(Cảm ơn "Jineek2005" và "vô thượng kỷ nguyên" lại đề cử nha hehehe, nay truyện sẽ đăng giờ hơi thiêng một chút, 2:20 AM.)
"Ây dza, sao lại căng thẳng thế, cười lên cái nào, ta cũng đâu có đánh ngươi đâu thấy không?"
"..."
Con mẹ nó, hiện tại ta cầu ngươi đánh ta đấy, đánh càng mạnh càng tốt, làm ơn.
Tiêu Nghị không đáp lại, nhưng sắc mặt giờ đây lại xám xịt như tro tàn, hắn biết được tình thế của mình hiện tại không tốt tí nào.
Bị đối phương bắt bài, bây giờ hắn chỉ có hai con đường, một là tiếp tục duy trì "Kim Quang Thủ Ấn" cùng đối phương câu giờ, hai là ngắt "Kim Quang Thủ Ấn" sau đó liều mạng đánh cược tốc độ thi pháp của mình sẽ nhanh hơn tốc độ xuất thương của đối phương.
Lựa chọn nào nghe cũng đều ngu ngốc cả.
Tiêu Nghị biết được điều đó, vì vậy hiện tại hắn chọn... cả hai.
"Không sao không sao, ta vẫn chưa cùng đường, đối phương mặc dù đã bắt bài ta nhưng nàng cũng không thể xác định được khi nào ta sẽ lựa chọn ngừng thi pháp, chỉ cần lại câu giờ một chút, đợi đối phương chờ tới mức nhàm chán và lơ là cảnh giác thì sau đó ta sẽ đột ngột chuyển từ "Kim Quang Thủ Ấn" sang pháp thuật công kích thì liền có thể đánh một đòn xuất kỳ bất ý, không mong đợi có thể kết thúc trận đấu, chỉ cần có thể tranh thủ thời gian để kéo dài khoảng cách là được, chỉ cần có được khoảng cách an toàn ta liền có thể thắng!"
Tự an ủi bản thân một câu như thế, Tiêu Nghị cố trấn định bản thân để toàn tâm tập trung chờ đợi thời cơ.
Tất cả quá trình ấy của Tiêu Nghị từ đầu tới cuối đều bị Thường Nguyệt nhìn ở trong mắt.
Mặc dù nàng không biết đọc tâm thuật nhưng dựa vào việc đối phương vẫn chưa mất đi ý chí chiến đấu, Thường Nguyệt liền biết đối phương đang có một dự định nào đó để phản công.
Đang chờ cơ hội sao... hắc hắc.
"Thật nhàm chán nha, chẳng lẽ ngươi cứ định rúc đầu trong đó mãi như thế à?"
"..."
"Thôi không ấy như vầy đi, ta hiện tại liền cho ngươi một cơ hội làm lại, nhớ phải nghĩ cho kỹ trước khi thi triển pháp thuật đấy."
Nói xong, Thường Nguyệt liền quay người bước đi tại trong ánh mắt ngỡ ngàng của Tiêu Nghị.
Bẫy, tuyệt đối là bẫy, đối phương tự tin trong mười bước có thể nhanh hơn tốc độ thi pháp của ta.
Tiêu Nghị lập tức nhận ra vấn đề, nhưng không đợi hắn tự đắc vì suy luận của mình quá lâu, Thường Nguyệt liền đi tới bước thứ mười một.
Lúc này đây nội tâm Tiêu Nghị liền trở nên lung lay, hơn mười bước, hắn có chút tự tin về tốc độ thi pháp của bản thân.
"Không được, phải cầu ổn..."
Hắn vừa tự nhủ như thế, Thường Nguyệt lúc này đã sắp đi tới bước thứ hai mươi.
Lúc này, sắc mặt của Tiêu Nghị tràn đầy do dự và khó coi.
Khó coi là vì đối phương dám coi thường hắn tới mức này, còn do dự là bởi ở khoảng cách hai mươi bước, hắn chắc chắn sẽ thi pháp nhanh hơn tốc độ lao tới của đối phương.
"Chết tiệt không thể lại do dự, ưu thế mạnh nhất của ta đã một lần nữa trở lại, nếu hiện tại còn do dự thì sau này sao ta có thể làm được chuyện lớn, sao còn có thể cầu trường sinh?"
Nghĩ như thế, Tiêu Nghị liền nghiêm mặt tựa như trong lòng đã có quyết định.
Ngay khi Thường Nguyệt bước ra bước thứ hai mươi.
Tiêu Nghị liền chợt nắm bắt thời cơ.
Hai tay của hắn khẽ tách ra để giải trừ thủ ấn...
"Ấm!!"
Trong khoảnh khắc này, một luồng xung kích mạnh mẽ vang lên.
Tiêu Nghị sắc mặt gần như điên cuồng, trong lòng vừa mừng vừa sợ.
"Ta biết mà, ta biết mà, trong này tuyệt đối có trá!"
Trong khoảnh khắc ấy nhìn hắn sẽ trông như muốn giải trừ thủ ấn, nhưng từ đầu tới cuối Tiêu Nghị chỉ nhấp nhả để thử kẻ địch mà thôi.
Nếu cược thua, thì hắn cũng không mất gì, dù sao kẻ địch thật thả ra cơ hội cho hắn là một chuyện tốt.
Nhưng nếu cược thắng... cơ hội phản kích của hắn chỉ ở ngay trước mắt mà thôi.
"Huyền Quang Kiếm Chỉ!"
Một khi "Kim Quang Thủ Ấn" bị công kích, nó sẽ tạo một lực phản chấn với cường độ xấp sỉ với lực công kích nhận vào, đòn vừa rồi diễn ra quá nhanh, Tiêu Nghị không cách nào thấy rõ được nhưng hắn biết trạng thái của Tô Thường Nguyệt giờ đây tuyệt đối sẽ không dễ chịu chút nào, là cơ hội tuyệt hảo để thi triển sát chiêu.
Chỉ trong một khoảng khắc khi "Kim Quang Thủ Ấn" bị phá, Tiêu Nghị liền theo bản năng thay đổi thủ ấn để thi triển sát chiêu, giây phút chiến thắng đã cận kề, Tiêu Nghị hưng phấn tập trung tâm thần nhìn tới hướng công kích phát ra, hắn muốn khóa chặt vị trí của đối phương để đảm bảo át chủ bài của mình sẽ không đánh hụt.
Chỉ là không nhìn thì thôi, vừa nhìn lại, trái tim Tiêu Nghị liền ngưng nhịp.
Trước mắt hắn chỉ có một thanh trường thương bị lực phản chấn kích bay, nhưng người cầm thương hiện tại ở đâu thì hoàn toàn không thấy.
"Đây là..."
"Xám hối đi, cú đấm sấm sét!"
Giọng Tô Thường Nguyệt vang lên bên tai khiến Tiêu Nghị vội quay người sang, nhưng đáp lại hắn là một gót sắt đã đem cả tầm mắt hắn bao phủ.
"Răng rắc!"
Tiếng xương giòn rụm nứt vỡ vang lên, Tiêu Nghị cứ thế liền bị một cước đá bay khỏi sân đấu, quán tính không giảm tới tận khi cả người hắn dính lên chân tường dưới khán đài.
Thân thể đau đớn và ê ẩm, hàm dưới tê dại dường như đã không thể cử động được nữa, nhưng Tiêu Nghị không mảy may để ý tới.
Trước khi ý thức trở nên mù mịt đi, hắn nghĩ tới một vài thứ vừa diễn ra vừa rồi.
Hắn dường như lại bị Tô Thường Nguyệt bắt bài, đối phương quá ranh mãnh, biết được hắn có thể không tin tà, đối phương không chỉ không dùng hành động để trấn an hắn mà khi công kích còn lưu lại một tay khiến cho mọi tính toán của hắn đều trở nên sai lầm.
"Không, ta cũng không sai, tốc độ của Tô Thường Nguyệt ngoài hai mươi bước tuyệt không thể nhanh hơn tốc độ thi pháp của ta, sai là sai ở chổ ta quên tính toán tốc độ ném thương của đối phương, lực phản chấn của "Kim Quang Thủ Ấn" khi ấy cũng không phải giả, Tô Thường Nguyệt đã dùng ra phần lớn lực lượng để ném ra một thương ấy, vì vậy nên mới có thể gây ra lực phản chấn kinh người như thế, nếu như lúc ấy ta thật ngây thơ đổi pháp thuật thì sợ rằng một thương ấy đã kết thúc trận đấu rồi, nhưng... ài."
Đáng tiếc, dù hắn không mắc mưu thì vẫn không địch lại, một thương được ném ra ấy không chỉ câu được "Kim Quang Thủ Ấn" của hắn mà còn câu được thời gian trống cho Tô Thường Nguyệt tiếp cận khiến cho hắn từ người đang nắm quyền chủ động trở thành người lạc hậu hơn một bước, trực tiếp bị một kích đả bại.
Tô Thường Nguyệt không chỉ có chiến lực kinh người, còn có một cái đầu óc rất kín đáo và tỉ mĩ, hắn quả thật là bại không oan.
Mặc dù nghĩ như thế, nhưng trong lòng Tiêu Nghị giờ đây vẫn tràn đầy không cam lòng.
Rõ ràng, rõ ràng chỉ kém một chút như thế.
Nếu khi ấy hắn càng tỉ mỉ hơn một chút, đầu óc thông tuệ hơn một chút có thể nhìn ra hư chiêu của đối phương, hắn liền có thể chớp lấy thời cơ ấy để tuyệt địa phản kích, tìm kiếm cơ hội lật bàn.
Nhưng không cam lòng thì không cam lòng, giờ đây kết quả đã được định ra, trong khi đối phương đang đứng trên sân đấu tận hưởng hào quang rực rỡ thì hắn chỉ có thể vô lực nằm ở một góc thế này.
Tiêu Nghị cười giễu một tiếng, ý thức dần dần rơi vào hôn mê.
Lúc này đây, nếu có thể nói với kẻ đáng hận đã đánh bại mình thê thảm thế này.
Tiêu Nghị chỉ muốn nói một câu thôi.
"Ngươi gọi cú đá vừa rồi là "cái gì" sấm sét cơ?