Đứng trên đỉnh núi cao, Thường Nguyệt trông thấy nơi xa tại một chổ thung lũng đang có thiên tượng vô cùng kỳ lạ.
Mây đen tụ tập dày đặc trên bầu trời lộ ra vẻ âm u khó hiểu.
Nhìn kỹ, còn có thể thấy lờ mờ có vô số oán khí, thi khí, tà khí... đủ loại vật không sạch sẽ chen chúc với nhau không ngừng bốc lên, nếu không biết còn tưởng đó là "quỷ vực" cũng không chừng.
"Thật đáng sợ, thi khí ngút trời như thế là thủ bút của Trúc Cơ Vạn Thi Quan sao?"
Thường Nguyệt không hiểu, Trúc Cơ mặc dù mạnh nhưng cũng không nên mạnh đến mức phi lý như vậy mới đúng.
Chỉ là dù biết có nguy hiểm, nàng vẫn định vào kiểm tra thử một chút, bởi vì ẩn ẩn trong vùng trời âm u kia, Thường Nguyệt còn cảm giác được nồng nặc đao ý còn xót lại, nếu không đón sai này hẵn là của Hà trưởng lão.
Nàng muốn đi xem thử một chút đối phương còn sống không, nếu còn sống thì ráng cứu thử một chút, người đã chết thì thôi.
Từ trong nhẫn trữ vậy lấy ra một tấm tịch tà phù để kích hoạt, một màn sáng nhạt liền chợt bao quanh toàn thân nàng.
Hiệu quả không mạnh lắm đâu, nhưng giờ đây cũng không có cách mưu cầu thứ tốt hơn, có dùng là được.
"Cũng không biết kết quả trận chiến thế nào."
Bởi theo Thường Nguyệt đoán, trận chiến hẵn đã sớm kết thúc, nếu không thì tuyệt không thể nào an tĩnh như thế này được.
Dạo bước trên đường, đột nhiên cảm thấy phía sau có khí lưu bất thường, Thường Nguyệt lập tức triệu hoán ra "Thương Phục Hận" xoay người quét tới.
"Bành!!"
Một đầu cương thi bị đánh bay đập gãy mấy cây đại thụ mới có thể dừng lại.
Tuy nhiên khác với Thường Nguyệt tưởng tượng, linh thi kia thế mà dễ dàng đứng dậy, trên đầu có một vết lõm xuống như sắt thép bị móp vì va đập mạnh, nhưng cũng không ảnh hưởng đến nó gào thét:
"Rống!!"
Đầu Linh Thi trước mắt lập tức lao tới, tốc độ nhanh kinh hồn, thậm chí đã bắt kịp tốc độ của Thường Nguyệt, chỉ là bởi vì không có suy nghĩ và sự dẻo dai nên đối phương phóng tới nhìn rất thô ráp và cồng kềnh, nên Thường Nguyệt dễ dàng liền né tránh, sau đó dùng thương thọc xuyên đầu lâu của nó.
Chỉ là mặc dù đầu Linh Thi này đã không cách nào hoạt động nữa, nhưng Thường Nguyệt vẫn nhíu mày thầm mắng:
"Thứ chết tiệt này thật cứng, này còn cứng hơn đấu quái vật trong sơn cốc kia nhiều, nắm "Thương Phục Hận" trong tay mà còn phải dùng bảy thành lực lượng để đâm xuyên, đầu Linh Thi này sợ rằng đã vượt qua đồng thi."
"Ừm, không lẫn đi đâu được, hẵn là Ngân Thi không sai."
Nghe Trần Lâm nói vậy, Thường Nguyệt liền không còn thong dong như trước nữa, cả người bắt đầu đề phòng hơn.
Ngân Thi thế nhưng là đã đạt tới cấp độ Trúc Cơ, mặc dù bởi vì nó không linh hoạt cũng không có lý tính nên bình thường cần hai ba đầu Ngân Thi mới có thể cân sức với một Trúc Cơ cùng cấp.
Nàng có thể xử lý đầu Ngân Thi này là vì "Thương Phục Hận" nó rất lợi hại, trực tiếp bỏ qua 30% phòng thủ của lớp da vô cùng cứng rắn kia khiến nàng có khả năng một kích chí mạng hủy đi đầu lâu của nó, nếu không nàng chỉ có thể co chân lên chạy, không cách nào xử lý được dù chỉ là một đầu Ngân Thi.
Chỉ là dù có thể xử lý được, nhưng trời mới biết ở đây có bao nhiêu đầu Ngân Thi giống vậy nữa, nếu là hàng trăm đầu, vậy nàng chỉ có thể cúi đầu trước mộ Hà trưởng lão nói tiếng xin lỗi, ngoài ra liền không có cách nào khác.
"Hi vọng tình huống không tệ hại đến thế."
Đem Ngân Thi thu vào kho đồ, Thường Nguyệt bắt đầu đi tiếp, lần này nàng đi chậm rãi hơn cũng cẩn thận hơn rất nhiều.
Vì vậy cũng phát hiện ra một ít manh mối.
Cũng không phải tất cả Linh Thi đều là Ngân Thi, mặc dù số lượng Linh Thi không ít, nhưng đa phần là Đồng Thi, Ngân Thi chỉ chiếm số lượng rất nhỏ, tầm mười mấy con thôi, chỉ cần không phải một đánh một đám, mọi chuyện liền không khó lắm.
Ngoài ra, mật độ dàn xếp của Linh Thi càng tiếp cận thung lũng thì càng dày đặc, đa phần Ngân Thi cũng tụ tập ở đây, tựa như đang canh gác nơi nào đó, hay là thứ gì đó.
"Rốt cuộc là thứ gì?"
Nghi hoặc không có ai giải đáp, Thường Nguyệt chỉ có thể tự thân đi tìm câu trả lời.
Không luồn lách, chuyển biến giữa các tán cây, tảng đá, Thường Nguyệt bắt chước Tử Lăng đem thân thể che dấu sau thiên nhiên.
Mặc dù không học được "Thiên Nhân Yểm" nhưng chút đạo lý trong tiềm hành che dấu chính mình, và vài mẹo nhỏ của sát thủ, nàng vẫn học rất giỏi, chẳng mấy chốc liền đã lén qua vô số Linh Thi, thành công tiếp cận khu vực hạch tâm, cũng là nơi dày đặc thi khí nhất.
Đến được đây nàng đã có thể nhìn thấy hoàn toàn cảnh tượng của nơi này.
Thê lương, lộn xộn, đổ nát.
Khắp nơi là cảnh tượng núi đá đổ sụp, mặt đất hằng đầy vết đao, tàn thi vươn vãi khắp nơi, ở xa xa kia thì có một đống thịt khổng lồ nằm đó.
"Khối thịt?"
Không hiểu ra sao nơi này lại đột nhiên xuất hiện một đống thịt khổng lồ, nhìn tựa như bị thứ gì đó nhai nát nhưng không nuốt mà phun ngược ra ngoài, thi thoảng lớp thịt nhày nhụa bên ngoài lại đột nhiên co giật nhảy lên một cái nhìn tựa như có gì đó bên trong đang hô hấp nên co bóp từng nhịp.
"Đây rốt cuộc là thứ gì?"
"Rống!!"
Đáp lại nghi hoặc Thường Nguyệt là một kinh thiên, sau đó, giống như phản ứng dây chuyền, lần lượt có tiếng rống không ngừng vang lên.
Sắc mặt Thường Nguyệt lập tức xấu đi, biết mình bị phát hiện, nàng lập tức nhấc chân muốn chạy.
Nhưng chạy đi đâu bây giờ?
"Đi tới chổ kia!"
Lập tức, giọng Trần Lâm vang lên, ý niệm chỉ về một hướng.
Nhìn lại, Thường Nguyệt lúc này mới để ý nơi đó là đầu nguồn của Đao ý kinh người trong không khí, đang không ngừng có Đao ý tuôn ra như thác chảy ra biển để chống cự lại thi khí ngập trời của nơi này.
Không có thời gian để nghĩ nhiều, Thường Nguyệt lập tức co chân co cẳng chạy vội.
Lúc này, tiếng đám Cương Thi ầm ầm chạy nhanh đang gấp rút vang lên.
Không cần nghĩ cũng biết chính là Ngân Thi đuổi tới.
Mà không chỉ mỗi Ngân Thi, Đồng Thi cũng ồ ạt từ bốn phương tám hướng xuất hiện, không biết là từ nơi nào chui ra muốn chặn đường nàng.
"Đúng là đám thi thể phiền phức."
Cười mắng một câu, Thường Nguyệt vừa chạy vội vừa từ trong nhẫn trữ vật lấy ra vô số đầu mâu kỳ lạ với phía trước là đầu nhọn sắc bén, đuôi mâu là một cái bánh răng hình tròn không ngừng ném mạnh, đem từng đầu linh thi xuyên thủng đầu đồng thời ghim xâu vào vách đá, cây cối phía sau.
Bản thân nàng cũng vừa chạy vừa tránh né từng đầu linh thi lao tới muốn vố lấy cắn xé, thi thoảng lại quơ trường thương đem một đám Linh Thi đập bay.
"Cút hết đi, đám phiền phức này!"
Lúc này đây số lượng cương thi đã ngày càng nhiều, đã chặn hoàn toàn đường lui cùng bốn phương tám hướng, hết cách Thường Nguyệt chỉ có thể lấy ra vô số linh phù để kích hoạt đồng thời ném ra.
Hỏa Cầu, Phong Nhận, Thạch Mâu, Thủy Tiễn... tựa như vô cùng vô tận bao trùm đám linh thi xung quanh.
Tận dụng ưu thế Hỏa lực bao trùm, Thường Nguyệt thành công tẩy sạch đám Đồng Thi xung quanh mình.
Đích đến cũng đã gần ngay trước mắt.
Nhưng lúc này, Thường Nguyệt bỗng cảm thấy phía trước có gì đó là lạ.
Từ trong khói bụi mù mịt, một móng vuốt sắc nhọn đánh xuyên màn khói đã đập tới trước mắt.
Bình tĩnh đưa đầu thương quẹt qua đem cả móng vuốt cắt đoạn, Thường Nguyệt đảo tay dùng cán thương đem đầu Ngân Thi đập bay.
Chỉ là dù vậy, đợi khói bụi tản đi bớt, sắc mặt của nàng cũng không dễ nhìn.
Đám Ngân Thi kia lợi dụng Đồng Thi cản đường nàng thì nhanh chóng vượt lên trước chặn đường.
"Thông minh như này là do có người điều khiển sao? Hừ!"
Nhếch môi cười lạnh một câu Thường Nguyệt liền lấy ra một đầu mâu vận sức ném mạnh.
Đám Ngân Thi lập tức đưa tay ngăn trở đầu lâu.
Chỉ là công kích cũng không tới, ngược lại, đầu mâu kia bay thẳng về sau, xuyên mạnh vào một vách đá chênh vênh.
Đây cũng không giống như đánh trượt, ngược lại giống như có mưu đồ gì đó.
Dù sao thế giới này người thông minh nhiều lắm, trong đó tất nhiên không thiếu nàng.