"Đống thịt này là thứ gì, sao nhìn kỳ quái như thế?"
Mặc dù kiến thức của nàng rất khổng lồ và hùng hậu, nhưng đó là tri thức của thế giới của kiếp trước.
Thế giới này rất khác so với thế giới của nàng khiến cho Hồng Nghê vẫn còn lạ lẫm với rất nhiều thứ.
"Nhìn chung có vẻ cũng không thú vị lắm, coi thử tiểu Nguyệt đánh thế nào vậy."
Đổi sang quan chiến Thường Nguyệt vật lộn với bầy Ngân Thi, Hồng Nghê liền cảm thấy thú vị hơn rất nhiều.
Nhất là khi Thường Nguyệt hốc "xuân dược" sau đó phát cuồng, độ đẫm máu của trận chiến càng lên một tầng cao mới khiến Hồng Nghê coi rất là thích mất.
"Ăn xuân dược liền trở nên điên cuồng hiếu chiến sao, hắc hắc, thật là giống thể chất của "chiến tộc" nha."
Nếu không phải biết thế giới này hoàn toàn khác thế giới của mình, Hồng Nghê sợ là sẽ đoán cô vợ trẻ không phải tên Tô Thường Nguyệt mà là Chiến Thường Nguyệt.
Đối với cơ chế của xuân dược, thân là luyện đan sư đạt tới đỉnh cao của luyện đan, Hồng Nghê không thể nào không biết được.
Xuân dược có tác dụng kích dục là bởi vì người sử dụng xuân dược thường sẽ nghĩ đến tình dục đầu tiên, dù là tiên tử băng lãnh không nhuốm bụi trần, khi bị ép sử dụng xuân dược cũng sẽ có biểu hiện bị kích tình, đó là do trong tiềm thức của đối phương, một trong những bản năng nguyên thủy nhất là duy trì nòi giống vẫn còn đó.
Nhưng nếu như tình dục không phải bản năng nguyên thủy nhất của ngươi mà là bản năng chiến đấu thì "xuân dược" sẽ không thể kích dục mà trái lại sẽ trở thành thứ chất kích thích tính hiếu chiến mãnh liệt nhất.
"Chậc chậc, thật là honag dại, nữ oa này không ngờ còn có thiên phú đặc trưng của chiến tộc, quả thật là rất hiếm thấy."
"Ồ, cơ bắp cũng được rèn luyện rất tốt, thế mà có thể cản được móng vuốt của Ngân thi."
"Quái, đánh lâu như vậy mà nàng vẫn chưa mệt á? Quả thật là một quái vật sinh ra chỉ để chiến đấu vật lộn, thiên phú như này sợ là đã sánh ngang với thượng cổ chiến tộc rồi."
Càng xem, Hồng Nghê liền càng cảm thấy vui vẻ hào hứng.
Mặc dù cấp độ chiến đấu như thế này trong mắt nàng không khác gì trò trẻ con.
Nhưng phong thái chiến đấu của Thường Nguyệt khiến nàng rất là hài lòng.
Cuồng bạo, mạnh mẽ, sắc bén, bền bỉ, dai dẳng...
Vốn, nàng đã đánh giá cao Thường Nguyệt rồi.
Không ngờ hôm nay, bản thân lại phải đánh giá lại đối phương lần nữa.
"Ài, rất mạnh, nhưng đáng tiếc chung quy là thực lực không đủ, dũng mãnh hơn nữa cũng chỉ có thể bị mài chết."
Nhìn thấy Thường Nguyệt dần đi tới xu thế suy tàn.
Hồng Nghê cũng không định bỏ mặc để xem tiếp nữa.
Dù sao cũng là người đáng đầu tư, nếu chết non ở đây thì uổng quá, ra tay cứu một chút cũng không sao.
Chỉ là còn chưa để nàng ra tay, dị biến chợt xuất hiện khiến Hồng Nghê không khỏi ngớ cả người.
Chỉ thấy vết máu trên thân Thường Nguyệt đột nhiên như được thứ gì đó dẫn dắt dần dần tụ thành một bộ linh văn hoàn chỉnh, sau đó bộ linh văn bằng máu tươi kia liền chợt thiêu đốt, lập tức một tầng linh quang liền xuất hiện giúp Thường Nguyệt ngăn cản công kích.
"Lấy máu tươi làm mực, lấy ý niệm làm cọ vẽ, này sao có thể?"
Không trách Hồng Nghê thất thố, bởi điều này hoàn toàn không thể nào khả thi.
Hay nói đúng hơn là không cần phù mực cùng phù bút để vẽ phù vẫn coi như là khả thi.
Nhưng vừa "hư không vẽ phù" vừa cùng đám Ngân Thi vật lộn chiến đấu, đồng thời tốc độ hình thành linh phù cũng không chậm chạp tí nào.
Điều này là bất khả thi.
Riêng dùng ý niệm làm bút thôi là đã tiêu hao tinh thần nhiều gấp hai gấp ba lần tiêu hao lúc bình thường rồi.
Lại còn vừa đánh nhau vừa vẽ phù nữa, nếu không phải chuyện viễn vong kia đang xảy ra trước mắt nàng, Hồng Nghê tuyệt đối sẽ không tin tưởng lời nói đùa này.
"Chẳng lẽ là có người khác đang giúp nàng? Nhưng cũng không đúng lắm, nếu là người khác thì sao có thể dùng máu của nha đầu ấy để vẽ phù?"
Dù sao máu tươi của tu sĩ có linh tính rất mạnh, dù mới chảy ra nhưng vẫn chưa tính là bị chia tách khỏi thân thể, vì vậy người khác muốn ảnh hưởng máu tươi của tu sĩ còn sống rất khó khăn.
Nhất là loại tu sĩ chú trọng rèn thể như Thường Nguyệt, linh tính trong thân thể sẽ càng mạnh, kháng linh lực cũng mạnh hơn tu sĩ bình thường, người khác muốn từ xa khống chế máu tươi của nàng là hoàn toàn không thể, trừ khi có cảnh giới áp chế.
Nhưng nếu đã chênh lệch cao như thế, còn tội gì không ra tay cứu đi?
"Ài, xem ra tiểu Nguyệt vẫn còn rất nhiều bí ẩn nha."
Nghĩ vậy, Hồng Nghê liền án binh bất động tiếp.
Sau đó, khi chỉ còn lại hai đầu Ngân Thi, cũng không biết vì sao người kia cũng không tiếp tục vẽ phù để trợ chiến nữa, nhưng chỉ còn hai con Ngân Thi cũng không làm được trò trống gì, dễ dàng liền bị Thường đánh thủng đầu.
"Chậc, rất là đặc sắc."
Nhìn thấy cả quá trình Thường Nguyệt tử đấu với đám Ngân Thi, Hồng Nghê không khỏi vì mình có mắt nhìn người mà cảm thán.
Quả nhiên trên đời này không thể chỉ xem thiên phú tu luyện, những tài năng khác cũng quan trọng không kém.
Mặc dù không có thiên phú làm gì cũng khó, nhưng đấu pháp giỏi chứng tỏ ngươi có tư cách để nghịch thiên cải mệnh.
"Xem ra chuyến này tới đây đã ổn thỏa rồi."
Thường Nguyệt giải quyết xong đám Ngân Thi, Hà trưởng lão ở bên kia mặc dù đang quần nhau với khối thịt kia, nhưng Hồng Nghê có thể thấy được bàng bạc đao ý đang tích xúc trong thể nội của đối phương chỉ đợi thời khắc bộc phát để nhất kích hủy diệt kẻ địch.
Quả nhiên không lâu sau đó, một cỗ đao ý khổng lồ liền xuất hiện, khối thịt kia chịu không nổi một kích nháy mắt liền bị đao ý trảm diệt.
"Vậy là xong, giờ chỉ cần đợi..."
Vốn muốn buông lỏng, Hồng Nghê đột nhiên cảm thấy một nội tâm bỗng rung động.
Không chút nghĩ ngợi nhiều nàng lập tức lùi lại một đoạn thật xa, sắc mặt vô cùng khó tin.
"Khí tức này... sao có thể, tu sĩ Thánh Linh tại sao lại xuất hiện ở đây?"
Đem khí tức toàn thân che dấu kín mít, Hồng Nghê khó tin nhìn hư không phía trước.
Mặc dù trong mắt người thường chỉ là một vùng trống rỗng, nhưng Hồng Nghê có thể thấy được, khí tức thần thánh đặc hữu của Thánh Linh tôn giả đang sừng sững ở đó, tựa như trăng sáng, tựa như mặt trời chói lòa giữa bầu trời.
"Cường độ không mạnh lắm, hẵn chỉ là Thánh Linh sơ cấp, mà lại chân linh của hắn bị thiếu thốn rất nặng, nhìn tình huống này hẵn là ngay cả "bản mệnh bảo thuật" cũng mất rồi."
Bảo thuật là thứ quan trọng nhất của một tu sĩ đi tới bước thứ bảy trở về sau trên tiên lộ.
Ở kiếp trước là cảnh giới "Vong Ngã", ở kiếp này thì là cảnh giới "Hợp Đạo".
Mặc dù chưa đạt tới cảnh giới "Hợp Đạo" chưa biết "Hợp Đạo" là gì, nhưng là bước thứ bảy của tiên lộ, thì hẵn cảnh giới này cũng có mục đích giống "Vong Ngã", đều là hoàn thiện bản thân để mà thức tỉnh "bảo thuật".
Nhưng tên tu sĩ "Thánh Linh" này lại vô cùng khiếm khuyết và không hoàn mỹ, vì vậy hiện tại cũng không sài được "bảo thuật", thực lực hàng rất là nhiều.
Nhưng dù thực lực có bị gọt giảm tới cỡ nào đi chăng nữa, đánh tu sĩ "Khải Pháp" hoặc "Nguyên Anh" tuyệt đối không có vấn đề.
"Haiz, thôi xong, tiểu Nguyệt chuyến này đi rồi."
Dù nàng có là Nữ Đế đi chăng nữa cũng không có cách nào dùng tu vi Luyện Khí trung kỳ để địch lại tu sĩ Nguyên Anh chứ đừng nói chi là Thánh Linh tôn giả.
Có thể dấu giếm bản thân khỏi cảm giác của đối phương đã là bản lĩnh mạnh nhất của nàng lúc này rồi.