọi khi khiến cho Trần Lâm không cách nào tưởng tượng được da mặt của nàng bình thường có mỏng đến thế sao?
"Yo, Trần Lâm sư đệ đến rồi à, hôm nay sư đệ có vẻ tràn đầy sức sống quá nhỉ."
Vừa tới địa điểm tụ tập, Trần Lâm liền được Triệu Cường chào hỏi, để cho phải phép, hắn cũng vui cười khách khí:
"Sư huynh quá khen rồi, sư đệ sao dám sánh được với sư huynh, ngài lúc này đây mới gọi là khí chất ngời ngợi nha."
"Haha Trần sư đệ thật biết nói đùa."
Lại hàn huyên mấy câu, trọng tài Vương Kỳ lúc này cũng đi lên trước đài cao bắt đầu phổ biến một chút trước khi bắt đầu trận đấu.
Cũng chỉ là đôi câu vài lời vô thưởng vô phạt mà thôi.
Rất nhanh, trận đầu tiên liền bắt đầu.
Người mở bát cho bảng này cũng là một người tương đối đặc biệt, đối phương là một thiếu niên tương đối trẻ tuổi, trẻ hơn hắn rất nhiều, chắc chỉ mới mười tám mười chín tuổi, mắt ưng mày kiếm, tóc dài thắt thành đuôi, ngoại trừ bề ngoài hơi gầy gò ốm yếu một chút thì tổng thể vẫn rất có khí chất.
"Trận đấu đầu tiên, Lương Toản đấu với Khương Hạ."
Trần Lâm cũng có nghe qua về Lương Toản, người này là cháu ngoại của trưởng lão Hà Thiên Đồ, mặc dù không theo họ Hà nhưng cũng kế thừa được tuyệt học của Hà trưởng lão, một tay đao pháp tinh diệu vô song, có tiếng ngoại môn, chiến công cũng hiển hách không kém, Luyện Khí tầng bảy liền có thể đao bại được Luyện Khí tầng chín, chiến lực tuyệt không đơn giản, huống chi là giờ khắc này Lương Toản cũng đã trở thành Luyện Khí tầng tám, thực lực có thể nói là thẳng tấp đến ngưỡng cửa của Ngũ Đại Thiên Kiêu cũng không nói chơi.
Và quả thật như thế, chỉ ba đao, Lương Toản liền giúp đối thủ của hắn được nghỉ ngơi sớm, cả trận đấu kéo dài chỉ vỏn vẹn một phút đồng hồ, trong này còn đã bao gồm thời gian ban đầu cả hai giao lưu nói nhảm vài câu rồi.
"Chậc chậc, vị sư đệ Lương Toản này quả nhiên rất không tệ."
Đứng ở một bên cùng quan chiến, Triệu Cường sắc mặt nghiêm trọng cho ra đánh giá.
Nghe vậy Trần Lâm cũng không tiện góp ý, chỉ tươi cười nói:
"Sư huynh cũng không kém mà, không cần phải quá đề cao đối phương như thế, dễ làm hao mòn nhuệ khí của mình."
"Haha, sư đệ không nên coi nhẹ đối phương, ta nhìn đao của vị sư đệ Lương Toản này siêu phàm thoát tục, đã có chút bóng dáng của "Đao ý" sợ là cách ngày lĩnh ngộ "Đao ý" chân thật cũng không còn xa đâu, ngưỡng cửa duy nhất của đối phương chỉ là bình cảnh đột phá đại cảnh giới mà thôi."
Nghe vậy Trần Lâm liền trầm ngâm suy nghĩ.
Trước giờ hắn cũng nghe rất nhiều về mấy thứ như "Đao ý", "Kiếm ý"... nhưng cũng chưa từng thấy tận mắt những thứ đó như thế nào chỉ biết là người nắm giữ được như khái niệm ấy thì khá là mạnh so với đồng cấp mà thôi.
Vu Thiên Sơn chính là một ví dụ, đối phương nghe đồn đã lĩnh ngộ được "Kiếm ý" của hắn, thứ mà chỉ có cấp độ Trúc Cơ trở lên mới có thể lĩnh ngộ được, vì thế nên chiến lực mới kinh khủng tới mức không hợp thói thường như thế.
Đang lúc Trần Lâm mải mê suy nghĩ, Vương Kỳ lúc này cũng thông báo cặp trận tiếp theo.
"Triệu Cường đầu với..."
Nghe thấy tên của mình, Triệu Cường cũng đứng dậy, để lại một câu "Ta đi đây." liền bước tới sân đấu.
Đối với thực lực của Triệu Cường, hắn cũng rất hiếu kỳ, chỉ là nghĩ đến người của Công Vụ Đường suốt ngày phải giải quyết những thứ phiền phức rắc rối của bên ngoài, nắm đấm không đủ to thì sợ là đã sớm không đi tới được tận đây rồi, vì vậy nên thực lực của đối phương cũng hẵn là không kém lắm.
Và quả thế, Triệu Cường là một tu sĩ Luyện Thể, chiến lực của hắn vô cùng sáng chói.
Còn sáng chói tới mức nào, ngắn gọn dễ hiểu thì đối phương cứ như một phiên bản pha ke của Thường Nguyệt và cầm đao vậy.
Mặc dù cùng là dùng đao nhưng lối đánh của Triệu Cường lại không giống Lương Toản.
Lương Toản là đao tu, đao trong tay hắn cứ như là một bộ phận kéo dài của cơ thể vậy, đao pháp sao mà linh hoạt, tinh tế và khó đón.
Còn Triệu Cường là thể tu, đao chỉ là binh khí thuần túy để hắn phát lực, hoàn toàn không có bao nhiêu đao kỹ để mà nói rõ ràng cả, nhưng dù vậy tại dưới cự lực của đối phương, các đường đao tuy thô ráp không thông thuận nhưng lại ẩn chứa sức phá hoại cao đến đáng sợ, đối thủ của hắn là một đệ tử thế gia, trong tay có không ít pháp thuật, trong đó có vài loại pháp thuật phòng ngự khá là cường hạng nhưng cũng đỡ không nổi đại đao của Triệu Cường liên tục bổ xuống, chẳng mấy chốc liền bổ nát phòng ngự trực tiếp chém ra kết quả của trận đấu này.