(Cảm ơn "Nghiện truyện Việt" đã đề cử nha!!!)
"Con mẹ nó, thằng oắt này láo thật."
Trần Lâm chưa kịp có phản ứng thì Thường Nguyệt đã bất bình trước, mặc dù Trần Lâm cũng không cảm thấy thái độ của đối phương sỉ nhục cỡ nào, nhưng Thường Nguyệt thì có, vì vậy nên nàng liền đề nghị:
"Ngươi tránh ra đi, để ta vào dạy thằng ôn con này một bài học."
"Người bị coi thường là ta chứ có phải ngươi đâu, ngươi bức xúc thế làm gì?"
"Người khác coi thường ngươi hay coi thường ta thì có khác gì nhau sao?"
"Ách, cái này..."
Trần Lâm vốn định nói là có, nhưng nghĩ lại, nếu Thường Nguyệt bị coi thường hay gặp đối đãi bất công, hắn cũng sẽ vô cùng bức xúc.
Có lẽ về chuyện này thì Thường Nguyệt đúng thật, hai người bọn hắn tuy hai mà một tuy một mà hai, một người trong đó gặp chuyện người còn lại liền không có cách nào trơ mắt đứng nhìn.
"Mà tóm lại thì trận này ta đánh chắc rồi, ngươi sau đó hảo hảo quan chiến đi."
Trần Lâm vừa nói, màn sáng trận pháp giờ đây cũng dần dần phủ xuống.
Trận đấu hiện tại chính thức bắt đầu.
Nhìn bề ngoài, Lương Toản có chút cà lơ phất phơ, không có mảy may coi trọng trận đấu này, nhưng khi hiệu lệnh bắt đầu vừa xuất hiện, ánh mắt hắn liền chợt trở nên sắc bén, cả người như hóa thành cuồng phong vun vút lao tới.
Trần Lâm mặc dù biết trước là tốc độ của Lương Toản rất nhanh, khi ngồi trên khán đài quan chiến hắn liền có thể thấy được điều đó.
Nhưng lúc này chân chính đối mặt với người nọ, hắn mới cảm giác được thực lực của đối phương khủng bố đến nhường nào.
"Keng!!"
Trần Lâm chỉ kịp nâng đoản kiếm lên đón đỡ, cả người hắn liền bị lực đạo kinh khủng trong thân đao của đối phương bức lui lại.
Không kịp ổn định thân thể, Trần Lâm liền phải vội lần nữa nâng kiếm để đỡ đao tiếp theo.
Nhưng lần này hắn chung quy là kém một nhịp, đao của Lương Toản dễ dàng chém nát thế thủ của hắn.
May mà chút giãy dụa của hắn cũng làm nên một ít tác dụng, mặc dù không thể hoàn toàn đón đỡ một kích của Lương Toản nhưng Trần Lâm cũng thành công tranh thủ chút thời gian để chệch người sang hướng khác né tránh, không đến mức liền bị hai đao của đối phương miểu sát.
"Trần Lâm! Ngươi không phải đối thủ của hắn, để ta vào đi."
"Không, ta không sao, tin ta."
Mặc dù gân tay giờ đây đã chảy máu, trên vầng trán cũng có một vết cắt sượt qua da để lại một sợi tơ đỏ thẫm, Trần Lâm vẫn kiên cường chăm chú nhìn Lương Toản, không chút nào dám lơ là rời mắt.
Đấu tập nhiều với Thường Nguyệt rồi, Trần Lâm biết những lúc gặp phải đối thủ có tốc độ hơn xa mình thế này, lơ là đồng nghĩa với bại trận, làm ra động tác dư thừa cũng đồng nghĩa với bại trận, không tìm ra cách phá cục cũng đồng nghĩa với bại trận.
Nói chung hiện tại tình huống của hắn không khả quan tí nào, nếu không tạo chút đột biến thì khó mà có thể thắng được trận này.
"Yếu tố đột biến à? Vậy thì cứ đột biến đi."
Nhìn thấy Lương Toản lại lạnh nhạt xách đao phóng tới, Trần Lâm liền nghiêm mặt, trong miệng chợt phun ra một câu:
"Ittou Shura!"
Lập tức, toàn bộ tinh khí thần của hắn liền được ngưng tụ lại và đồng loạt giải phóng.
Giờ đây, Trần Lâm cảm thấy được lực lượng mạnh mẽ hắn chưa từng được trải qua.
Mọi giác quan đều được thăng hoa tới cực điểm, mọi giới hạn đều bị phá bỏ, Trần Lâm giờ đây thậm chí có thể nhìn thấy được động tác của Lương Toản một cách rõ ràng, hắn làm được, chỉ trong một phút này, hắn có đủ tư cách để đánh sòng phẳng với đối phương.
"Xoảng!"
Đao kiếm đối trọng để lại một dư âm chói tai vang lên.
Nhìn thấy tên phế vật trước mắt thế mà có thể cản được đao của mình, Lương Toản cũng chợt có chút ngạc nhiên.
Là bí thuật nhiên huyết sao.
Ngay lập tức hắn liền đoán ra được đối phương sử dụng bí thuật mới bộc phát được lực lượng như thế.
Chỉ là dù biết Lương Toản cũng không để ý mấy, con kiến dù có khỏe gấp chục lần hay gấp trăm lần thì cũng chỉ đến thế mà thôi, hoàn toàn không có cách nào để lay cây.
Đợi một đoạn thời gian qua đi, con kiến tại phần cuối của sinh mệnh nhìn lại nó sẽ phát hiện, cây đại thụ vẫn thế không xê xích chút nào, trong khi nó vì lao lực quá mức mà sắp phải chết.
"Keng! Keng!"
Âm thanh sắt thép va chạm không ngừng vang lên.
Kiếm ảnh đao hình xuất hiện ở khắp mọi nơi trên sân đấu, thân ảnh Trần Lâm và Lương Toản tựa như quỷ mị, liên tục xuất hiện nhấp nhả ở khắp nơi, hoàn toàn đúng nghĩa với câu tới vô ảnh đi vô tung, trên khán đài, các khán giả tu vi Luyện Khí hậu kỳ trở xuống hoàn toàn không cách nào bắt kịp tốc độ của hai người lúc này, bọn hắn chỉ có thể thấy từng cái bóng lờ mờ xuất hiện rồi lại lờ mờ biến mất, những nơi đi qua, ngoại trừ còn xót lại một vệt máu ra liền không còn lại thứ gì khác.
"Trần Lâm!"
Trái ngược với những người có tu vi nông cạn, Thường Nguyệt thì có thể nhìn rõ được chiến cục lúc này.
Mặc dù cả hai đánh có đến có về, nhưng nàng biết được Trần Lâm hiện tại đang liên tục bại vong.
Cho dù trong trạng thái bộc phát của "Ittou Shura" hắn cũng không cách nào đọ lực lượng thắng được Lương Toản, tốc độ của hắn thì càng không, đó là lý do mỗi lần giao thủ, trên người Trần Lâm liền xuất hiện một miệng vết thương mới.
Cả hai giao thủ mười chiêu, Trần Lâm liền đổ máu tận mười hai lần, đây là một trận đơn phơn hủy diệt, hoàn toàn không cân sức tí nào.
"Chết tiệt, đây là cách ngươi chiến thắng á? Tên đần này..."
Trong lòng gấp như lửa đốt, cho dù không nỡ, nhưng hiện tại Thường Nguyệt cũng nhịn không được mà chửi Trần Lâm.
Quá cố chấp, thật sự là quá cố chấp và cứng đầu, cũng không biết hắn học ai cái thói xấu ác liệt như thế.
Bực bội thầm nghĩ một câu như thế, Thường Nguyệt cũng không quên đếm thời gian.
"Ittou Shura" chỉ có thể bộc phát 1 phút, sau một phút Trần Lâm liền có thể nhận rõ được vấn đề, sau đó sẽ phải cầu cứu nàng, và nàng sẽ nhảy vào ứng cứu kịp thời, sử dụng tuyệt kỹ đoạn tử tuyệt tôn cước để lật bàn và dành chiến thắng như một vị cứu tinh đích thức.
"Hừ, ngoan cố cho lắm vào, cuối cùng đều phải do ta đến giải quyết ài."
Vừa thở dài, Thường Nguyệt vừa âm thầm lẩm nhẩm.
Bốn mươi, bốn mốt, bốn...
Một phút nói nhanh thì nhanh, nhưng nói chậm thì cũng có chút chậm.
Trong trạng thái bộc phát, một giây Trần Lâm có thể làm được rất nhiều thứ, và đối thủ của hắn cũng vậy.
Cả hai tranh đấu ác liệt, tần suất công kích dày đặc đến mức kinh người, gần một phút trôi qua, Trần Lâm đã không biết được mình chém ra bao nhiêu kiếm rồi, hắn chỉ biết là rất nhiều mà thôi, và Lương Toản chém ra càng nhiều đao nữa.
Mặc dù vẫn còn có sức giao thủ, nhưng Trần Lâm vẫn có thể cảm nhận được thân thể của mình đang dần dần suy sụp đi rồi.
Một phần là do tác dụng phụ của "Ittou Shura" sắp đến, một phần khác là nãy giờ hắn đổ máu quá nhiều.
Trong trận đấu này, hắn trân quý từng giây trôi qua, vì vậy không cách nào phân thần cầm máu, hiện tại Trần Lâm liếc mắt xung quanh, hơn nửa cái sàn đấu đều đã vương vãi toàn máu của hắn từ lúc nào không hay.
Chênh lệch thật là lớn.
Một ý nghĩ như thế vừa xuất hiện, Trần Lâm liền vung ra một kiếm đối chọi với đao của Lương Toản.
Nhưng một phút lúc này đã trôi qua, cơn suy kiệt của "Ittou Shura" giờ đây đã tới khiến cho một kiếm này của Trần Lâm yếu đuối vô lực cực kỳ, hắn dễ dàng liền bị đánh bay ra xa, ngã tới rìa sàn đấu, đoản kiếm thì không biết đã sớm tuột tay bay đi đâu mất rồi.
"Kết thúc rồi."
Lương Toản từ từ bước đến, giọng đầy bình tĩnh nói.
Nghe vậy, Trần Lâm cũng nở một nụ cười thảm, vô số máu tươi từ trong miệng đổ ra, dù vậy Trần Lâm cũng không mảy may để ý, hắn chỉ cười nói:
"Lương Toản... ngươi biết chưởng pháp từ trên trời rơi xuống chứ?"
Trân Lâm run rẩy nhấc tay phải lên.