Lông tơ trực tiếp dựng đứng lên, Thường Nguyệt cùng Hà Thiên Đồ lập tức muốn lui lại.
Nhưng lúc này một luồng uy áp khiếp người đè ập tới khiến cả hai trở tay không kịp liền bị trấn áp tại chổ.
Cảm giác thân thể cứng ngắc, Thường Nguyệt không khỏi ngạc nhiên.
Không có chút manh mối nào liền có thể đem nàng cùng Hà Thiên Đồ ngưng đọng tại chổ, tu vi của đối phương tất nhiên là cao đến đáng sợ.
"Ngươi là ai?"
Sắc mặt Hà Thiên Đồ giờ đây đã trầm xuống, hắn quay về nơi giọng nói phát ra để hỏi.
Chỉ là khi nhìn thấy người kia, Hà Thiên Đồ liền chợt trừng to mắt.
"Ngươi là..."
Thường Nguyệt cũng quay đầu lại nhìn xem.
Chổ kia vốn là vị trí của đống thịt khổng lồ.
Nhưng giờ đây thứ xấu xí kia đã biến mất, chỉ có một nam tử trông vô cùng hoàn mỹ đang đứng đó, sắc mặt ôn hòa mỉm cười.
"Vậy ra ngươi là người kế thừa đao của ta sao."
Nam tử đưa tay hơi vẫy, Thường Nguyệt cùng Hà Thiên Đồ liền lập tức bị đưa đến trước mặt hắn.
Ở khoảng cách gần thấy rõ dung mạo nam nhân này, Hà Thiên Đồ không thể nén lại sự khủng hoảng trong lòng mà cắn răn nói:
"Sao ngươi có thể còn sống chứ, và đồng thời sao ngươi có thể ở đây... tiên nhân Vô Tuyên!!"
Nghe thấy hai chữ "Tiên Nhân", Thường Nguyệt liền trừng to mắt, vô cùng không thể tin nổi.
Này chẳng lẽ thân phận của di hài tiên nhân mà Hà trưởng lão nói.
Mà nam nhân trẻ tuổi được gọi là "Vô Tuyên" nghe thấy câu hỏi của Hà Thiên Đồ, hắn liền bình tĩnh mỉm cười nói:
"Ta đã chết rồi, nhưng giờ ta được sinh ra, còn tại sao ta ở đây, là vì ngươi và người còn lại ấy ở đây."
Nghe vậy, Thường Nguyệt hai mắt đều là mơ hồ hoàn toàn không hiểu ra sao.
Ngược lại, Hà Thiên Đồ nghe hắn nói như thế liền ngây người, sau đó sắc mặt liền trở nên phẫn nộ nói:
"Ngươi lừa chúng ta? Truyền thừa, di thể, tiên đao gì đấy đều là âm mưu để ngươi hồi sinh?"
Nghe vậy, tiên nhân Vô Tuyên vẫn ôn hòa mỉm cười, hắn vẫn từ tốn như trước mà trả lời:
"Không sai, nhưng cũng không đúng, như đã nói, ta đã chết rồi, giờ đây ta mới được sinh ra lần nữa, không phải là hồi sinh."
Nghe vậy, sắc mặt Hà Thiên Đồ liền càng thâm trầm, biết mình đã tuyệt đường, hắn chỉ có thể vô vọng hỏi:
"Muốn làm gì thì làm nhanh đi, sao phải nhiều lời với ta như thế."
Không có trào phúng, cũng không có cảm xúc khác biệt, Vô Tuyên gần như là được hỏi gì đáp đấy với Hà Thiên Đồ, hắn tựa như không bao giờ thiếu kiên nhẫn mà vẫn từ từ nói:
"Chuyện cần làm cũng sắp xong rồi, giờ không vội lắm, và ngươi, người kia, cả hai vốn là ta, đều là một người thì cần gì phải dấu giếm?"
Nghe vậy, Hà Thiên Đồ đột nhiên liền ngộ ra tất cả, hắn dường như nghĩ tới đoạn ký ức nào đấy liền cười thảm nói:
"Ra là vậy, bảo sao truyền thừa của ngươi lại đầy đủ một cách triệt để đến thế, tiên đao vừa cầm lên liền khiến người ta lập tức mạnh không tưởng tượng nổi, thì ra tất cả chỉ để biến bọn ta trở nên giống ngươi nhất mà thôi."
Tương tự như một bức tranh ghép bị thiếu hai mảnh không cách nào tìm được, vậy thì chỉ có thể tìm hai mảnh gỗ phù hợp sau đó dùng dao điêu khắc lại cho giống hai mảnh ghép bị thiếu liền được.
Truyền thừa của đối phương chính là dao, mảnh gỗ chính là tiềm thức của hai bọn hắn, không cần nghi ngờ, chỉ cần càng ỷ lại vào truyền thừa của đối phương, tiềm thức của hắn sẽ càng giống với Vô Tuyên.
Nhưng thật may mắn,...
"Quả là bố cục đáng sợ, nhưng ngươi biết không, trên đời không có chuyện gì là vạn sự như ý ngươi nghĩ đâu!"
Sắc mặt đột ngột dữ tợn, Hà Thiên Đồ liều chút sức lực còn lại, lần nữa thi triển chiêu thức mạnh nhất của hắn.
"Đồ Thiên Đao Thế!"
Thiên địa đột ngột như bị thứ gì đó chen lấn thay thế.
Đao ý tuôn trào từ khắp mọi ngõ ngách trong không gian sau đó tụ hợp thành lưỡi đao chém vào Vô Tuyên.
Phản kháng lần cuối, Hà Thiên Đồ cũng triệt để tiêu hao hết sinh mệnh của mình, chuẩn bị đối mặt với tử vong giáng lâm.
Nhưng lúc này, đột nhiên liền có bàng bạc pháp lực quái lạ xuất hiện chảy xuôi trong người hắn, đem toàn thân thể hắn bù đắp chữa trị một lần, đầu tóc vốn bạc phơ giờ đây cũng từ từ đen nhánh trở lại, khuôn mặt già nua cũng dần trở nên hồng hào hơn.
Từ một bộ thây khô biết đi hắn lập tức trở lại giai đoạn thành niên, cũng là lúc xung mãn nhất của cuộc đời hắn.
"Đây là...?"
"Tiên lực, có thể tu bổ vạn vật, bồi dưỡng vạn đạo, diệu dụng vô tận, không gì không làm được."
Thân ảnh Vô Tuyên một lần nữa xuất hiện.
Thân thể hắn giờ đây đã bị một đao chẻ dọc, nhưng dù vậy cũng không có máu tươi chảy ra, ngược lại có bàng bạc pháp lực tuôn trào không ngừng giúp hắn đem hai mảnh thân thể khép lại.
Tuy nhiên quá trình rất chậm chạp, tựa như giữa vết thương có thứ gì đó đang ngăn cản sự hồi phục của hắn.
"Là đao ý sao, nhưng không phải đao ý của ta."
"Khà khà, ngạc nhiên không, kinh hỉ không, không ngại nói cho ngươi biết, tiên đao của ngươi đã sớm bị ta tản đi rồi, ngươi có nuốt ta cũng đừng mong lấy lại được."
Hà Thiên Đồ vừa nhìn chằm chằm Vô Tuyên vừa đắc ý nói.
Hắn có thể tưởng tượng đối phương sẽ lập tức phẫn nộ tới cỡ nào.
Dù sao ngàn năm, vạn năm đại kế bị hủy hoại trong chốc lát, đổi lại là hắn cũng sẽ bị tức bùng nổ.
Nhưng phản ứng của Vô Tuyên lại trái ngược với sự tưởng tượng của hắn.
Đối phương cũng không có phẫn nộ, cũng không có bị xung động.
Sắc mặt vẫn ôn hòa, vẫn hiền lành như trước mà xem Hà Thiên Đồ, hắn ôn nhu nói:
"Không sao, "đao" của kẻ bại trận, không dùng cũng được, ngược lại "đao" mới này ta rất thích, tương lai trong tay chúng ta chắc chắn sẽ trở nên huy hoàng sáng lạng, vượt qua thành tựu của kẻ thất bại kia."
"..."
Không hiểu sao đoạn trước nghe quen quen, Hà Thiên Đồ cũng không biết nói gì.
Chỉ là hắn biệt được một điều đó là.
Bọn hắn xong rồi.
Một đao vừa rồi là hắn hi sinh cả sinh mệnh lẫn linh hồn mới có thể miễn cưỡng phóng xuất ra được.
Hiện tại mặc dù thân thể được tu bổ trở lại đỉnh phong, linh hồn cũng được chữa trị không ít, nhưng trạng thái mệt mỏi rã rời tựa như sắp chết đến nơi cũng không biến mất, hắn không cách nào chỉnh hợp tinh khí thần lần nữa để sử dụng sát chiêu.
Vì vậy chỉ còn cách nằm thẳng mà thôi.
"Ngươi muốn hợp nhất với ta cũng được, nhưng có cách nào tha cho nha đầu này hay không, nàng hẵn là không có giá trị gì với ngươi chứ."
Nghe vậy, Vô Tuyên quay sang nhìn Thường Nguyệt, Thường Nguyệt cũng bình tĩnh nhìn hắn.
Cả hai cứ thế đối mắt nhìn nhau một giây, Vô Tuyên liền lần nữa mỉm cười ôn nhu nói:
"Đừng lo, ta sẽ không hại tính mạng của nàng."
Nghe vậy, Hà Thiên Đồ cũng yên tâm thở dài một hơi.
Ít nhất không cần phải cùng chết oan chết uổng là được.
Nhưng lời tiếp theo của Vô Tuyên liền khiến cho hắn bị sặc không nhẹ.
"Ta quyết định rồi, người này tư chất rất tốt, hoàn toàn phù hợp làm đạo lữ của ta."
"Ngươi..."
Hà Thiên Đồ vốn muốn nói gì đó, nhưng lúc này, dị biến lại đột nhiên xuất hiện.
Nghe tới tên tiên nhân này muốn thu nàng làm đạo lữ, Thường Nguyệt liền tức nổ.
Trước giờ chỉ có nàng vừa ý người khác, làm đếch gì có chuyện người khác dám vừa ý nàng?
Ngươi nghĩ mình là tiên nhân liền to lắm sao?
To vậy, thì nhắm to hơn miệng Cho'gath không?
"Sử dụng "Thẻ Skill: Xơi tái"!"