(Cảm ơn "vô thượng kỷ nguyên" và "Mew2000" đã đề cử nha hehe.)
"Vậy ý ngươi là đống máu ngươi vẩy lên người Tần Khương không có tác dụng gì hết à?"
Thường Nguyệt kinh ngạc thốt lên.
Nghe vậy, Trần Lâm cũng xác nhận lại:
"Phải, đống máu ấy ngoại trừ làm tiết canh ra thì không có tác dụng gì khác đâu."
"Vậy lỡ tên kia không sợ chết mà liều mạng thì ngươi định làm sao giờ?"
Thường Nguyệt ngỡ ngàng hỏi một câu, nghe vậy, Trần Lâm mỉm cười ung dung đáp:
"Vậy thì thua thôi."
"..."
Lúc này, Thường Nguyệt liền chợt cảm thấy buồn cười, nàng không ngờ Trần Lâm lại đột nhiên biết nói đùa như thế, dù sao trước giờ đối phương luôn tính toán kỹ lưỡng, sao có thể lung tung đặt cược như thế được.
Theo nàng thấy thì có lẽ hắn có tự tin đối phương chắc chắn sẽ nhận thua, hoặc là Trần Lâm đã có chuẩn bị ở sau nên mới tự tin như thế được.
Sự thật thì Thường Nguyệt không biết được đó là Trần Lâm lúc ấy quả thật đã cùng đường mạt lộ.
Mặc dù hắn đã quan sát và nghiên cứu kỹ phương thức chiến đấu của Tần Khương nhưng khi lên sân để thực chiến, Trần Lâm mới biết được thực lực của đối phương vượt qua dự đoán của hắn rất nhiều, nhất là khi đối phương thế mà phòng bị "Hoạt huyết hóa phù" ngay từ đầu khiến cho nhiều tính toán từ trước của hắn mất đi hiệu quả, rơi vào đường cùng hắn mới bất đắc dĩ đánh cược một chiêu kéo da hổ để dọa người kia thật sẽ đem Tần Khương hù sợ.
Và quả thật hắn cược thắng, Tần Khương quả thật đã sợ nên chiến thắng mới thuộc về hắn, nếu như đối phương lúc ấy muốn đánh tới cùng, vậy hắn chỉ có nước bị thua hoặc là phải nhờ Thường Nguyệt thay hắn để đánh tiếp.
Điều này cũng làm cho Trần Lâm lúc này như có điều muốn suy nghĩ.
Hắn dường như hơi thiếu át chủ bài.
Một đòn át chủ bài thật sự chất lượng khiến hắn có thể lật bàn, hoặc ít nhất là dù không thể lật bàn vì chênh lệch quá lớn thì cũng có thể khiến đối phương bị lột một lớp da.
Lúc trước, có lẽ hắn sẽ chỉ muốn cẩu trong một góc, không tham thắng thua, không tranh hơn kém.
Nhưng sống với Thường Nguyệt đã lâu, hắn ảnh hưởng tới nàng, khiến nàng đôi lúc cũng sẽ biết dùng cái đầu để suy nghĩ trước khi làm điều gì đó quan trọng.
Và ngược lại, nàng cũng ảnh hưởng tới hắn, khiến cho hắn thật sự muốn thắng kẻ địch mạnh, dù không thể thắng được thì hắn cũng muốn có thủ đoạn để phản kích, không đến mức hoàn toàn vô lực như trận vừa rồi, hay xa hơn là bản thân trong tình cảnh khi ấy, cái ngày mà hắn chỉ mới tập tành tu tiên đã mạo hiểm tiến vào nơi hoang dã để rồi chỉ có thể chật vật chạy trốn, kém chút để lại một mạng.
...
Sau trận đấu của Trần Lâm, trận thứ tư sẽ là một trận đấu giữa thiên tài nổi bật trong các đệ tử thế gia Cao Tuấn và một trong Ngũ Đại Thiên Kiêu là Chu Tín.
Bởi vì hai phương đều là người nổi bật đã sớm đánh ra danh tiếng, vì vậy trận này cũng được khán giả vô cùng mong đợi và ủng hộ.
Nhất là Chu Tín, một người chỉ là Tam Linh Căn nhưng có thể sánh vai với các đệ tử đứng trong hàng ngũ thiên tài bậc nhất Ngoại Môn khiến cho không ít người được truyền cảm hứng.
Trần Lâm và Thường Nguyệt cũng rất để ý tới trận chiến này, dù sao thủ đoạn của hai người này cũng tương đối đặc sắc, một người là luyện thể đạt tới đẳng cấp cực cao, một người khác lại có thể sử dụng được "độn pháp", thứ mà chỉ có Trúc Cơ mới có thể sử dụng được.
Trần Lâm cũng rất hứng thú muốn xem thử diễn biến trận đấu này sẽ thế nào, và ai mới là người có thể cười tới cuối cùng.
"Thường Nguyệt, theo ngươi thì ai sẽ thắng?"
"Hừm, hai tên này cũng ngang ngang nhau thôi, nhưng nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì Cao Tuấn sẽ thắng."
"Ách, vì sao chứ?"
Trần Lâm nghi hoặc hỏi lại, dù sao theo hắn nghĩ, có thể sử dụng được thủ đoạn của Trúc Cơ, Chu Tín hẵn là càng có lợi thế hơn mới đúng.
Nhưng Thường Nguyệt đưa ra lý do nàng không đánh giá cao Chu Tín cũng rất hợp lý khiến Trần Lâm cũng cảm thấy có mấy phần đạo lý.
"Chu Tín có ưu thế tốc độ nhờ độn pháp nhưng lực công kích của hắn quá bình thường, lại còn không thể vừa dùng độn pháp vừa công kích, đổi lại bên kia thì mặc dù không có chổ mạnh quá nổi bật, nhưng Cao Tuấn là tu sĩ luyện thể, lực phòng ngự cứng cỏi kết hợp với thể lực bền bỉ đủ để hắn có thể dựa vào đó để thủ thắng, trừ khi Chu Tín có át chủ bài có thể kết thúc nhanh trận đấu, nếu không thì hắn thua chặt rồi."
Thường Nguyệt dùng kinh nghiệm chiến đấu của mình để phân tích, nàng vừa có tốc độ, vừa có thể lực bền bỉ, vì vậy Thường Nguyệt biết được trong chiến đấu, các yếu tố trên có ưu thế ở đâu trong một trận chiến cân sức.
Quả thật như Thường Nguyệt dự đoán, Chu Tín sở hữu tốc độ cực xuất sắc, Cao Tuấn hoàn toàn không có bất kỳ cơ hội nào để bắt kịp góc áo của Chu Tín.
Nhưng ngược lại, đoản đao của Chu Tín cũng không cách nào để lại vết thương quá lớn trên thân thể tráng kiện của kẻ địch.
Nhiều lúc hắn muốn đánh vào nơi yếu hiểm của đối phương, nhưng khổ cái tốc độ chạy của hắn thì nhanh tốc độ ra đòn cũng không nhanh đến thế, thường thường đều có thể bị đối phương ở khoảnh khắc cuối phát hiện sau đó lệch thân thể đi để né tránh không để nơi hiểm yếu của mình bị công kích.
Diễn biến trận đấu không thể nói là không hấp dẫn, nhất là khi chứng kiến Chu Tín liên tục công kích dồn dập khiến cho Cao Tuấn giờ đây tựa như một huyết nhân, cả người thấm đẫm máu tươi, khán giả trên khán đài hưng phấn hoan hô và khen ngợi không ngớt.
Trận đấu tiếp tục kéo dài và dằng co như thế, một ngươi chuyên chú công kích, một người giữ vững phòng thủ, cho tới một thời điểm nào đó.
Chu Tín liên tục du tẩu trên sân đấu, nhìn kẻ địch của mình giờ đây đã nhuộm đỏ máu tươi, sắc mặt hắn vẫn không dễ nhìn là mấy, trên trán đã sớm thấm đẫm mồ hôi vì từ đầu tới giờ hắn vận động và tiêu hao quá nhiều, đã sắp không kéo dài thêm được nữa.
"Không được, phải liều một lần, đối phương hẵn là cũng bị ta tiêu hao không ít rồi, có lẽ cũng khó mà chống đỡ thêm được nữa."
Nghĩ như thế, sắc mặt Chu Tín liền trở nên nghiêm nghị, hắn lấy tốc độ cực nhanh để quẹt qua eo đối phương để lại một đạo vết thương mới, sau đó nhanh chóng rút lui.
Nếu là bình thường, hắn sẽ tìm nơi khác để công kích tiếp, vì lúc này đối phương vẫn còn giữ động tác phòng thủ ở vùng ngang eo.
Nhưng lần này, Chu Tín dự định đánh cược một phen.
Hắn cược đối phương cũng đã quen thuộc với thói quen công kích của hắn, sẽ không cho rằng hắn sẽ công kích một chổ hai lần liên tục.
"Là lúc này!"
Nhìn ra cơ hội khi thấy đối phương thả lỏng cơ thể, Chu Tín lập tức tiến hành đột kích lần nữa.
Hắn nhắm thẳng vào eo của đối phương, từ phía sau chém tới.
Quả nhiên mọi chuyện như ý nguyện của hắn, đối phương lần này không kịp di động thân thể để lệch đi, đoản đao của hắn dễ dàng liền đi vào da thịt của đối phương.
Thành công rồi!
"Hắc hắc, bắt được ngươi rồi, thằng nhãi ranh."
Lúc này, giọng Cao Tuấn liền vang lên đầy hưng phấn khiến Chu Tín thầm nói không ổn.
Sắc mặt chợt biến, hắn nắm đoản đao muốn rút ra để lùi lại, nhưng lúc này hắn mới phát hiện, lưỡi đao giờ đây đã bị cơ bắp của đối phương ghim chặt, hoàn toàn không có cách nào để nhúc nhích.
Cái gì?
"Ầm!"
Cao Tuấn khó lắm mới có thời cơ tuyệt hảo như này để bắt được đối phương, hắn cũng không dễ dàng buông tha, nắm đấm lập tức như lôi kình giáng thẳng vào đầu kẻ khó chịu trước mắt đem gương mặt của đối phương đấm biến dạng, sau đó là cả người bay ra xa.