(Cảm ơn "King NoPunchMen" đã đề cử nha.)
Trận đấu giữa Vu Thiên Sơn và Phù Hoa kết thúc thì cũng là lúc trận đấu của Trần Lâm bắt đầu.
Không có hồi hộp không có e ngại, Trần Lâm bình tĩnh rời khởi chổ ngồi và bước xuống sân đấu.
Ở bên kia, đối thủ của hắn là Tần Khương cũng như thế.
Cả hai người bọn hắn đều là những cá nhân bị đánh giá thấp trong vòng đấu này vì vậy tiếng cổ vũ và ủng hộ cũng không nhiệt tình lắm, hoàn toàn kém xa hai trận trước.
"Không ngờ ta được giao thủ với Trần sư đệ, đây thật là sự vinh hạnh."
"Nào có nào có, Tần sư huynh thực lực cao cường, lại là thiếu tộc trưởng của Tần gia, sư đệ sao có thể sánh được chứ."
"Haha, sư đệ biết vậy thì tốt, vậy lát nữa còn xin sư đệ hạ thủ lưu tình, Tần gia đến đời ta thì đã có chút xuống dốc rồi, tộc nhân không còn đông đúc như trước nữa, trọng trách chấn hưng gia tộc còn đặt ở trên vai ta đấy."
"..."
Đoạn tử tuyệt tôn cước kia không phải là ta muốn dùng có được không, ánh mắt ngươi nhìn ta như nhìn tội đồ của gia tộc ngươi là có ý gì?
Bất mãn nghĩ thầm như thế, ngoài mặt Trần Lâm vẫn tươi cười đổi chủ đề khác.
Cả hai lại khách khí xã giao vài câu, màn sáng trận pháp liền kéo xuống đại biểu cho trận đấu lúc này chính thức bắt đầu.
"Tốt, sư đệ, lên đi."
Vừa nói Tần Khương một tay nâng kiếm chỉ tới, một tay khác thì đưa ra trước hạ bộ để có thể tiến hành phòng thủ bất cứ lúc nào.
Thấy cảnh tượng này, Trần Lâm vừa căm phẫn vừa buồn cười.
Hắn thật không định bắt chước Thường Nguyệt chơi chiêu đó, dù sao cùng là nam nhân với nhau, thấy người khác phải nếm trải cảm giác dập bi nát trứng, hắn cũng sẽ cảm thấy đau dùm có được không.
"Vậy sư đệ liền không khách sáo rồi."
Vừa nói Trần Lâm liền sử dụng "Ittou Shura".
Lập tức khoảng cách giữa Luyện Khí tầng bảy và Luyện Khí tầng chín liền bị tạm thời che lấp, hắn giờ đây thậm chí có thể đánh sòng phẳng với đối phương huống chi là trên người còn chuẩn bị rất nhiều át chủ bài.
Trần Lâm lao đến xuất kiếm chém tới nhưng dễ dàng liền bị Tần Khương dùng binh khí chặn lại.
Thấy được khoảng cách đã được rút ngắn, Trần Lâm chợt cắn lưỡi, một búng máu liền được hắn phun ra sau đó hóa thánh liên miên không ngớ Hỏa cầu đánh tới Tần Khương.
"Hảo tính toán."
Cơ hồ là Trần Lâm vừa làm ra hành động khác thường, Tần Khương đã sớm chú tâm để ý kỹ, hắn lập tức thi triển thân pháp lùi lại, nhưng dù vậy vẫn bị vai viên hỏa cầu nổ tới góc áo.
Chỉ là thương thế thì cũng không có bị, vẫn ở trong trạng thái tốt nhất, Tần Khương lập tức lao lên phản công.
Là đệ tử thế gia, lại còn có thể đi tới tận đây, bản lĩnh của Tần Khương hiển nhiên không kém.
Mặc dù không có kiếm đạo kinh tài tuyệt diễm như Vu Thiên Sơn, nhưng kiếm kỹ của hắn cũng đủ đem Trần Lâm đè đánh cho không ngừng bại lui.
Thấy tình thế không ổn, Trần Lâm lập tức đưa tay mở ra lòng bàn tay.
Vết thương trên đó lập tức sáng lên, sau đó vô số sợi máu hợp thành một tổ hợp linh văn của linh phù.
"Thanh Phong Trảm Phù!"
Một luồng phong nhận nổi lên và chém tới với vận tốc cực nhanh, Tần Khương lúc này cũng vội vàng thi triển tuyệt chiêu để đón đỡ, hoàn toàn không dám mảy may khinh thị uy lực của linh phù cao cấp.
"Ầm!"
Tần Khương dễ dàng đánh xuyên phong nhận, sau đó lấy thế không thể đỡ tiếp tục lao tới cường công Trần Lâm tựa như không muốn để hắn có thời gian để nghĩ ngơi.
Hắn đã sớm nghiên cứu kỹ người này, tất nhiên là hắn biết được đối phương có một loại thủ đoạn có thể dùng máu của mình để cấp tốc chế tạo linh phù.
Tần Khương cũng đã sớm nghĩ ra đối pháp, đó là chỉ cần tránh né hướng máu của đối phương phun tới là được.
Dù sao đối phương cũng không thể phun máu từ bất cứ chổ nào trên cơ thể mà cần thông qua vết thương mới được, vì vậy chỉ cần đề phòng cao độ thì ứng đối cũng dễ.
Tránh né tốt những lộ tuyến có thể bị công kích, Tần Khương chẳng mấy chốc liền đã áp sát, tay phải cầm kiếm vung ra, linh lực ẩn chứa trong lưỡi kiếm sao mà khiếp người đủ khiến cho Trần Lâm cảm thấy tim đập nhanh.
Vì vậy hắn liền nâng kiếm chặn lại.
Trong mắt Tần Khương, đây là một hành động vô cùng ngu xuẩn.
Tại sự chênh lệch tương đối lớn về lượng linh lực, đối phương lại dám trực diện đón đỡ mà không sử dụng bất kỳ thủ đoạn nào khác ví dụ như những huyết phù kia thì hiển nhiên kết cục tuyệt đối sẽ không khả quan lắm.
Quả nhiên, giao thủ trong nháy mắt, kiếm của đối phương liền bị hắn chặt gãy.
"Đến đây là..."
Chưa kịp để Tần Khương vội vui mừng đắc ý, trước mắt hắn liền bị nhuộm bởi một màu đỏ.
Này là... máu?
Đối phương chứa máu trong kiếm!
Lập tức nhận ra vấn đề, nhưng đã quá muộn, cả người Tần Khương giờ đây đã nhuốm từng vết máu đỏ tươi, có chổ thì rơi trên da, có chổ thì dính vào quần áo.
Nhưng mặc kệ là chổ nào, nếu ở khoảng cách gần thế này mà đống máu kia chuyển hóa thành huyết phù sau đó bộc phát thì...
"Sư đệ sư đệ, khoan, có gì từ từ nói nào."
Nhìn thấy Trần Lâm đưa tay muốn bóp thủ ấn, Tần Khương dường như có thể thấy được cảnh tượng mình sau khi trực tiếp gánh chịu mấy tấm linh phù liền liên tục bạo tạc trên thân cuối cùng bị tạc ra mấy cái lỗ lớn, hắn liền đổ mồ hôi hột vội buông kiếm ra.
"Không biết sư huynh muốn nói gì đây?"
Trần Lâm mỉm cười thần bí nhìn đối phương, hai tay dường như vô tình hay cố ý mà chợt sát lại với nhau một chút khiến trái tim Tần Khương chợt nhảy, hắn khó khắn nói:
"Sư đệ, ta... ta thua."
Mặc dù trong lòng cực độ không muốn và không cam lòng, Tần Khương chỉ có thể bất đắc dĩ nhận thua.
Thật sự là hắn nghĩ không ra phương pháp nào để hóa giải huyết phù của đối phương.
Mặc dù thủ đoạn ấy hẵn phải có hạn chế nào đó, hoặc là hắn chưa chắc sẽ bị tạc thành thê thảm như trong tưởng tượng.
Nhưng suy đi ngẫm lại, Tần Khương liền cảm thấy không đáng.
Nếu cược thắng, hắn đánh bại được đối phương sau đó nhiều lắm là dừng chân ở vòng tứ kết.
Nhưng cược thua thì hắn rất có thể sẽ phải trọng thương sau đó lỡ mất thời cơ Trúc Cơ mà gia tộc đã giày công chuẩn bị.
Rủi ro và lợi ích không tương xứng khiến cho Tần Khương chợt mất cả hứng muốn liều mạng.
Thật sự là không đáng lắm, Tần gia mặc dù không phải gia tộc đỉnh cấp nhưng cũng không kém, trong tộc có nhiều nội tình lớn, bao trọn gói Trúc Cơ cho hắn hoàn toàn không có vấn đề, hắn thật sự không cần thiết phải như đám đệ tử bình dân, liều sống liều chết để tranh thủ cơ hội như thế.
"Sư huynh đã nhường rồi."
Nghe thấy giọng trọng tài vang lên phán định kết quả trận đấu, Trần Lâm mỉm cười khách khí một tiếng liền quay người rời đi.
Một phút đã trôi qua, hiện tại hắn cảm thấy không dễ chịu lắm, nhưng để bảo đảm mình không bị lộ ra nhược điểm, hắn chỉ có thể giả vờ như không có chuyện gì gượng chống đến phòng chờ.
"Đặc sắc, thật là đặc sắc nha, mặc dù trận đấu chỉ ngắn ngủi có một phút nhưng ngươi thể hiện không tệ đâu."
Nghe thấy Thường Nguyệt không tiếc lời khen ngợi như thế, Trần Lâm liền cười đáp:
"Đa tạ vì đánh giá cao như thế."
"Ách, ta là thật lòng đấy, ngươi đánh rất hay, nhất là pha cuối, ngươi thế mà sớm chuẩn bị từ trước đem máu của mình dấu trong kiếm để đảm bảo đối phương không thể né tránh được, quả thật là một tính toán rất hay."
"À, lúc ấy à, thật ra đấy là máu gà đấy không phải máu của ta đâu."
"Máu gà?"
"Phải, "Hoạt Huyết Hóa Phù" mặc dù có thể cấp tốc dùng máu để hình thành linh phù, nhưng thủ đoạn thần kỳ như thế cũng có điểm yếu, đó là không thể giữ ở bên ngoài quá lâu nếu không máu tươi sẽ đánh mất hoạt tính và không còn chịu khống chế của ta nữa."
"Vậy thanh kiếm chứa máu kia là?"
"Tất nhiên là dùng để kéo da hổ, lừa bịp người không biết nội tình rồi."
Trần Lâm vừa đắc ý tươi cười vừa nói.