"Phong Thiên Trấn Ma Trận, Khai!"
Ném ra vô số linh phù, trong đó các linh phù được lập trình sẵn lập tức bay tới các vị trí đã định.
Nắm trong tay "Chủ phù", Thường Nguyệt lập tức cho đại trận khởi động đem tất cả Ngân Thi lập tức trấn áp.
Tuy nhiên hiệu quả không tốt lắm, trận này chỉ có tác dụng mạnh mẽ với cấp độ Luyện Khí, Ngân Thi mặc dù so với Trúc Cơ bình thường thì yếu hơn rất nhiều, nhưng lại nhược thì cũng vẫn là Trúc Cơ.
Đại trận chỉ có thể khiến hành động của bọn chúng trở nên trì trệ mà không thể triệt để trấn áp.
Nhưng thế cũng là quá đủ với Thường Nguyệt.
"Cút hết cho ta!!"
Tựa như chiến tướng hoành tảo giữa vạn quân, thần thương như lũ quét đem đám Ngân Thi đập bay thành công mở ra một khoảng trống.
Nhưng như vậy vẫn chưa đủ, lũ lượt linh thi vẫn ồ át kéo đến, đám Ngân Thi không bị tổn thương nặng cũng lần nữa xông lại.
Đối với biến cố này, Thường Nguyệt chỉ cười một tiếng, tay trái chợt kéo.
Lập tức, vô số thanh mâu đặc chế được ném ra từ trước đột nhiên được khởi động, bánh răng ở đuôi trường mau nhanh chóng xoay tròn không ngừng kéo lại dây cước được quấn sẵn trên đó.
Những dây cước vỗn rũ xuống đột ngột căng lên khiến vô số Linh Thi bị kéo chân lần lượt ngã xuống, đội ngũ phút chốc rối loạn.
Mà Thường Nguyệt cũng như bị thứ gì đó kéo đi, tại vô số móng vuốt của đám Ngân Thi chuẩn bị đập xuống, nàng đã bị lôi về phía trước.
Nếu để ý kỹ sẽ thấy đầu ngón tay của Thường Nguyệt giờ phút này đã quấn lên từng bó dây cước trong suốt, không nhìn kỹ thì khó có thể thấy được.
Mà nàng thì bị lôi trực tiếp vào trong khu vực bị đao ý bao phủ kia, mãi tới khi bị kéo đến bên vách đá nơi đang ghim lấy một đầu mâu đặc chế mới dừng lại.
Cả quá trình gọn gàng mà nhanh chóng, tựa như tất cả đều được tính toán từ trước.
"Hắc hắc, thấy thế nào, cảm giác đu ròng rọc không tệ chứ."
"Ách, thứ này còn có thể dùng như vậy sao?"
Nhìn Thường Nguyệt thao tác cả quá trình, Trần Lâm không khỏi hóa hốc mồm.
Hắn biết những ròng rọc này là thứ gì.
Bởi vì Luyện Khí không thể bay, nên một số tán tu chuyên hái thuốc ở các khu vực có vách đá cheo leo đã nghĩ ra trò này.
Bằng một thanh mâu và một bánh ròng rọc đơn giản, bọn hắn chỉ cần ghim sâu đầu mâu vào vách đá liền có thể tạo thành một bản ròng rọc cố định đơn giản, sau đó liền có thể tự do treo leo song song với vách đá, có thể tùy ý lên xuống bằng các kéo hoặc thả dây.
Thường Nguyệt và Trần Lâm lúc ấy còn cảm thấy thú vị và kinh ngạc bởi đám tán tu nơi đó.
Quả thật là dám nghĩ thì tất sẽ có cách.
Có thứ này, đám tán tu không cần lại phải leo trèo giữa các vách đá để hái dược chi cho nguy hiểm, hệ số an toàn được đẩy lên cao lắm.
Vốn tưởng ý nghĩ của đám tán tu kia đã đủ thiên mã hành không.
Nào ngờ ý nghĩ của Thường Nguyệt càng thiên mã hành không hơn, lợi dụng kết cấu ròng rọc động bằng cách kết hợp nhiều bánh ròng rọc ngược nhau, nàng trực tiếp kéo bản thân lao về phía trước.
Quả thật rất ma huyễn nhưng cũng rất vật lý.
"Khà khà, đừng tưởng chỉ có mình ngươi là biết dùng đầu óc nha."
Đắc ý nói một câu, Thường Nguyệt liền thu đầu mâu đính ròng rọc lại, sau đó bắt đầu cuộn dây cước còn xót lại.
Làm xong, nàng liền nhìn xem đám Linh Thi đang gào thét ở bên ngoài, bọn hắn tựa như đang rất điên cuồng và phẫn nộ vì bị trêu đùa, muốn tiến vào để xé xác nàng, nhưng vừa lại gần liền bị Đao ý bài xích khiến đám Linh Thi lập tức lùi lại, miệng không cam lòng gầm rú.
"Thật là mạnh mẽ, Đao ý này rốt cuộc là thứ gì?"
Nàng không cách nào hiểu được.
Mặc dù cũng từng gặp "Kiếm ý", "Đao ý" rồi, những thứ "Đao ý", "Kiếm ý" ấy đều rất không hoàn thiện, tựa như mới sờ tới da lông mà thôi.
Ngược lại Đao ý ở nơi này lại tựa như một đầu hung thú đang ngủ say, sừng sững giữa thiên địa, hoàn toàn không cách nào để so sánh.
"Sao, biết sợ rồi à, sau này còn khinh thường đao tu nữa không?"
"Hừ, "Đao ý", "Kiếm ý" gì gì đó đều là một thứ đồ, đều là một loại thủ đoạn công kích mà thôi, mà thủ đoạn công kích chỉ có mạnh yếu, không có cao quý hay không cao quý, cái gì mà "Kiếm tâm thông minh", "Đao tâm sáng chói", ta khinh, đều là một đám lòe loẹt."
Nghe vậy, Trần Lâm chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu.
Thường Nguyệt chổ nào cũng tốt, chỉ có trong một số sở trường của nàng thì lại tương đối kiêu căng, rất không chịu học hỏi, nếu không, với đầu óc sáng lạng và tài năng thương pháp kinh tài tuyệt diễm thế kia, nàng sợ là đã sớm lĩnh ngộ được "Thương ý".
"Hừ, thương là binh khí ta dùng để giết người, không phải Trần Lâm ngươi, cần gì phải đoán "ý" của nó?"
"..."
Nghe vậy, không biết phải nói gì bây giờ, Trần Lâm chỉ có thể cười khổ lắc đầu.
Trong lúc hai người bàn luận về "Ý" của binh khí có thật sự cần thiết hay không.
Thường Nguyệt cũng đã đi đến nơi phát ra Đao ý nồng nặc nhất.
Nơi này tựa như trải qua đấu pháp tàn phá, khắp nơi toàn là đất cát đổ vỡ.
Ở trước mắt, trên một vách đá còn có một vết lõm sâu vào bên trong.
Lờ mờ nhìn kỹ, tựa như đang có ai đó nằm trong đó.
"Đó là... Hà trưởng lão?"
Nheo mắt nhìn kỹ, sắc mặt Thường Nguyệt chợt biến đổi, vội vàng chạy tới đó.
"Hà trưởng lão, Hà trưởng lão, ngươi không sao chứ, còn sống thì mau cử động nha."
Vội vàng lấy đan dược chữa thương cưỡng ép đưa vào trong miệng đối phương, Thường Nguyệt dùng linh lực của Ngũ Khí Triều Nguyên Quyết truyền vào thể nội Hà trưởng lão nhằm ổn định thương thế tránh phát tác thêm.
Chỉ là đây chung quy chỉ tựa như kiến càng lay cây, linh lực của nàng không có cách cho quá nhiều giúp đỡ, muốn tỉnh lại không còn phải xem Hà trưởng lão muốn sống cỡ nào.
Có lẽ là kỳ tích xuất hiện, hoặc cũng có thể là đan dược tác dụng đúng chổ, Hà Thiên Đồ nghe gọi liền dần dần mở ra mí mắt nặng trĩu nhìn người bên cạnh, giọng yếu ớt nói:
"Là ngươi à Thường Nguyệt."
"Ách, là ta đây, Hà trưởng lão ngài còn ổn không."
"..., Ổn."
Cảm giác thân thể của mình đã bị tàn phá vô cùng nặng nề, Hà Thiên Đồ yếu ớt nói một từ liền tựa như mệt hết hơi, đầu ngã lại trên mặt đất, hai mắt mệt mỏi nhìn bầu trời.
Thấy đối phương giống như đã sắp dầu hết đèn tắt.
Thường Nguyệt không biết phải nói thế nào đây.
Dù sao trước giờ câu nàng hay nói với người sắp chết hình như là "Gửi lời chào tới diêm vương dùm ta".
Nhưng đó là để cợt nhã với kẻ địch, hiển nhiên không thể nói lúc này.
"Tình hình hiện tại thế nào rồi?"
Vốn đang định an ủi vài câu, Thường Nguyệt nghe vậy liền lập tức nói:
"Đệ tử đã sắp xếp để đám "mầm tiên" trốn thoát khỏi đây, nhưng đổi lại thì các sư đệ sư muội hiện tại an nguy khó đoán."
Nghe vậy, Hà trưởng lão vốn đã nghĩ quẩn giờ đây không khỏi trở nên xung sức một chút, hai mắt có thần nhìn Thường Nguyệt hỏi:
"Ngươi nói cái gì? Đám "mầm tiên" chạy được rồi."
"Vâng, bọn hắn trốn được rồi, nhưng các sư đệ sư muội thì không, Thường Nguyệt đáng trách."
"Không, vậy đã rất tốt, ta vốn nghĩ các ngươi đều chết hết rồi cơ, nhưng hiện tại đám "mầm tiên" không chết, ngươi cũng không chết, kết quả này đã rất tốt rồi."
Có thể là nghe được tin vui khiến Hà thiên đồ hồi quang phản chiếu, sắc mặt cũng chợt trở nên hồng nhuận một chút.
Hắn chống tay ngồi dậy, miệng thở ra một hơi liền nhìn ra bên ngoài.
Dù không thấy được nhưng hắn vẫn tựa như cảm nhận được gì đó, sắc mặt lần nữa nghiêm trọng liền quay sang hỏi:
"Tình huống ở bên ngoài thế nào?"