Đuối lý không cãi lại, Trần Lâm cười hắc hắc nói:
”Được rồi thời gian đang gấp, chúng ta trước nghĩ cách sử dụng sao cho hiệu quả tấm “Huy Hiệu Cổ Tích” này đi.”
Nghe vậy, Thường Nguyệt cũng nán lại tính tình, đợi lúc khác lại gây sự sau, hiện tại bắt đầu nghe Trần Lâm phân tích.
“Trước hết, thứ này chỉ có phẩm chất là “Màu tím” mà không phải “Vàng kim”, nên hiệu quả hẵn sẽ không quá nghịch thiên, không có cách nào mô phỏng ra một đoạn nhân sinh quá cao cấp.”
Này cũng đáng tiếc, nếu như mà có thể sao chép được đoạn nhân sinh đỉnh cao trong cuộc đời của nhân vật chính ấy, Trần Lâm lập tức sẽ sao chép tên nhân vật chính trong tiểu thuyết sảng văn não tàn vô địch lưu nào đấy, sau đó đánh cả thiên hạ vô địch thủ, nào phải khổ như hiện tại, có thể bị cả thiên hạ đánh không thể thủ.
“Sau đó là hai chữ “gần giống” kia, chúng ta cùng phân tích hai chữ “gần giống” nào. Bởi vì đây không phải là vật phẩm quá nghịch thiên, nên sau khi sử dụng, ngươi có lẽ cũng sẽ gặp phải tình tiết giống nhân vật chính ấy, như là “gặp dữ hóa lành”, “quý nhân phù trợ”, “ông trời phù hộ”, “khí vận chi tử”... nhưng mà kết cục của ngươi chưa chắc sẽ giống người ta, và đồng thời thứ này cũng có thể là cái hố nếu mà nó bắt chước cả thuộc tính chuốc thù oán, gây thù hận của tên kia.”
Gây thù chuốc oán là thuộc tính cố hữu của nhân vật chính, Trần Lâm không biết có truyện nào nhân vật chính không gây thù chuốc oán không, có lẽ có, nhưng thật tiếc là hắn chưa đọc được nên chưa biết.
Nên là dù phải chọn một tên nhân vật chính trong tiểu thuyết mạng cũng không thể chọn bộ truyện quá nặng nề, nhân vật chính ăn hành lên ăn hành xuống được, cho dù có cơ duyên to lớn cũng không được.
Nên là “Hoàn mỹ...”, “Già Thiê...” gì gì đó bỏ hết đi.
Hắn không cảm thấy Thường Nguyệt và hắn gánh nổi loại “nhân sinh” đầy thăng trầm kia.
“Phàm nhân” thì sao?
Cũng được, nhưng mà cơ duyên của người ta to, và bố cục của “phàm nhân” cũng nhiều hố nữa.
Trần Lâm không muốn sau khi sử dụng “Huy Hiệu Cổ Tích”, lập tức liền có một thằng Điện Chủ nào đấy đi ra nói hắn là kiếp trước của mình sau đó muốn tranh Thường Nguyệt với hắn.
Thường Nguyệt cũng giống vậy, nghĩ đến cảnh một phiên khác của chính mình xuất hiện sau đó đoạt Trần Lâm, nàng liền tê cả da đầu.
“Không ấy chọn truyện sảng văn một chút đi, ta đi gây thù chuốc oán nhiều một chút cũng được, dù sao cũng không phải là không có gây thù chuốc oán bao giờ.”
Nghe vậy, Trần Lâm cũng lười cân nhắc thêm, hắn trực tiếp nói:
”Vậy là chỉ còn “Đấu La” và “Đấu Phá” hai bộ siêu cấp sảng văn, khí vận ầm ầm đi tới đâu nổ cơ duyên tới đó, thân phận nhân vật chính cũng không có nhiều hố lắm, ngược lại anh Tam nào đấy bối phận còn rất cao, biết đâu ngươi lập tức sẽ có một lão cha là cường giả đỉnh cao và một cái ẩn thế tông môn làm chổ dựa thì sao.”
Nghe vậy, Thường Nguyệt liền hào hứng, này cũng không phải không thể, dù sao nàng là mô côi từ nhỏ, cha mẹ có thể chỉ là phàm nhân bình thường, ăn không đủ no mới bỏ nàng, nhưng cũng có thể là cường giả tuyệt thế gặp biến cố nên mới bất đắc dĩ để nàng lưu lạc đầu đường tranh cơm với chó nha.
“Vậy liền chọn “Đấu Phá” đi.”
”Ách, ngươi chắc chứ?”
”Chắc, họ Đường kia nói đạo lý quá nhiều, hắn ở phe nào, phe đấy liền là chính nghĩa, hì, còn ta đánh người khác không cần lý do nhiều như vậy.”
“Này... tùy theo ý ngươi vậy.”
Nghĩ ngợi một hồi, Trần Lâm cũng không cảm thấy “Đấu Phá” có gì không tốt.
Thứ nhất là thế giới “Đấu Phá” không to, Đấu Thánh nhiều lắm là ngang “Nguyên Anh” lâu năm ở giới này, Đấu Hoàng thì tầm cỡ Kim Đan sơ kỳ là hết đát, Đấu Tông Kim Đan đỉnh phong viên mãn, Đấu Tôn miễn cưỡng xem như là mới đột phá “Nguyên Anh”
Trùng hợp vật phẩm này có hiệu quả tới “Kim Đan” lận.
Thời điểm anh Tiêu trước khi thành Đấu Tôn cũng là thời điểm khí vận cháy bừng bừng nhất và nhiệt huyết nhất.
“Gặp dữ hóa lành”, “Quý nhân phù trợ”, “Đi đường gặp bảo”, “Phản sát kẻ địch”...
Nhiều vô số kể, viết ra có thể viết cho nước nôi lênh láng, thủy khắp nơi.
Nghĩ vậy Trần Lâm liền quyết định nói:
"Hệ thống, lựa chọn nhân vật "Tiêu Viêm" để "Huy Hiệu Cổ Tích" sao chép nhân sinh."
"Keng, sao chép nhân sinh thành công, "Huy Hiệu Cổ Tích: Tiêu Viêm (màu tím)"."
"Huy Hiệu Cổ Tích: Tiêu Viêm (màu tím)": Sau khi sử dụng có thể khiến người đeo trải nghiệm một đoạn nhân sinh của Tiêu Viêm khi mà hắn từ thiên tài của gia tộc trở thành phế vật trong suốt ba năm liền, nhận hết thảy khinh thường và nhục nhã để rồi sau đó bị từ hôn và cuối cùng là bái sư một tàn hồn, ước hẹn ba năm để có thể vương giả trở về, đánh mặt tất cả mọi người.
Thường Nguyệt: "..."
Trần Lâm: "..."
"Không ấy ta thử mang một chút, ngươi giả vờ từ hôn ta thì thế nào Thường Nguyệt."
"Cút, ta có chết cũng không giả vờ lần hai, mẹ nó giả vờ một lần liền ra Trầm Linh Nhi, ai biết giả vờ lần hai ngươi lại cắm ta cái sừng vừa thon vừa dài nữa hay không, ta nhớ rõ hình như họ Tiêu kia có họ Cổ tên gọi là Huân gì đó là người tình của hắn từ nhỏ mà đúng không, ngươi định bắt chước đúng không?"
"Ách, này nào có, ta chỉ có mỗi ngươi làm sao lại kiếm vị muội muội nào khác ngoại trừ Thường Nguyệt muội muội đây, hắc hắc."
"Hừ."
Dỗ Thường Nguyệt xong Trần Lâm lại đau đầu nhìn viên huy hiệu trong kho đồ.
Thật sự là ngàn tính không bằng vạn tính, thứ này lại sao chép đoạn nhân sinh ấy của Tiêu Viêm.
Mặc dù đoạn nhân sinh này cũng là đoạn nhân sinh quan trọng nhất của cả bộ truyện, nhưng trong thời điểm này lại không có tí tác dụng gì nha.
Dù sao hắn hiện tại mặc dù chưa có thành tựu gì to lớn nhưng cũng có không ít nhân mạch và mối quan hệ, mặt mũi của hắn hiện tại rất có giá trị, không cần thiết phải hạ đầu xuống cho người khác đạp lên để đối lấy một vị sư tôn.
Mặt mũi Thường Nguyệt thì không lớn lắm, nhưng thiên phú nàng cao, so với Tiêu Viêm còn cao hơn nhiều, cái giá ba năm làm phế vật quá đắt, với cả quan trọng nhất là vợ hắn chỉ cần dựa vào hắn là được, không cần tìm sư tôn.
Thường Nguyệt khi biết Trần Lâm khinh thường mặt mũi của mình liền muốn nổi nóng.
Mặc dù mặt mũi của nàng không đáng giá thật nhưng mà ai cũng có thể không nể, nhưng ngươi không thể không nể.
Chỉ là nghe đoạn sau, sắc mặt Thường Nguyệt liền hồng một chút.
"Hừ, quỷ dẽo miệng."
"Hắc hắc."
"Vậy thứ này tính sao giờ, ngươi không dùng, ta không dùng, chẳng lẽ lại bỏ?"
Nghe vậy, Trần Lâm không khỏi suy tư, sau đó liền nói:
"Không bỏ, đồ tốt như này sao có thể bỏ, thứ này mặc dù ngươi và ta không dùng được nhưng người khác thì chưa chắc, nếu như có thể vì vậy liền có được tàn hồn của một Luyện Dược Sư cấp cao, ta và ngươi liền trúng lớn."
Trần Lâm còn không quên thiên phú luyện đan của hắn nát như thế nào, còn Thường Nguyệt hay cà rỡn cà rỡn nhưng đầu óc rất thông minh nhanh nhạy, chỉ tiếc luyện đan quá tịch mịch và không thú vị, nàng học không được, nên nếu không muốn sau này phải sầu não vì đan dược thì có nhân mạch để kết nối với Luyện Đan Sư cấp cao là điều vô cùng cần thiết.
Chiếc huy hiệu nhỏ này có thể là cơ duyên của người khác, nhưng đồng thời cũng sẽ vừa là cơ duyên của bọn hắn.
"Chuyện đó để sau đi, chúng ta đến rồi!"
Giọng Thường Nguyệt đầy nghiêm trọng vang lên.