“Đừng quyến rũ anh… có được không?”
Được không cái gì chứ? Anh mới là người quyến rũ em cơ mà!!
Nhớ đến câu nói và khuôn mặt gần kề, sát với mình tối hôm qua… dòng kí ức lại ùa về nha…
Anh đè tôi xuống, ngay lập tức phủ người mình lên trên. Tôi không
hoảng hốt… không bàng hoàng… không hoang man… mà chính là cái cảm giác
tưởng như tim mình đã giết mình rồi.
Ở khoảng cách này, da anh trắng hơn, đôi mắt anh sáng hơn, chiếc mũi
anh cao hơn, đôi môi anh nhìn thấy kích thích hơn, vai anh nhìn rộng
hơn… hàng tá thứ khác tốt hơn!!
Mùi hương của anh nhanh chóng ùa vào mũi tôi thật sự khiến người ta
ngây ngất. Phía dưới lưng mình ấm ấm êm êm, nhưng không thể đào lỗ chui
xuống được, xung quanh không có khoảng trống, không thể bò ra được… chỉ
có thể mặt đối mặt với anh… thật sự còn cảm thấy kích thích hơn. Mặt tôi lúc này chắc đang đỏ như con gà tây.
Anh mới đưa mắt nhìn tôi chăm chú một hồi, thì tim đập như sắp chạy
ra khỏi ngực, tay chân bủn rủn như gãy nát, toàn thân hừng hừng lửa. Một câu của anh đã khiến toàn thân tôi bất động… ách…
– Anh hiểu rồi… nên đừng quyến rũ anh nữa… có được không??
Bởi mới nói, được không con khỉ!!!! Làm người ta tim đập chân run,
đến cơ mặt cũng xém biến dạng vì phải nhịn cười… ừ thì… dù có run thật,
nhưng ‘bị’ người tôi thích đè xuống… khoảng cách gần như vậy không khỏi
thấy vui nha.
Nói tôi biến thái cũng được… ai mà chẳng biến thái lúc đang yêu…?!
Anh cúi sát như vậy, nhất thời tôi còn nghĩ anh định hôn tôi… càng phải
nhịn cười. Nếu lúc đó anh có định hôn tôi thật mà thấy tôi ngoác miệng
cười, không phải rất phản cảm sao?
Nhưng mà nói gì thì nói, dạo gần đây tôi hình như có hơi bị ảo tưởng… lúc nào cũng chỉ biết tưởng tượng lung tung những chuyện chắc cả đời
này cũng không xảy ra.
Tôi liền thở dài nhìn sang anh. Ajita nằm co người lại một góc, không dám động trúng tôi, cũng không dám động trúng Dragon, anh nhỏ nhắn như
một con giun đang cố lách mình bò đi. (cách chị này ví von… thật là có
hơi…)
Tôi liền níu lưng áo anh, cố ra hiệu cho anh nhích sang tôi một chút, dù gì phần giường của tôi là vô cùng rộng lớn, vậy mà Ajita lại xoay
người rồi ôm chầm lấy tôi…
Ặc… tình huống gì đây?? Anh đang nhắm mắt, chứng tỏ đã ngủ rồi, nhưng anh vô cùng thoải mái luồn tay anh xuống đầu tôi, tôi liền nhích nhích
người tựa đầu lên tay anh, tay còn lại anh kéo eo tôi sát người mình,
tỉnh bơ gác chân lên chân tôi… Hình như tôi hoàn toàn đã bị xem là cái
gối ôm rồi…
Ầy ầy… thật là oái oăm nha… nằm kế anh tôi đã hồi hộp đến mức không
ngủ được, thì nằm trong lòng anh… giấc ngủ của tôi sẽ đi về đâu?
Tôi cự quậy một hồi anh cũng chẳng có tí nào phản ứng, còn tôi lại
thở lên thở xuống… đành nằm im trong lòng anh… nhưng cứ nằm gần thế này
thì mùi hương của anh lại khiến tôi thấy rất nóng!! Tôi thật là te tua
nha… nằm đó đến hơn nửa đêm mới ngủ được, mà sáng hôm sau cũng là tôi
thức dậy trước anh.
Hình ảnh đầu tiên trước mắt tôi chính là khuôn mặt say ngủ như em bé
của Ajita… tôi giật mình, theo phản xạ chống tay định ngồi dậy, nhưng
cảm thấy sức nặng ở eo liền ngừng mọi hoạt động nhìn xuống.
Tôi suy nghĩ một hồi mới nhớ ra đêm hôm qua bị anh ôm ngủ. Tôi liền
không nhịn được mà cười tủm tỉm, hạnh phúc trào dâng dù biết anh chỉ là
vô tình, và bản thân tôi bị xem như cái gối ôm. Một năm nếu cả 365 ngày
khi tỉnh dậy đều là thấy anh đầu tiên, thì cuộc đời tôi chắc chắn sẽ
tràn ngập hạnh phúc.
Tôi liền nằm xuống, hơn nữa còn muốn làm nũng, dính sát vào người
anh, vùi đầu vào ngực anh. Anh có hơi siết tay một chút… hình như là
hành động trong vô thức… nhưng mà cảm giác này rất bình yên. Bạn có thể
nói tôi lợi dụng người ta, nhưng mà… tôi ích kỉ lắm, đừng chọc giận tôi, tôi liền đốt nhà bạn bịt đầu mối nha.
Tôi thỏa thích ôm lấy anh ghì chặt, hôm qua ôm chưa đã… Cả tuần anh
đi tôi rất nhớ… thật sự rất nhớ, xem như anh bù đắp thiệt hại tinh thần
cho tôi đi!
Tôi nằm được một lúc, lại cảm thấy trên đầu mình có tiếng gì đó… liền dụi mắt ngẩng đầu lên… sặc… tiêu tôi rồi… chết tôi rồi… chết chắc rồi!!
– A!!
Tôi hét lên một tiếng rồi đẩy anh ra, nhưng không ngờ tôi mới là đứa
lăn ra vì anh quá nặng. Tôi lăn ra phía sau, đột nhiên một cảm giác
trống trống dưới lưng tôi… ơ chết… hình như tôi đang nằm trên giường
nha… Cứ tưởng đầu mình đã vỡ rồi nhưng tay tôi đột nhiên bị kéo mạnh.
Tôi gần như bay bổng vào trong… đến lúc nằm luôn lên người của ai đó, tôi mới phát hiện sức mạnh của anh quả không thể xem thường!! Vì pháp
sư chúng tôi chỉ thường tăng cường sức mạnh phép thuật, những sát thương vật lý hay tấn công bằng cơ thể cũng thường rất ít khi sử dụng vậy mà
anh lại mạnh như thế này… Ajita của tôi thật là phi thường nha… có thể
luyện tập song song giữa phép thuật và sức mạnh a.
Cơ mà cơ mà quan trọng hơn hẳn, là môi tôi vừa vặn đang dán lên môi
Ajita nha… (Hư cấu!! Thật hư cấu!! Mi không đồng tình! Nếu tình huống
này xảy ra ở thực tế thì sức môi như chơi nhé! Yêu cầu các bạn không thử làm tại nhà… = =”) Mi à… đừng cắt ngang tâm trạng người ta. (Dạ) thật
tình mà nói, lúc này tôi muốn cười cũng không được, muốn khóc cũng không xong! (Xạo xạo! Vui thì cứ nói đại đi)
Đang nằm trên người anh, môi cũng đang áp lên môi anh đầy lãng mạn, mà tay tôi đang vặn nắp bình xăng đốt nhà con tác giả!!!!
Đùa chút thôi, tôi trợn tròn mắt nhìn anh. Ajita cũng không có phản
ứng chỉ nhìn lại tôi, đột nhiên, thấy được vài tia dịu dàng trong mắt
anh, lúc ổn định tinh thần lại, tôi mới phát hiện bàn tay anh vô tình
đang nằm trên lưng tôi, mà chính xác hơn là nơi vòng eo tôi. Cả người
tôi bất chợt run lên…
‘Cách’ hình như cửa phòng bật mở. Mà bên cạnh nơi chúng tôi đang nằm cũng có tiếng sột soạt.
Tôi chống tay đứng dậy, môi tiếc nuối rời môi anh, liền nhìn về phía tiếng động theo phản xạ.
Ren đang đứng ở cửa hoàn toàn bất động nhìn chúng tôi nha. Dragon đang ngồi trên giường cũng bất động nhìn chúng tôi nha.
Ạch… thê thảm rồi!!
Tại sao lại có cớ sự này?? Đó là vì đêm qua tôi đã đưa cho Yuki cái
chìa khóa thứ hai của phòng, bảo cậu ấy thích thì cứ sang chơi… thật
không ngờ hành động đó của tôi lại chính là tự tay vận hành cạn bẫy tự
hại bản thân…
Có phải hôm qua tôi và Ajita lỡ nhìn thấy cảnh tượng đáng xấu hổ kia
nên hôm nay chúng tôi đã bị trả đũa?? Đúng là có qua có lại…
Sau khi không khí trong phòng bớt ngột ngạt, Dragon đi làm vệ sinh cá nhân, sau đó tôi và Ajita cũng vào nhà tắm đánh răng,…
Đang lau mặt thì giọng của Ajita trầm trầm khàn khàn áp sát tai tôi:
– Đã nói em đừng quyến rũ anh, ngay sau đó lại ôm anh như con mèo. Em bảo anh phải làm sao?
– Em không có… em chỉ là… là…
– Thôi được rồi. – anh mỉm cười dịu dàng… cái nụ cười khiến tôi chết
mê chết mệt, anh xoa đầu tôi – Và anh xin lỗi em vì nụ hôn ban nãy.
Tôi liền đỏ mặt ấp a ấp úng, bị anh đẩy ra khỏi phòng tắm. Bước ra
ngoài nhìn thấy Ren đang nhìn mình đầy đểu cáng, tôi lại bất giác đỏ
mặt. Mạch máu ở mặt tôi sẽ sớm bị kích thích đến vỡ ra!
– Nhìn cái gì? – tôi thẹn quá hóa giận hét lên.
– Lớp trưởng à… thật không ngờ cậu lại bạo như vậy a. Đúng là nhìn không ra…
– Này! Quên hết những gì cậu vừa thấy đi! Là tai nạn! Tai nạn thôi! Nghe chưa! Nếu không tôi đi nói xấu cậu với Yuki!
– Gì chứ?? Cậu uy hiếp tôi!!
– Hai đứa bớt nhoi một chút, đi ăn sáng thôi. – Ajita bước ra khỏi phòng tắm, nói rồi đi trước một nước.
Sau đó bốn người chúng tôi hổ thẹn ra khỏi phòng… thật tình mà nói
thì nụ hôn đó vẫn còn khiến tôi thấy rung động… cái cảm giác lúc hôn
Ajita thật rất là… khó miêu tả, chỉ biết là cảm giác này rất có khả năng gây nghiện!! Cơ bản mà nói, tôi nghiện Ajita, nên mọi thứ thuộc về anh
tôi cũng đều nghiện! Vậy nên khuôn mặt tôi lúc này rất là không thể giấu nổi cảm xúc của mình, đến một người ngu ngu ngơ ngơ như Yuki còn có thể nhìn ra thì thật là…
Lời kể của Yuki.
– Ngu ngu ngơ ngơ là thế nào hả? – tôi nhíu mày liếc xéo Chito một
cái, cô nàng chỉ cười trừ, tôi liền tiếp lời – Chưa chính thức quen nhau đã hôn mấy lần… thật là… cậu đúng là sắc nữ.
– S… sắc nữ? Tớ không có! Đó chỉ là tai nạn thôi! Cậu và tên chồng
kiêu ngạo kênh kiệu của cậu thật giống nhau, chẳng chịu nghe tớ nói, cứ
tự suy nghĩ theo hướng mình thích thôi! Đáng ghét! – Chito nói rồi bỏ ra ngoài.
Tôi cười khì đi theo. Chúng tôi vừa đi vừa nói chuyện:
– Này… Ren rất thích hai cái ly ấy.
– Thật sao?? Vậy thì tuyệt quá!
– Hehe. Cậu chưa tặng đúng chứ?
– Ừ. Nhiều chuyện xảy ra quá tớ quên mất, mà nè mà nè… hôm nay tớ thấy cậu có mới lạ nha.
– Cái gì cơ?
– Nè. – Chito chỉ tay thẳng vào cổ tôi. Sợi dây chuyền lấp lánh đang được trưng bày trên đó.
– Ừ thì quà của hắn sau khi về.
– Hay nhỉ? Cả hai người dù có cách xa nhau vẫn nghĩ đến nhau. Thật khiến người ta ngưỡng mộ! Đến khi nào tớ mới có được một tình yêu như thế?
– Hay gì chứ? Vừa về đã bắt nạt tớ. – tôi cười cười vô cùng gian tà
rồi kéo Chito chạy về phía hai người con trai đang đứng im lặng chờ đợi. Chito à… chuyện cậu có một tình yêu như thế chỉ là vấn đề thời gian mà
thôi. Cứ yên tâm chờ đợi, kiên nhẫn và luôn giữ trong mình một hy vọng
mạnh mẽ.
Ren liếc tôi và Chito một lượt mới bĩu môi nói:
– Hai người tắm trong đó à?
– Ha… lâu lắc quá. – Dragon cũng học hỏi Ren nha, làm mặt lạnh khoanh hai tay trước ngực mà nói. Tôi cúi xuống bẹo má nó rồi nhìn Ren.
– Xì. Đồ đáng ghét. – tôi trề môi.
– Được rồi, đi thôi. – Ajita xoa đầu tôi như đứa trẻ rồi đi trước – Bây giờ tôi và Chito đi đây, một chút gặp lại.
– Hả? Chuyện gì vậy? Đi đâu? Không đi cùng nhau à? – tôi giật mình hỏi một hơi, tay lại vô thức giữ lấy cổ tay Chito.
– Hai người cứ về biệt thự trước, chúng tôi sẽ sang ngay.
Tôi nhìn một lượt bốn người họ. Dragon tỏ vẻ không quan tâm, Chito
cũng như tôi vô cùng ngơ ngác, trong khi Ren và Ajita lại nở nụ cười lưu manh bất hữu.
Dù không hiểu cái mô tê gì, nhưng cũng không thể phản kháng, tôi và
Chito bị bắt ép phải làm theo họ. Chẳng biết lại đang kín đáo bày trò
gì?
Khi tôi về đến nhà, thì mọi thứ càng mơ hồ hơn bao giờ hết khi căn
nhà đã hoàn toàn ngăn nắp, những thứ đã vỡ được thay bằng cái mới có khi còn hoàn hảo hơn cái cũ, cả căn nhà cũng rất sạch sẽ, không khí thoáng
đãng dễ chịu.
– H… Hả? Vậy là sao?
– Là vậy đó. – hắn nhún vai, còn Dragon ngồi lên sofa trong phòng
khách đọc báo. Ơ… rồng thì quan tâm làm gì đến tin tức từ thế giới của
con người và pháp sư??
– Vậy vậy con khỉ! Anh đã… dọn hết rồi thì còn bảo em cúp học dọn nhà làm gì? – tôi trừng mắt – Anh có ý đồ gì mau khai báo ngay!
– Anh làm sao dọn hết căn nhà này được. – Ren chậm rãi trả lời, trong khi tôi đang rất rất tò mò, hắn nhìn khuôn mặt hiếu kì cực kì khó chịu
của tôi càng thích thú mà tiếp tục kéo dài lời nói, còn trả lời đi đâu
đâu đó – Em sao lại khẩn trương như vậy?
– Anh trả lời vào trọng tâm đi. Anh và Ajita có ý đồ gì? – tôi bặm môi giật lấy cổ áo Ren mà nắm trong vô thức.
– Haha… thật sự em muốn biết? – Ren nắm chặt hai tay tôi đang đặt ở cổ áo mình, mà tôi muốn rút cũng không được!
– T… tất nhiên.
– Anh sẽ nói cho em… – Ren đột nhiên cúi đầu sát tôi – Tất nhiên phải có thù lao. Em định cho anh cái gì?
– Anh… anh đừng ngang ngược! Em tại sao lại phải…
– Không thì thôi vậy. – hắn gật gù quay lưng đi.
– Ren anh… anh được lắm! – tôi níu lưng áo hắn, tức tối giảy đành đạch lên như cá chết – Anh muốn cái gì hả?!
Ren liền quay lại, trên môi là một nụ cười gian. Hắn kéo tôi ra ngoài, không quên bỏ lại một câu:
– Ở đây không tiện, không thể đầu độc tâm hồn trẻ nhỏ được.
(Còn tiếp)