"Ài, hôm nay thật là một ngày đẹp trời nhỉ Trần Lâm, ta có cảm giác rất tốt, hi vọng trận chiến hôm nay sẽ không nhàm chán lắm."
Buổi sáng sớm, Trần Lâm và Thường Nguyệt đã sớm tỉnh dậy và chuẩn bị xong xuôi mọi thứ cho vòng ba của kỳ Ngoại Môn Thi Đấu lần này.
Trần Lâm mặc dù biết mình có thể chiến thắng dễ dàng nhưng hắn vẫn chuẩn bị kỹ lưỡng để hạn chế ngoài ý muốn có thể phát sinh.
Từ việc kiểm tra trang bị và thân thể, hắn còn bảo dưỡng lại các "Thư viện" đã khắc trên da để có thể nhanh chóng sử dụng "Hoạt huyết hóa phù" bất kỳ lúc nào một cách thông thuận nhất.
Nhưng ngược lại với hắn thì Thường Nguyệt lại không để tâm lắm, nàng thoải mái vận động làm nóng người dưới ánh mặt trời buổi bình minh, đảm bảo một tâm lý nhẹ nhàng nhất có thể là đủ, hoàn toàn không quá để tâm tới trận đấu ngày hôm nay.
"Tốt rồi, hiện tại chúng ta đi chứ?"
Khởi động xong xuôi, Thường Nguyệt thở phào một hơi vừa lau người vừa quay lại cười tự tin hỏi Trần Lâm.
Hắn lúc này cũng đã kiểm tra xong đại khái, cũng không câu kéo thêm mà đáp:
"Ừm, ta cũng chuẩn bị xong rồi, đi thôi."
"Tốt, mà ngươi cũng không cần lo lắng nhiều quá, đợi ta đánh xong trận đầu liền có thể từ xa hỗ trợ ngươi, cứ bình tĩnh tự tin là được."
"Ta tự tin mà, chỉ là ta không thích có vấn đề ngoài ý muốn xuất hiện trong tính toán của ta thôi."
...
Lần nữa tới quảng trường, mặc dù còn sớm nhưng nơi đây cơ hồ đã kín người hết chổ.
Dù sao đến được đây đã không có người kém cỏi nữa rồi, bất kỳ ai cũng có bản lĩnh riêng, vì vậy các trận đấu ở vòng ba này rất được mong chờ và đón nhận.
Nhất là khi hai người của cặp trận đầu tiên lên sân, khán đài xung quanh liền nổi lên tiếng hoan hô và cổ vũ.
"Tô Thường Nguyệt cố lên!"
"Thường Nguyệt tỷ tỷ, ngài nhất định phải thắng."
"Ta áp hết gia sản vào ngươi rồi đấy Tiêu Nghị! Ngươi nhất định phải thắng!"
"Tô Thường Nguyệt vô địch, hú hú hú!!"
...
Ngồi trên khán đài nghe xung quanh không ngừng truyền tới âm thầm cổ vũ cho Thường Nguyệt, Trần Lâm cũng bị bất ngờ bởi số lượng người ủng hộ của cô vợ trẻ.
Mười người thì có đến bốn người không ngại lên tiếng cổ vũ cho Thường Nguyệt, trong đó hơn sáu mươi phần trăm là các thiếu nữ.
Điều này làm cho Trần Lâm cũng có chút ngạc nhiên.
Phải biết từ đầu tới cuối Thường Nguyệt ra sân chưa bao giờ là không mang theo "Giáp luyện tập" cả, vì vậy trừ một ít đệ tử ngoại môn ra, trên khán đài hầu hết mọi người đều không biết mặt mũi Thường Nguyệt ra làm sao và nàng xinh đẹp cỡ nào.
Nhưng dù vậy khán giả vẫn rất nhiệt tình ủng hộ, từ đó có thể thấy trong những trận trước, Thường Nguyệt thể hiện tốt như thế nào.
Ngoài ra một nguyên nhân khác có lẽ là do phong cách ăn mặc của cô vợ trẻ, mặc dù là thân nữ nhi nhưng lại mặc trọng giáp nâng chiến thương để xuất trận, khí thế áp đảo tất cả nam đệ tử trong kỳ thi đấu lần này, phong cách tương phản ấy rất hợp với thị hiếu của mọi người, nhất là các thiếu nữ mới lớn cực chuộng kiểu đại tỷ thế này.
"Thật là, một chút bất ngờ nho nhỏ."
Nghĩ thầm một câu như thế Trần Lâm liền dời sự chú ý về lại trên sân đấu, lúc này đây Thường Nguyệt và Tiêu Nghị đều đã lên sân.
...
"Êy, cần gì phải căng thẳng như thế, thả lỏng tí đi, đừng sợ sệch quá."
"Ngươi nói bậy, ta không sợ ngươi."
Trên sân, Tiêu Nghị nghe thấy đối phương coi nhẹ mình như thế, hắn liền tức tối phản bác lại.
Thấy được phản ứng của đối phương, Thường Nguyệt liền đột nhiên nổi hứng muốn đùa ác một chút:
"Xì, còn nói là không sợ sệch? Xem chân của ngươi run tới mức nào rồi kìa."
"Hả...?"
Nghe Thường Nguyệt nói thế, Tiêu Nghị liền hoảng hốt nhìn lại.
Hai chân của hắn vẫn đứng vững như thường cũng không có xấu mặt như lời đối phương nói, vì vậy hắn liền không khỏi thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Chỉ là lập tức hắn liền cảm thấy có gì đó không đúng.
"Đáng chết, ngươi dám đem ta ra làm trò đùa?"
"Nào nào, bình tĩnh, ta nào có đem ngươi ra làm trò đùa, dù sao nhìn mặt ngươi là đủ buồn cười rồi hắc hắc."
"???"
Tiêu Nghị há hốc cả mồm, sắc mặt lúc trắng lúc xanh, hắn không dám tin tưởng được đối phương lại dám đem gương mặt điển trai vô đối của hắn ra làm trò đùa, có biết hắn tốn bao nhiêu công sức để bảo dưỡng làn da trắng tinh gương mặt không tì vết như này không.
"Tiện..."
Tiêu Nghị vốn muốn mắng chửi, nhưng chợt hắn liền ngậm miệng lại, sắc mặt trở nên vô cùng nghiêm túc.
Hắn có xem qua các trận đấu của đối phương nên biết được phong cách chiến đấu của người này.
Vô cùng thích đánh phủ đầu, mọi trận đấu đều kết thúc vô cùng chóng vánh, vì vậy hiện tại đối phương dùng lời nói để khiêu khích hắn rất có thể là tính toán từ trước nhằm làm giảm sự đề phòng của hắn sau đó sẽ tiến hành đánh phủ đầu.
Hắn đã nổ lực và trả giá nhiều như thế mới có thể vào được đây, tuyệt đối sẽ không mắc sai lầm ngu ngốc như thế.
"Sao đột nhiên trở nên nghiêm túc thế, giao lưu vài câu đi xem nào."
Hừ, hoang ngôn quỷ quyệt, đừng mơ mưu toan loạn tâm của ta.
Tiêu Nghị sắc mặt nghiêm trọng, cong người thủ thế để sẵn sàng xuất thủ bất kỳ lúc nào.
Thấy động tác của đối phương, Thường Nguyệt âm thầm cười cười vài tiếng cũng không nói gì nữa.
Lúc này đây, màn sáng của trận pháp cũng từ từ xuất hiện và phủ xuống, đại biểu cho trận đấu này cũng đến lúc bắt đầu.
"Đối phương chắc chắn sẽ đánh phủ đầu, sử dụng "Kim Quang Thủ Ấn" có thể vừa ngăn cản được thế công của đối phương vừa có thể phản lại một phần lực lượng, tranh thủ thời cơ ấy, ta liền..."
Trong đầu Tiêu Nghị nhanh chóng suy diễn ra một bộ chiến pháp hoàn chỉnh để đối phó với Thường Nguyệt, nửa giây ngắn ngủi trôi qua, khóe miệng hắn liền nhếch lên đầy tự tin.
Ta sẽ thắng!
Ngược lại thì Thường Nguyệt án binh bất động và thấy được đối phương án binh bất động luôn, nàng liền chợt tựa như có điều suy nghĩ, sau đó liền nở nụ cười đầy quỷ quyệt ẩn sau chiếc mũ giáp.
"Ầm!!"
Cả người bộc phát khí thế mãnh liệt, Thường Nguyệt xuất thương, chân dậm mạnh xuống đất, cả người như cuồng phong ào ạt lao tới.
Là lúc này!
Vốn luôn căng thẳng tinh thần, hoàn toàn tập trung khóa chặt đối phương, ngay lúc vừa thấy người động, Tiêu Nghị liền tự nhủ một tiếng sau đó bóp thủ ấn, sắc mặt nghiêm túc, miệng thì thào:
"Kim Quang Thủ Ấn!"
Lập tức, cả người hắn liền tuông ra từng luồng kim quang bao bọc thân thể.
Đừng nhìn màn sáng này mỏng manh mờ nhạt, nhưng độ cứng rắn của nó vô cùng kinh khủng và không tưởng tượng nổi, có thể dễ dàng ngăn chặn công kích dưới Trúc Cơ không nói còn có thể phản chấn lại người công kích.
Đối phương thường đánh phủ đầu, thích dồn toàn lực, một khi công trúng kim quang chắc chắn có thể gây ra lực phản chấn không nhẹ.
"Chậc chậc, đây là tính toán của ngươi đấy sao, không tệ lắm đâu hắc hắc."
Thường Nguyệt toàn lực lao tới, cả người như hóa thành cuồng phong, khí thế như hồng.
Thoáng cái nàng đã tiếp cận Tiêu Nghị, chỉ là cũng không xuất thương mà ngược lại dừng ngay trước người Tiêu Nghị mấy bước, vừa hài hước nhìn kẻ đối diện vừa cười cợt nói.
Tiêu Nghị lúc này thấy đối phương thế mà không có công kích, sắc mặt hắn liền chợt cứng đờ, sau đó liền nhanh chóng tái đi.
Ôn thần này đến quá gần hắn rồi nhưng lại không công kích, lúc này hắn liền trở thành bên bị động, tiếp tục giữ "Kim Quang Thủ Ấn" cũng không có ý nghĩa gì nữa, hắn cũng không thể thi triển hai pháp thuật cùng lúc, nhưng nếu giải trừ thì trước mắt hắn rất có thể sẽ là một ngọn thương đâm tới, hoàn toàn không có thời gian trống để thi triển pháp thuật để phản kích.