Sau khi Thường Nguyệt lựa chọn sử dụng "Thẻ Skill: Xơi tái"
Lập tức, có một hư ảnh quái vật khổng lồ xuất hiện phía sau nàng.
Chỉ thấy thân thể nó có chút mờ nhạt và không ngưng thực lắm, nhưng kích cỡ lại khủng bố vô cùng, tựa như một đầu yêu thú đến từ thượng cổ, xé rách bầu trời mà tới.
Nó há ra cái miệng khổng lồ như chậu máu, trong miệng có răng nhọn lởm chởm đầy cả họng.
"Đây là yêu thú gì?"
Hà Thiên Đồ lúc này chỉ có thể suy nghĩ như vậy liền đã bị bao phủ bởi miệng lớn của Cho'gath.
Cùng bị nuốt gọn còn có Thường Nguyệt và Vô Tuyên.
Tiên nhân Vô Tuyên trạng thái lúc này tựa như trẻ sơ sinh mới ra đời.
Hắn đối với thế giới này rất là hiếu kỳ, cho dù có lượng tri thức chuẩn bị sẵn để khiến mình mau chóng trở nên thành thục ổn trọng.
Nhưng dù vậy một chút tính tình ham chơi và vô tư của trẻ con hắn vẫn có.
Vì vậy hắn sẵn sàng tiếp một "đao" của Hà Thiên Đồ.
Hiện tại cũng không ngại đối mặt với hư ảnh Cho'gath.
Mặc dù hắn từng chết, nhưng cá thể mới được sinh ra như hắn còn rất lạ lẫm với tử vong.
Vì vậy hắn không chỉ không nghĩ cách phản kháng, ngược lại còn có ý định thăm dò đầu yêu thú khổng lồ kỳ lạ này.
Hoàn toàn không hề lo lắng liệu mình có bị gì hay không.
Dù sao vẫn còn tiên lực gia trì, không thứ gì có thể giết được hắn.
Hư ảnh Cho'gath sau khi ngậm hàm lại, nó liền dần dần tán đi.
Thân thể Hà Thiên Đồ và Thường Nguyệt hoàn toàn hoàn hảo không có chút tổn thương cứ vậy liền xuất hiện trên mặt đất.
Ngược lại tiên nhân Vô Tuyên đã hoàn toàn biến mất, vị trí nơi hắn đứng cũng thiếu mất một khối đất tựa như minh chứng hắn đã từng đứng ở đó.
"Tiên đâu?"
Hà Thiên Đồ nghi hoặc nhìn Thường Nguyệt hỏi.
Thấy vậy, Thường Nguyệt ngơ ngác một chút liền nhún vai lắc đầu nói:
"Không biết nữa, chắc bị nuốt mất tiêu rồi."
Bị nuốt?
Nghe vậy, Hà Thiên Đồ liền nghĩ tới quái vật khổng lồ vừa nãy, cả da đầu đều chợt tê dại.
Hắn khó có thể tưởng tượng con yêu thú kia rốt cuộc phải kinh khủng cỡ nào mới có thể nuốt được cả tiên nhân như thế.
Mà càng khiến hắn khó có thể tưởng tượng hơn là nha đầu này lại có thể hiệu triệu tồn tại kinh khủng đến như vậy.
"Ách, Hà trưởng lão không cần nhìn ta như thế, ta cũng không biết thứ kia khủng bố vậy, chỉ là đánh bậy đánh bạ sử dụng trong lúc quá tuyệt vọng thôi, sau này liền không có cách nào để dùng nữa."
Nghe vậy, Hà Thiên Đồ cũng liền hiểu, nha đầu này chắc cũng giống như hắn cũng gặp được một ít cơ duyên khó lường.
Chỉ là nghĩ đến cơ duyên khó lường của mình cũng là một cái hố to khó lường, hắn không khỏi nhắc nhở:
"Cẩn thận một chút."
Nghe vậy, Thường Nguyệt biết Hà Thiên Đồ đang nghĩ gì, cũng gật đầu trấn an nói:
"Trưởng lão không cần lo, ta không gặp cơ duyên khoa trương như ngươi nghĩ, chỉ là có một cơ hội triệu hồi đầu quái vật kia thôi, hiện tại liền đã hết, ta cũng không cách nào dùng nữa."
Nghe vậy, Hà Thiên Đồ cũng gật đầu xem như đã hiểu.
Hắn ngược lại cũng không có nổi lòng tham.
Thứ nhất là nhân tính của hắn vốn vậy, không thích vì lợi ích mà vi phạm ranh giới của mình.
Thứ hai là cũng không có lý do để nổi lòng tham nha, dù sao nếu Thường Nguyệt nói dối, nàng không chỉ có một lần triệu hồi, vậy hắn nổi lòng tham chẳng phải là muốn làm đồ nhắm cho quái vật kia? Mà nếu nàng nói thật thì càng không có lý do để nổi lòng tham, dù sao cơ hội cũng dùng mất rồi còn tham cái gì.
Nhìn nơi này giờ đây đã hoàng tàn đổ nát, Hà Thiên Đồ thở dài một hơi, cảm khái vận mệnh khó lường, dù là tiên nhân cũng thoát không khỏi ngoài ý muốn.
Mới giây trước còn tự tin tự đắc, cho rằng bản thân đã sắp thành công, cơ hồ là vạn vô nhất thất rồi.
Nào ngờ giây sau liền thành mồi ngon cho yêu thú khủng bố kia.
"Ài, ngay cả tiên nhân cũng có thể trở thành đồ ăn của thứ khác, tiên lộ này thật là khó đi mà, ài..."
Nghe Hà Thiên Đồ cảm thán như thế Thường Nguyệt không khỏi nổi hứng trêu chọc nói:
"Hà trưởng lão, ngài sợ rồi sao?"
"Sợ? Hah, ta sợ quái vật kia thịt dai quá ngày sau ta đi săn nó cũng ăn không tiêu, hiện tại thì mắc cái đếch gì phải sợ, nó dám quay lại cắn ta sao?"
Nghe vậy Thường Nguyệt mặt ngoài tươi cười, bên trong thầm khinh bỉ.
Cho'gath mà quay lại lần nữa, lão già ngươi tất sẽ són ra quần.
"Được rồi, chuyến này có lẽ đến đây là xong, hôm nay ta nợ ngươi một mạng và nợ ngươi một lần tỉnh ngộ, sau này trong tông môn Hà gia bảo kê ngươi, không cần phải sợ cái gì nữa, ngoài ra có việc gì cứ tìm ta nói, ta sẽ giúp ngươi giải quyết."
Nghe vậy, Thường Nguyệt mặc dù không coi trọng lắm nhưng vẫn lễ phép cảm ơn hắn một tiếng, dù sao cũng là tâm ý của lão nhân gia.
"Ngươi hiện tại nghỉ ngơi tí đi, ta đi tìm xem còn người sống sót không, tông môn chắc cũng sắp phải viện trợ tới, chúng ta từ từ đợi là được."
Nghe vậy Thường Nguyệt cũng gật đầu tán thành, nàng quả thật là đã mệt bể hơi tai vào lúc này rồi, cần hảo hảo nghỉ ngơi một chút.
"Ta đi đây, có ngoài ý muốn xuất hiện nhớ báo lại cho ta."
"Vâng Hà trưởng lão."
...
Ở một góc nhìn khác, Hồng Nghê sau khi phát hiện có người sử dụng "Đao thế", nàng liền đi tới đó định xem thử xem sao.
Nào ngờ chưa tới nơi, Hồng Nghê liền phát hiện khu vực này bị vô số Linh Thi bao quanh, nguy hiểm vô cùng, lấy thực lực của nàng hiện tại nếu dám cưỡng ép tiến vào thì tuyệt đối là cửu tử nhất sinh.
Vì vậy Hồng Nghê chỉ có thể luyến tiếc từ bỏ, tìm một chổ thích hợp nghỉ chân gần đó để ở lại và tiện thể chuẩn bị một chút.
Không biết tương lai sẽ thế nào, liệu có thể an toàn trở về tông môn hay không, nàng chỉ có thể nghĩ phương án cho mọi tình huống xấu nhất.
Mà ngay lúc này, Hồng Nghê đột ngột liền có cảm ứng, nàng nhìn về một phương hướng tựa như đang xem thứ gì đó, khóe miệng liền mỉm cười thầm cảm khái:
"Không hổ là nha đầu ngươi, mạnh bạo như thế, một đống linh thi ở trước mắt như thế mà cũng dám xông vào, thật không biết là tự cao tự đại hay là có niềm tin tuyệt đối nữa."
Hồng Nghê cũng không hiếu kỳ vì sao Thường Nguyệt lại muốn xông tới.
Có lẽ là cũng cảm ứng được Đao ý bàng bạc trong không gian nên cũng muốn tiến vào nhìn thử, dù sao cũng là người trẻ tuổi mà, thiên phú cũng tốt, tùy ý một chút cũng là bình thường.
Nhất là khi nhìn thấy Thường Nguyệt dùng kỹ xảo để vượt qua bầy Linh Thi, Hồng Nghê cũng chỉ cười không còn đánh giá nữa.
Nếu đối phương không ăn thiệt thòi thì chứng tỏ đối phương tò mò hiếu kỳ cũng không sai, không cần phải phê bình phán xét.
Trở lại vấn đề chính, Hồng Nghê bắt đầu luyện một ít đan dược có tác dụng trong thực chiến để làm át chủ bài cho tương lai.
Chỉ là không luyện được bao lâu, nàng liền không thể không ngừng lại bởi vì bên ngoài xuất hiện dị biến,
Đám linh thi đột nhiên trở nên điên cuồng đồng thời còn giống như bị thứ gì đó điều khiển nên hướng về tây không ngừng tụ tập tới.
Chuyện này vốn cũng không nên làm nàng phân tâm, nếu không có động tĩnh khai chiến chợt nổ ra sau đó.
Cảm nhận đao ý bàng bạc bùng nổ, ngoài ra còn có chiến ý của Thường Nguyệt đang bốc lên dữ dội khiến Hồng Nghê cũng chợt hiếu kỳ muốn nhìn thử xem.