Chưởng pháp từ trên trời rơi xuống?
Nghe Trần Lâm nói vậy, Lương Toản cũng theo bản năng ngước lên nhìn.
"Chưởng pháp..."
"ẦM!!!"
Vốn định hỏi "Chưởng pháp của ngươi đâu", Lương Toản liền không có cách nào nói tiếp bởi vì giờ đây không gian xung quanh hắn liền chợt bị bao bọc bởi sóng nhiệt và lửa.
Hừng hực hỏa diễm không ngừng từ trên mặt đất, cụ thể là từ những bãi máu của Trần Lâm vương vãi khắp nơi giờ đây lại đột nhiên trở thành từng bãi mìn không ngừng bạo tạc.
Liên miên âm thanh nổ tung vang lên, chẳng mấy chốc cả sân đấu liền bị dìm ngập trong biển lửa.
"..."
Bầu không khí lúc này đây bỗng chốc trở nên im lặng, không ai có thể ngờ được chiến cục vốn đã ngả ngũ lại có diễn biến tiếp theo thay đổi một trăm tám mươi độ thế này.
Nhưng so với nghi hoặc là tại sao sân đấu lại nổ tung, thì mọi người lúc này lại càng nghi hoặc một chuyện khác hơn đó là.
Ai là người chiến thắng?
Nhìn khỏi lửa mịt mù trong trận pháp, các đệ tử có tu vi Luyện Khí hậu kỳ đều âm thầm tưởng tượng nếu mình ở trong đó thì kết quả sẽ thế nào.
Ờ thì nếu có chuẩn bị từ trước, có thể sử dụng pháp thuật hay linh khí để phòng ngự kịp thời thì mọi chuyện sẽ ổn thôi.
Nhưng mà Lương Toản khi ấy liền không giống như là có chuẩn bị từ trước cho lắm, vì vậy cũng đồng nghĩa với việc đối phương vừa dùng nhục thân phàm thai để gánh toàn bộ vụ nổ tung vừa rồi.
Kết quả sau đó ra sao, mọi người khó mà biết được, chỉ là chắc chắn sẽ không phải là kết quả tốt cỡ nào.
Giờ phút này, khói bụi mịt mù tản đi để lộ ra một bóng người vẫn còn đứng đó.
Người này không ai khác chính là Lương Toản.
Lúc này đây thần sắc của hắn ngoại trừ thẩn thờ thì chính là thẩn thờ, hắn hoàn toàn không ý thức được mình vừa mới trải qua những gì.
Liếc mắt nhìn Trần Lâm lúc này đang ngồi trên mặt đất, một cánh tay đang nâng lên, lờ mờ có thể thấy được trên từng vết thương đang phát ra từng đạo ánh sáng nhàn nhạt.
"Hảo chưởng pháp."
Nói ra một câu như thế, Lương Toản phun ra một đạo khói đen, cả người liền không giữ vững được nữa mà ngã xuống bên cạnh Trần Lâm.
"Quá khen rồi."
Đáp lại một câu như thế, Trần Lâm thu tay lại, xung quanh hắn chẳng biết lúc nào đã tồn tại một đạo linh quang nhàn nhạt giờ phút này cũng theo động tác hạ tay của Trần Lâm mà dần dần tản đi.
Trận đấu này vốn dĩ không cân sức tí nào, Lương Toản ngay từ đầu đã không có cách nào thắng được hắn.
Có "Hoạt huyết hóa phù", trình độ Phù đạo của hắn sẽ hoàn toàn được chuyển hóa thành chiến lực, khi này Lương Toản cần đối mặt đã không phải là một Luyện Khí tầng bảy đơn giản như vậy.
Người mà hắn đang đối mặt là một Luyện Khí tầng bảy nhưng có mang trên thân hàng trăm hàng ngàn tấm linh phù từ sơ giai tới cao giai đều đủ cả.
Đây chính là át chủ bài gốc rễ nhất của Trần Lâm, là chổ dựa cận cuối của hắn chỉ sau Thường Nguyệt mà thôi.
Có "Hoạt huyết hóa phù", Trần Lâm có tự tin có thể vật tay với các cá nhân kiệt suất đứng trong hàng ngũ thiên tài, Lương Toản chỉ là khởi đầu, tương lai hắn lại sẽ đánh bại nhiều thiên tài hơn nữa.
"Chỉ là mẹ nó muốn dùng chiêu này thường xuyên cũng quá thiếu máu đi."
Cảm giác hơn nửa lượng máu trong người đã trống rỗng, Trần Lâm giờ phút này cảm thấy cả người tê dài, đầu óc dần thiếu minh mẫn khiến cho hắn bất đắc dĩ chỉ có thể vội lấy ra đan dược để ăn vào, tiện thể cũng đút Lương Toản một viên đan dược để liệu thương tránh cho đối phương bị tổn thương quá nặng nhưng lại vì không kịp cứu chữa mà để lại di chứng cho sau này, khi ấy Hà gia và Lương gia kiểu gì cũng tới tìm hắn tính sổ.
"Trận đấu thứ năm mươi sáu bảng ba, Trần Lâm chiến thắng!"
Nghe thấy trọng tài thông báo kết quả, Trần Lâm cuối cùng mới nhẹ nhõm nhả ra một hơi.
Mặc dù hắn tự tin mình làm đúng quy tắc, nhưng chỉ sợ thủ đoạn này quá mới lạ, trọng tài không phân biệt được còn tưởng hắn lén dùng linh phù thì khổ, đến lúc đấy lại còn phải biện minh và giải thích nữa phiên phức lắm.
Mà lúc này, Trần Lâm liền chợt nhận được ý niệm của Thường Nguyệt muốn câu thông.
Vừa kết nối, chưa kịp định hình, tiếng mắng chửi từ đầu dây bên kia liền truyền tới:
"Ngươi thằng ngu này muốn thắng tới phát điên rồi sao? Bao nhiêu cách đấu pháp không chọn lại chọn đánh kiểu đó, con mẹ nó, ngươi #&%*T@#..."
Vừa lếch cái thân nửa tàn với cái đầu đấy máu xuống sân đấu, Trần Lâm còn phải nghe tiếng chửi luyên thuyên không ngớt của Thường Nguyệt.
Tình cảnh này còn là lần đầu nhưng không hiểu sao Trần Lâm lại thấy quen như thế.
À phải rồi, mỗi lần Thường Nguyệt chơi ngu hay làm liều, hắn cũng hay giáo huấn nàng luyên thuyên không dứt như thế này.
Hắc hắc, không thể không nói nghe người thương chửi liên miên như vầy còn thật là đã tai, trách không được nàng lại hay chọc ta chửi như thế.
...
"Vừa rồi là "Hư không họa phù" sao?"
"Hẵn là không phải đâu, dù sao đối phương chỉ mới là Luyện Khí, trước không nói trình độ Phù đạo của hắn có đạt tới chuẩn của tam giai hay không, linh lực của Luyện Khí cũng không cách nào chèo chống được quá trình "Hư không họa phù"."
Hà Chân Vũ nhìn thấy Trần Lâm thế mà đột ngột cho nổ sân, hắn liền lập tức nhìn ra được mánh khóe trong đó.
Vì vậy mà hắn vô cùng ngạc nhiên không cách nào đoán được đối phương móc linh phù từ đâu ra.
Chắc chắn không phải trong nhẫn trữ vật rồi, vì bọn hắn cũng không có bị mù.
Chỉ là vì vậy nên Hà Chân Vũ mới có suy đoán Trần Lâm sử dụng "Hư không họa phù".
Nhưng Lệ Nhược Vy vừa nghe liền lập tức phản bác, sơn phong sau lưng nàng chuyên về mảng linh phù và luyện khí, bản thân nàng cũng là một Phù sư nhị giai, vì vậy nên Lệ Nhược Vy mới biết được "Hư không họa phù" cần nhiều điều kiện tới cỡ nào.
"Vị Trần sư đệ này hẵn là có sử dụng một thứ gì đó làm môi giới để vẽ phù, có lẽ là máu của hắn."
"Dùng máu vẽ phù? Hoạt huyết sư?"
Nghe thấy suy đoán của Lệ Nhược Vy, sắc mặt Hà Chân Vũ liền chợt trở nên nguy hiểm.
Hoạt huyết sư là một chức nghiệp nổi tiếng, là đặc sản chỉ có ở địa bàn Huyết Luyện Thần Tông, hiện tại trong ngoại môn liền đột ngột xuất hiện một vị đệ tử có thể sử dụng năng lực của Hoạt huyết sư thì quả thật khó mà không để người ta có chút ý nghĩ sâu xa được.
"Không, không phải là Hoạt huyết sư, Trần sư đệ không có sử dụng thuật khống huyết để vẽ phù mà ngược lại hắn dùng ý niệm để khống chế máu tươi hợp thành linh phù."
"Cả hai có gì không giống?"
"Tất nhiên là không giống, thuật khống huyết của Hoạt huyết sư cần điều chế máu tươi trước sau đó mới sử dụng được, ngoài ra thuật này có tác dụng khống chế huyết dịch và hiệu chỉnh ở bên ngoài, trong khi Trần sư đệ dùng ý niệm để khống chế máu tươi từ trong thể nội của hắn, khi máu của hắn rời khỏi thể nội thì đã sớm trở thành linh phù mà không còn là máu bình thường nữa, lúc này hắn ngoại trừ có thể quyết định có kích hoạt hay không kích hoạt linh phù thì đã không cách nào tiếp tục khống chế huyết dịch giống như Hoạt huyết sư."
Nghe Lệ Nhược Vy giải thích, Hà Chân Vũ cái hiểu cái không nhưng hắn cũng nghe ra một vài thông tin cốt lõi.
Trần Lâm không phải gian tế.
Sắc mặt Hà Chân Vũ lúc này liền giản ra trở lại như bình thường, nếu không phải gian tế thì không có chuyện gì để nói nữa rồi.
Nhưng ngược lại thì Lệ Nhược Vy lúc này có rất nhiều điều muốn nói.
Thân là phù sư, nàng tất nhiên biết được thứ thiên phú có thể nhanh chóng vẽ thành linh phù từ máu của bản thân chỉ trong mấy giây ngắn ngủi là thiên tài cỡ nào, điều này nói rõ đối phương có lực lượng tinh thần vô cùng mạnh nếu không thì cũng không có cách dùng ra nhiều ý niệm như thế để vẽ phù, ngoại ra thì năng lực thao túng linh lực, lối tư duy, trình độ Phù đạo, đầu óc chiến thuật đều được thể hiện vô cùng rõ ràng và sắc xảo, chứng tỏ người này là một hạt giống kỳ tài, vô cùng thích hợp vào sơn phong của nàng.
"Thật không ngờ lại phát hiện ngoài ý muốn như này, phải báo cho sư tôn mới được."