Mặc dù nghe không hiểu, nhưng Thường Nguyệt vẫn ngượng cười cố hỏi:
"Nếu ngươi đã đọc hiểu được quy luật của bí thuật này thì hẵn phải học được chứ, có lẽ chỉ cần cố thêm một tí..."
"Không, học không được."
Trần Lâm thở dài nói một câu, hắn ngước mặt nhìn trần nhà, ánh mắt lộ vẻ hoài niệm nói:
"Nền tảng ý thức của ta là từ kiếp trước, mà trường phái triết học chủ lưu của thế kỷ 21 là trường phái triết học duy vật biện chứng, mặc dù rất tiếc, nhưng chấp nhận một loại triết học mới, lại còn là triết học duy tâm là điều ta không thể chấp nhận được, việc ấy không những đánh đổ mọi nền tảng kiến thức mà ta có ở kiếp trước, đồng thời còn sẽ phủ định luôn cả bản thân ta là ai, ưu thế của ta sẽ trong nháy mắt hóa thành mây khói, ".Flut", "kiến thức toán lý hóa...," "kiến thức về công nghệ"... đều sẽ trở thành cây cao không rễ, triệt để mất đi tương lai."
Nghe vậy, Thường Nguyệt không khỏi chợt ngỡ ngàng, nàng nghi hoặc hỏi:
"Thật có đáng sợ như vậy sao?"
"Đáng sợ như vậy đấy, giống như việc ta không học được thuật luyện đan vì ta không thể dùng hai nguyên lý cốt lõi là "nguyên lý về mối liên hệ phổ biến" và "nguyên lý về sự phát triển" của "triết học duy vật biện chứng" để giải thích "đan" là gì và tại sao nó hình thành, nhưng ngược lại, ta có thể cùng giỏi chế phù và bày trận vì hai thứ này có sự tồn tại trong mối liên hệ, ràng buộc lẫn nhau tác động, ảnh hưởng lẫn nhau, không chỉ chế phù và bày trận, khôi lỗi, luyện khí... đều có thể đặt trong mối liên hệ rộng rãi ấy để phân tích và phán đoán nó. Còn đan dược thì là thứ rất là lạc quẻ, nếu nhìn rộng thì có thể suy tính tới nghề "Linh thực sư", nhưng "Linh thực sư" nếu phát triển một cách khách quan thì nó nên hình thành ngành sinh học và hóa học mới đúng, rất là lạc quẻ, nó cứ tựa như là... đột nhiên xuất hiện vậy, hoặc cũng có thể là do được ai đó mang tới..."
Nói tới đây Trần Lâm đột nhiên cảm giác đầu óc tê rần, hắn đột nhiên có một ít suy nghĩ không tưởng.
Chỉ là rất nhanh Trần Lâm liền loại bỏ những ý nghĩ lung tung kia.
Như đã nói, suy luận của hắn dựa vào triết học của kiếp trước, đem qua kiếp này có còn đúng hay không thì còn phải cân nhắc thêm.
Dù còn đặt "triết học duy vật biện chứng" trong mục nghi vấn, nhưng nên sài Trần Lâm vẫn sẽ sài vì thế giới này chủ lưu vẫn là vật chất, mặc dù có yếu tố rất ma huyễn là tu sĩ, nhưng lại có thứ ma huyễn hơn là linh khí thì lại là vật chất.
Cái nào xuất hiện trước cái nào còn khó mà nói, một khi "linh khí" xuất hiện trước tu sĩ, "triết học duy vật biện chứng" vẫn sẽ đúng, có thể sẽ không chuẩn ở một vài chổ nhưng nhìn chung thì vẫn sẽ tiệm cận chân lý.
Thường Nguyệt nghe Trần Lâm giải thích, đôi mắt tràn đầy mê mang, cái hiểu cái không, chỉ biết là hình như xung đột giữa các trường phái trong triết học rất là căng thẳng và cực đoan, không có chổ để cùng tồn tại hay thương lượng, chỉ có thể có ta mà không có ngươi hoặc có ngươi mà không có ta.
Vốn nghĩ tu sĩ chém giết vì lợi ích đã đủ cực đoan, nào ngờ lý luận chi tranh thì càng gay gắt và cực đoan hơn, ngoại trừ lập trường của mình ra, tất cả còn lại đều là kẻ địch, đều là sai lầm và phải bị phủ định bằng chân lý của mình.
Trách không được Trần Lâm vốn ham học và bao dung như thế lại có ngày trực tiếp tuyên bố một thứ gì đó là "nói nhảm".
Này hoàn toàn là bất đắc dĩ, dù sao nếu hắn không gọi thứ được viết trong "Chân ngã" là nói nhảm thì chẳng khác gì ngầm thừa nhận lý luận triết học hắn coi là chân lý của hắn là nói nhảm, đồng thời còn đem toàn bộ thành tựu khoa học trong kiếp trước của hắn quăng vào sọt rác rồi còn không quên dẫm hai cước lại phun một ngụm nước bọt vào.
Quả nhiên là... không thể hiểu được.
Đầu nhỏ không linh quang, Thường Nguyệt cũng không gượng ép nó, nàng trước giờ không thích suy nghĩ những thứ mình không hiểu được, vì đó là việc của Trần Lâm, nàng vật lý cơ học để giải quyết vấn đề hơn là dùng triết học.
Nhưng hôm nay ngay cả Trần Lâm cũng không thể học được bí thuật "Chân ngã", vậy thì xem ra nàng và thứ này vô duyên rồi.
"Ài mà thôi, không học được thì không học được, hiểu được "Đại thiên" cũng không tệ rồi."
Thường Nguyệt than một câu.
Chỉ là không ngờ Trần Lâm nghe vậy liền nói:
"Cũng không phải không học được."
"Ách, nhưng ngươi vừa nói."
"Ừm, ta thì không học được rồi, nhưng ngươi thì có thể, dù sao tư duy và tiềm thức của ngươi được hình thành và hun đúc ở thế giới này, mặc dù bề ngoài ta và ngươi có nhiều điểm giống nhau, nhưng nhìn vào cốt lõi, bản chất nền tảng hình thành nên ý thức của hai ta hoàn toàn khác biệt, của ta hoàn toàn là duy vật trong khi các thuần tu tiên giả như ngươi lại thiên về duy tâm nhiều hơn."
Nghe vậy, Thường Nguyệt sắc mặt ngượng ngạo, nàng cười khổ nói:
"Ngươi có phải là đang đánh giá ta quá cao rồi không, ta đến cả đọc hiểu một dòng cũng không được."
Nhưng không để nàng nói hết câu, Trần Lâm liền mỉm cười lên tiếng:
"Nhưng ta thì hiểu nha, quyển sách này khó giải là vì nó trộn lẫn nhiều trường phái triết học duy tâm với nhau, không biết cách đọc thì không hiểu cũng là chuyện bình thường thôi."
Nghe vậy Thường Nguyệt liền cảm thấy bất an, nàng nhìn Trần Lâm, Trần Lâm cũng đang hòa ái nhìn nàng, Thường Nguyệt gượng cười giả vờ hỏi:
"Vậy ý ngươi là..."
"Đúng vậy, ta sẽ phụ đạo ngươi một lớp Triết học vỡ lòng, có ta giải thích ngươi chẳng mấy chốc liền có thể hiểu được quyển sách này, nghe sướng chưa."
Ta không sướng, ta không thấy sướng gì hết, ngươi đổi tư thế đi...
Vậy là Thường Nguyệt bất đắc dĩ được trải nghiệm cảm giác khổ như chó của các sinh viên khi lần đầu được tiếp xúc với "Triết học đại đạo" do các chư vị "đạo tổ" cảm ngộ, tổng kết, qui nạp và đưa ra ở kiếp trước, trong đó nổi tiếng nhất là hai vị đại tổ Marx và Engels lực bại quần hùng, bằng một bản lý luận không thể lay chuyển của "Triết học duy vật biện chứng" trực tiếp phủ định mấy ngàn năm triết học của nhân loại, đá triết học duy tâm khách quan, chủ quan, thuyết nhị nguyên, thuyết bất khả tri xuống vực sâu thăm thẳm, thậm chí cùng là thuyết duy vật, nhưng duy vật chất phác và duy vật siêu hình cũng khó tránh khỏi kết cục bị phủ định mất.
Nhưng Trần Lâm không định dạy Thường Nguyệt "duy vật biện chứng", như đã nói, thế giới này rất ảo ma, hắn không dám trăm phần trăm là triết học mình biết sẽ đúng, nên để Thường Nguyệt đi một con đường khác cũng không phải là chuyện xấu, dù sao cả hai bọn hắn đều cùng hưởng thành quả với nhau, hắn đúng nàng sai hay nàng đúng hắn sai thì cũng không có khác biệt mấy.
Vì vậy Trần Lâm bắt đầu giảng giải cho Thường Nguyệt về các loại triết học duy tâm và những khiếm khuyết của các thuyết này và nguyên do chúng bị phủ định bởi những thuyết sinh ra sau.
Đồng thời hắn cũng phân tích bóng dáng các trường phái triết học xuất hiện trong bí thuật chân ngã, và vì sao nó hợp lý.
"Cốt lõi của quyển sách này là nhị nguyên luận, nhưng người viết lại không đi vào lối mòn của nhị nguyên luận ở thế giới của ta, các nhà triết học cổ đại thuộc nhị nguyên luận tự nhận mình đứng ở thế trung lập, luôn muốn dung hòa hai khái niệm vật chất và ý thức, tuy nhiên bọn hắn là người, không phải thần, mà người thì luôn cảm tính, các nhà triết học của nhị nguyên luận luôn hơi thiên hướng duy tâm một chút, vì vậy nên càng đi xa, đường của bọn hắn liền càng lệch sang duy tâm, cột móc đầu tiên đánh dấu sự suy thoái của nhị nguyên luận là cho rằng "thế giới không thể giải thích" đã biến nhị nguyên luận trở thành thuyết bất khả tri, rồi cuối cùng hoàn toàn trở thành một loại triết học duy tâm."