Cuối cùng không chống cự nổi "dâm uy" của Thường Nguyệt, Trần Lâm đành mang theo cục nợ tám mươi kg đi nấu ăn.
Giải thích một chút, Thường Nguyệt nặng gần gấp đôi trọng lượng nữ nhân bình thường, thậm chí còn nặng hơn Trần Lâm một chút vì mật độ cơ bắp của nàng cao trong khi tỉ lệ mỡ rất thấp, mà thể tích của một khối cơ bắp chỉ ngang chưa tới một phần ba thể tích của mỡ.
Vì vậy dù nặng gấp đôi trọng lượng của nữ tu bình thường, nhưng bề ngoài Thường Nguyệt vẫn trông rất là gầy, một phần là vì tỉ lệ cơ bắp và nạt cao tỉ lệ mỡ thấp, một phần khác là Thường Nguyệt vẫn rất coi trọng bề ngoài của mình, vì vậy để vừa trông thật thon thả nhưng không cần cắt giảm cơ bắp, Thường Nguyệt thường xuyên tập cardio để "cutting" làm cho cả người của nàng khô lại, trở nên thon gọn hơn, đường nét cơ bắp cũng rõ ràng vô cùng.
Điều này có lợi có hại, lợi ở chổ lúc bình thường, thể trạng của nàng trông rất chuẩn và đẹp, nhưng mỗi lúc chiến đấu, cần gồng cơ để phát lực, bởi vì da quá mỏng trong khi cơ bắp và gân quá dày khiến cho nàng lúc ấy sẽ trông vô cùng đáng sợ, gân xanh nổi lên khắp người tựa như đang có một tấm mạng nhện bao quanh toàn thân nàng.
Vì vậy mỗi lúc bên ngoài, Thường Nguyệt đều thích mang theo giáp che phủ toàn thân, một phần để có thể ứng chiến bất kỳ lúc nào, một phần khác thì là để bản thân không trở nên đáng sợ quá mức trong mắt người khác.
Dù sao cũng có câu nói "Tốt khoe xấu che" mà.
Trở lại trong động phủ.
Sau khi đá xong bát phở siêu to khổng lồ với chục bánh phở và nửa nồi nước dùng, Thường Nguyệt thỏa mãn nằm trên giường, khuôn mặt tràn đầy vẻ hạnh phúc.
Giờ phút này nàng đã quên đi giảm cân, quên đi chế độ ăn hợp lý, quên đi "cutting", chỉ còn lại dư vị bất tận của tô phở vừa rồi.
Nhìn nồi nước dùng mình cất công nấu cho hai ngày giờ đây đã cạn một nữa, Trần Lâm rất là im lặng, không biết phải nói gì cho đúng.
Chỉ có thể âm thầm cảm khái Thường Nguyệt rất dễ nuôi, hắn dù nấy món Âu món Á nàng đều có thể ăn được, đồng thời ăn rất là ngon lành.
Đứng ở vị trí một người đầu bếp, nhìn thấy người khác ăn món ăn mình nấu một cách ngon lành là một việc khiến người ta rất là vui sướng.
Dù sao ai mà chả có nhu cầu tự thể hiện bản thân.
Nhưng đứng ở góc độ của một người quản lý tài chính và chi tiêu, thì ừm...
Trần Lâm bắt đầu vì túi tiền trong tương lai của mình mà chảy mồ hôi hột.
Nấu ăn đối với tu sĩ, ăn uống cũng không phải một chuyện đơn giản.
Tu sĩ có thể ích cốc, thi thoảng lại dùng một ít ích cốc đan là được.
Nhưng vậy không có nghĩa là thức ăn trong tu tiên giới không đáng giá.
Mà ngược lại, được ăn uống no say là một điều xa xỉ đối với tu sĩ bình thường.
Bởi vì tu sĩ không thể ăn quá nhiều phàm vật, như thế sẽ có chổ không tốt.
Nhưng đồng thời tu sĩ cũng không thể thường xuyên ăn được linh vật, quá đắt.
Bọn hắn còn phải chi tiêu cho đủ thứ tài nguyên để tăng tiến tu vi hoặc đầu tư cho các loại thủ đoạn hộ đạo, vì vậy nên thú vui ẩm thực trở thành một thứ xa xỉ chỉ có tu sĩ cấp cao hoặc là người có điều kiện, có gia thế mới tận hưởng được.
Giống như bữa tối này của hắn cũng thế, một bữa này hắn tiêu hơn năm mươi linh thạch để nấu một nồi nước dùng từ một đống xương yêu thú và đủ loại thịt từ nạt, gân, gầu, xí quách...
Vốn định là sẽ ăn trong hai ngày, nào ngờ mới một bữa Thường Nguyệt liền đá xong nửa nồi nước và tất cả chổ thịt kia, trong khi hắn chỉ mới gặm được hai cục xí quách.
Cô nàng này không sinh ra ở thế giới kiếp trước thì quả thật là đáng tiếc, các tiệm buffet hắc tâm có giới hạn giờ mà gặp con hàng này thì chỉ có nước đóng cửa hoặc treo bảng miễn tiếp.
"À, Trần Lâm, ta có mấy thứ này lạ lắm ngươi nhìn thử một chút đi."
Đang nằm trên giường định đánh một giấc sau bữa trưa no nê, Thường Nguyệt sực nhớ ra trong túi trữ vật mình có mấy thứ tốt muốn khoe.
Nghe vậy Trần Lâm cũng hiếu kỳ tiến lại, nhìn thấy Thường Nguyệt bày ra ba quyển sách, hắn liền nghi hoặc cầm một cuốn lên nhìn xem rồi hỏi:
"Chân gã? Đây là sách gì vậy, một loại pháp thuật nào đó à?"
Vừa nói, Trần Lâm vừa cười lật sách ra.
Một bên, Thường Nguyệt cũng giải thích, nàng nhận được ba quyển sách này từ một vị sư muội tên là Hồng Nghê sau khi dạy đối phương thuật luyện đan, nàng cũng có đọc thử qua từng cuốn, nhưng ngoại trừ "Đại thiên" là nàng có thể dùng nguyên lý đệ quy để hiểu ra thì hoàn toàn bó tay với hai quyển sách còn lại.
Trần Lâm vừa đọc vừa nghe Thường Nguyệt nói vậy khiến cho hắn cũng cảm thấy hiếu kỳ bắt đầu nghiền ngẫm từng dòng từng chữ.
Chỉ là theo thời gian trôi qua, mí mắt hắn chợt nhíu chặt.
Trần Lâm kéo ghế lại rồi ngồi xuống bắt đầu tập trung toàn phần đọc kỹ từng trang một của bí thuật "Chân gã".
Dần dần, hai tiếng trôi qua, Trần Lâm mới đọc xong trang cuối cùng, hắn gấp lại quyển sách, thở dài một hơi, ánh mắt đầy đăm chiêu.
"Sao rồi, ngươi hiểu được gì sao."
Thường Nguyệt thấy Trần Lâm đọc lâu như vậy, ánh mắt cũng tràn đầy mong đợi nhìn hắn.
Theo nàng nghĩ, mình đọc không được là do đầu óc mình dùng không tốt, người sáng dạ minh mẫn, hiểu nhiều biết rộng như Trần Lâm hẵn là sẽ có kiến giải nhất định chứ.
"Để mà nói thì quả thật cũng hiểu được một chút."
"Thật sao, vậy quyển sách này rốt cuộc là đang nói gì vậy."
"Quyển sách này đang nói nhảm."
Nghe vậy Thường Nguyệt liền há hốc mồm khó tin nhìn Trần Lâm.
Không ngờ người cụt mịch như hắn thế mà cũng biết nói đùa,.
Thấy biểu lộ của Thường Nguyệt, Trần Lâm lắc đầu lên tiếng giải thích:
"Ta không đùa, nếu dựa theo kiến thức của ta để giải đọc, thì quyển sách này quả thật đang nói nhảm."
"Ách, vậy ý ngươi là quyển bí thuật này là giả."
"Không, cũng không hẵn, dù sao kiến thức của ta phần lớn là đến từ kiếp trước, đem qua đây chỉ có thể dùng để tham khảo, để xác định đúng sai thì còn xa lắm."
Nói xong Trần Lâm liền nhìn quyển sách trên tay, hắn bắt đầu giải thích:
"Nếu mà ta đoán không sai, bí thuật "Chân Ngã" này hẵn là một loại trường phái triết học của thế giới này."
"Triết học?"
"Phải, nếu quả thật tựa như người viết nói, "Chân Ngã" là thứ soi rọi mọi chân lý, vậy nói nó là triết học cũng không sai đâu, đây là một loại triết học của thế giới này."
Nghe vậy, Thường Nguyệt liền tìm tòi trong đầu mình những ký ức liên quan đến triết học mà nàng biết.
Không nhiều lắm, nhưng cũng tạm hiểu Triết học là thứ gì.
Đại khái là một thứ ngôn ngữ mà tách từng chữ ra ngươi có thể đọc hiểu được, nhưng gom cả cụm lại thì thành một loại ngôn ngữ mới.
Mà một bên, Trần Lâm ánh mắt đăm chiêu nhìn quyển sách trên tay, hắn vừa xoa cằm vừa nói:
"Đọc xong thứ này, ta có thể nhìn thấy bóng dáng của một số trường phái triết học duy tâm ở kiếp trước."
Nghe vậy, Thường Nguyệt liền hiếu kỳ hỏi:
"Ví dụ như?"
"Đầu tiên dễ thấy nhất là người viết chia thế giới thành hai thứ, "chân lý" và "góc nhìn" tồn tại song song với nhau, đây khá giống với thuyết nhị nguyên coi thế giới được hình thành bởi "vật chất" và "ý thức", hai khái niệm cơ bản tồn tại song song với nhau."
Nghe vậy Thường Nguyệt lần nữa trừng to mắt, mồm há to, sắc mặt tràn đầy không thể tin tựa như đang nói.
Ngươi thế mà nghĩ là ta có thể hiểu được lời ngươi vừa nói á? Có đánh giá cao quá không vậy.