(Cảm ơn "Mew2000", "vô thượng kỷ nguyên", "THÁNH THƯỢNG THIÊN HẠ", "Nghiện truyện Việt", "zXgKL92518" đã đề cử nha, xin lỗi mọi người vì sủi mấy ngày qua, hôm nay tác sẽ bắt đầu đăng đều trở lại nhé.)
Ban đêm, trải qua một ngày thi đấu mệt mỏi, Trần Lâm cuối cùng cũng được ngã lưng trên giường cùng Thường Nguyệt.
Nếu là bình thường, hắn có lẽ sẽ cảm thấy rất nhẹ nhõm vào thời khắc này.
Nhưng đáng tiếc hiện tại hắn không được.
Vừa nhắm mắt được vài giây, Trần Lâm liền khó khăn mở mắt ra, cảnh tượng một lần nữa biến thành khu rừng âm u hoang vắng kia.
Trước mắt hắn, một đôi kim đồng từ trong bụi rầm từ từ rõ ràng hiện ra.
Trần Lâm lúc này vô cùng bất đắc dĩ thở dài.
"Lại là ngươi à."
Chủ nhân của đôi kim đồng kia không xa lạ gì, chính là đầu Cự Ảnh Báo kém chút lụm được cái mạng hắn ngày trước.
À không, cũng không phải kém chút mà là sắp rồi, đối phương cứ dày vò hắn đêm này qua đêm nọ như hiện tại, cuối cùng cũng sẽ có ngày hắn không chịu được mất.
"Rốt cuộc là ngươi muốn cái gì, rốt cuộc là ta muốn cái gì đây, tại sao chuyện này không kết thúc chứ..."
Cắn răng tự giễu một câu, Cự Ảnh Báo đã không đợi nữa mà cong người lao đến.
Chạy trốn quá nhiều lần, giãy dụa quá nhiều lần, Trần Lâm biết được dù làm gì, kết quả của hắn cũng đều như thế, vì vậy hắn chỉ có thể cười thảm nhìn cái miệng như chậu máu đang dần phóng đại trước mắt hắn.
"Đầu súc sinh chết tiệt."
...
Một lần nữa mở mắt ra, Trần Lâm vô lực nhìn lấy trần nhà.
Sắc mặt hắn hiện tại tái nhợt, đôi mắt tràn đầy tơ máu, bộ dàng lúc này vừa nhìn liền biết không tốt chút nào.
Cũng không có cách, dù sao đổi lại là ai nếu hàng ngày hàng đêm đều trải nghiệm cảm giác tử vong thế này thì sắc mặt cũng không thể tốt nổi.
"Rốt cuộc ta phải làm sao đây."
Âm thầm thở dài một câu, Trần Lâm lúc này cảm giác bất lực tới tột độ.
Hắn biết là mình gặp vấn đề không nhỏ, chỉ là dù biết hắn cũng không có cách giải quyết được.
Hắn đã đi kiểm tra qua, bản thân cũng không bị thứ không sạch sẽ ám, cũng không có bị ai đó nguyền rủa hay bỏ bùa, vì vậy rất có thể vấn đề mấy ngày nay xuất phát từ chính bản thân hắn.
Trần Lâm nghĩ tới một thứ, nhưng hắn cũng không dám tin mình sẽ bị vấn đề đó.
Nhưng trải qua dày vò dằn vặt mấy ngày nay, hắn cuối cùng chỉ có thể bất đắc dĩ chấp nhận.
Có lẽ bản thân thật sinh ra "Tâm ma" rồi.
"Quái, tại sao lại có thể sinh ra "Tâm ma" chứ, thứ đấy chẳng phải chỉ có "Kim Đan" mới có thể gặp thôi sao?"
Đó là một chuyện, còn một vấn đề khác làm cho Trần Lâm nghi vấn không thôi nữa là vì sao sớm không bị, muộn không bị, hiện tại hắn mới bị, hắn cũng không nhớ đoạn thời gian gần đây mình có gặp chuyện gì quá đặc biệt lắm đâu.
"Ài..."
Trăm sự ngỗn ngang trong lòng, nhưng Trần Lâm không dám nói ra cho ai cả.
Sinh ra "Tâm ma" là một chuyện rất tệ hại, không chỉ cho bản thân mà còn là chuyện tệ hại cho người khác, bởi lẽ tâm ma là thứ âm u đen tối nhất của một người, nếu như người nào đó bị "Tâm ma" nuốt chửng, trời mới biết được đối phương sẽ trở thành hạng người như thế nào.
Vì vậy nếu hiện tại để lộ ra chuyện hắn có "Tâm ma" thì chắc chắn sẽ bị đồng môn xa lánh không nói còn phải chịu sự giám sát nghiêm ngặt của tông môn, cảnh tượng ấy vừa nghe liền biết không dễ chịu chút nào.
Mà dù có thể nói ra thì hắn cũng không muốn nói, làm vậy Thường Nguyệt chắc chắn sẽ nháo nhào lên vội tìm cách giải quyết vấn đề của hắn.
Nhưng Trần Lâm biết "Tâm ma" là thứ dù là Kim Đan đại tu trở lên cũng phải đau đầu, tuyệt đối không phải vấn đề mà một nha đầu Luyện Khí hay Trúc Cơ có thể giải quyết được, vì vậy Thường Nguyệt có thể sẽ làm ra một vài cử động phát rồ nào đó để bất chấp chữa trị cho hắn cũng nên.
Dự đoán trước được cảnh tượng tương lai, Trần Lâm chỉ có thể bất lực thở dài thầm cầu mong mọi chuyện sẽ ổn thỏa bởi hắn cũng không biết phải làm cách nào để trị "Tâm ma" bây giờ.
Trong tông môn có lưu truyền một câu đó là "Muốn trừ tâm ma, trước phải giải tâm kết, an tâm thần, định tâm linh."
Nhưng mà tâm kết lúc này của hắn là gì Trần Lâm còn không biết được huống chi là hai bước sau.
Nằm trên giường tay ôm Thường Nguyệt, Trần Lâm nhẹ nhàng chải vuốt mái tóc của nàng, hắn thầm suy tư.
Mấy ngày nay hắn đều mơ thấy cùng một cảnh tượng, cùng một đối tượng chính là khu rừng âm u và đầu Cự Ảnh Báo kia.
Chẳng lẽ tâm kết của hắn là muốn trả thù con báo ấy?
Như thế thì có dễ quá không?
Trần Lâm không biết được suy nghĩ của mình phải chăng là đúng, nhưng có lẽ hắn có thể thử một chút, đợi xong kỳ Ngoại Môn Thi Đấu này bản thân lại đi ra ngoài một chuyến thử xem, nếu có thể thuận lợi giải trừ "Tâm ma" là kết quả tốt nhất, nếu không được vậy thì chỉ có thể đau khổ chịu đựng đợi tìm cách khác.
"Ài..."
Quả nhiên đời là bể khổ, phiền phức không bao giờ hết được.
Nhưng hết bế khổ cũng đồng nghĩa với hết đời, vì vậy dù bất đắc dĩ hắn cũng phải cố mà vượt qua thôi.
...
Sáng hôm sau, Trần Lâm cùng Thường Nguyệt lại tới quảng trường.
Hôm qua, bảng đấu của hắn đã đánh xong, hắn vinh hạnh được đăng lâm vị trí nhất bảng, Triệu Cường chiếm lĩnh vị trí nhì bảng, Lương Toản đứng thứ ba, Phù Hoa đứng thứ tư.
Kết quả này có chút ngoài ý muốn khi Triệu Cường lại có thể đánh bại được Lương Toản.
Nhưng khi phân tích nguyên nhân sâu xa thì mọi chuyện lại hợp lý.
Ở đây có điểm thú vị đó là hắn thế mà cũng góp công trong chiến thắng ấy.
Bởi lẽ Lương Toản bị hắn gài một phát tương đối thấm, đối thương lúc ấy đã trọng thương, mặc dù sau đó có đan dược kịp thời cứu chữa, nhưng hiển nhiên cũng không khá hơn nhanh như vậy được.
Trận đấu với Triệu Cường, Lương Toản chỉ có thể cầm đao bằng một tay không nói mà còn phải đi cà nhắc vì chân hắn bị thương nặng nhất, dù sao huyết phù khi ấy nổ là nổ từ bãi máu trên mặt đất nổ lên, lòng bàn chân là nơi chịu sát thương đầu tiên và cũng là nơi chịu sát thương nhiều nhất.
Đấu với Triệu Cương thiên về lực lượng và thể lực, Lương Toản không cách nào phát huy được ưu thế tốc độ của mình chỉ có thể dùng đao pháp tinh diệu để gượng chống thì hiển nhiên là không đủ, vì vậy không lâu sau hắn chỉ có thể bất hạnh mà bại bởi lực lượng tuyệt đối.
Nhưng kết quả như vậy dù có chút ngoài ý muốn nhưng còn chưa phải là vấn đề làm hắn ngạc nhiên nhất khi ấy.
Càng làm Trần Lâm ngạc nhiên hơn đó là Phù Hoa là top bốn, điều này làm hắn ngạc nhiên là bởi mặc dù tu vi của đối phương không cao lắm, nhưng lại có một tiếng đàn quỷ dị vô cùng, cơ hồ là có thể lập tức khống chế người nghe.
Mặc dù không biết tại sao bản thân lại không dính chiêu, nhưng Trần Lâm biết thủ đoạn ấy của đối phương rất lợi hại, Triệu Cường và Lương Toản có thể chống lại được hay không còn là một ẩn số.
Lý do duy nhất khiến đối phương ở top bốn là vì nàng cố tình thả hai trận với Triệu Cường và Lương Toản, mới vào chỉ đánh nửa khúc đàn liền ngừng lại sau đó quay người rời khỏi sân đấu trong sự ngỡ ngàng và không hiểu ra sao của mọi người.