Cái gì mà “Không thể đầu độc tâm hồn trẻ nhỏ” vừa nghe tôi đã ngửi thấy mùi nguy hiểm a…
Ren kéo tôi ra vườn hoa… lần đầu tiên tôi biết đến sự tồn tại của nó, dù đã ở đây được khá lâu rồi. Một vườn hoa lung linh màu sắc, có con
đường lát đá dẫn vào trung tâm… còn có một cái hồ nhỏ, dưới hồ nước
trong veo, thấy được cả sỏi phía dưới đáy, thấy rõ những chú cá lớn nhỏ
đủ kích thước đang bơi lội tung tăng như đang đùa giỡn. Điều đặc biệt
khiến tôi chú ý chính là có một cây cầu bắc ngang qua. Hắn chính là kéo
tôi đứng ngay giữa cây cầu đó.
Hờ hờ… khen cho hắn biết chọn cảnh mà giở trò biến thái.
– Anh muốn làm gì?
– Hôn anh. – hắn tiến lại đứng trước mặt tôi, hơi cúi người để chiều
cao ngang bằng tôi, gác hai tay lên vai tôi, hai bàn tay sau gáy tôi đan vào nhau. Vì cánh tay hắn vẫn còn thẳng, nên khoảng cách giữa chúng tôi mà nói vẫn còn đáng kể, nhưng đủ để quan sát thật kĩ khuôn mặt đối
phương.
– Cái gì? Anh đừng có làm càn! – tôi phẫn nộ hét ầm lên.
– Em muốn Dragon chạy đến đây chứng kiến à?
– Anh… chỉ biết bắt nạt em.
– Khuôn mặt em lúc bị bắt nạt rất thú vị. – Ren nhếch mép… vậy mà tôi lại bị cái nhếch mép đó khiến cho toàn thân rã rời, tâm trí trống rỗng, ngu ngu ngơ ngơ mà mặt nóng ran.
– Không công bằng… – tôi lí nhí. Thật bất công nha, hắn từ năn nỉ
chuyển sang chế độ cưỡng ép, mà cưỡng ép bằng cái khuôn mặt đẹp trai đó
thì tôi… xác định là sẽ thua hắn. Chắc chắn sẽ dâng hết cho hắn… tên ác
quỷ!!! Đây mới đúng là bản chất của DW!!! Ren là một DW thuần chủng
không nhiễm bất cứ tạp nham gì!! Bao nhiêu xấu xa, bao nhiêu hoàn hảo
đều tập trung hết vào hắn…
Tại sao chứ?! Ông trời a… ông đúng là thiên vị nha!
Tôi thản thốt than thở trong lòng…
– Không công bằng cái gì? Đối với anh mà nói, có qua có lại chính là
công bằng tuyệt đối. Anh cung cấp thông tin cho em, em chỉ việc hôn anh
một cái… mà hình như cái hôn này em còn hời chán.
– Hời cái… – đúng thật nha… Ầy… có trách thì trách tôi quá ngu, còn
hắn quá cao tay. Ờ nhưng mà sao tôi dễ dàng bị hắn dẫn dắt thế nhỉ? –
Không cần anh nói, chốc nữa em hỏi anh Ajita cũng biết.
– Ồ… – hắn im lặng một chút mới cười đắc ý – Em thông minh ra được một chút rồi. Ở bên anh cũng học hỏi được một ít nhỉ.
– Anh! Anh lại bắt nạt em! – tôi điên tiết lên!!!
– Đâu có. Anh là đang khen em. – hắn lại cười cười… xì cười cái con khỉ ấy!
– Được rồi, vậy là em tuyệt tình nhất định không chủ động hôn anh? – Ren nói vừa như khẳng định vừa như một câu hỏi, hắn buồn rầu khuỵu người ngồi chồm hổm. Hắn cúi gằm mặt ra chiều rất đau khổ
nha. Cả người Ren cuộn lại hệt như một con cuốn chiếu bị đá qua đá lại
cũng không có chút nào phản ứng – Anh đi cả tuần rồi không được gặp em,
cũng không được ôm em ngủ, cũng không được hôn em… năng lượng của anh
sắp cạn rồi, anh còn sắp xếp dịch vụ dọn nhà lúc đêm khuya, em bảo anh
tiếp tục sống sao đây?? Cạn năng lượng rồi!! Em sạc pin cho anh đi chứ!
– Ờ. Anh… – tôi cũng khẳng định, nhưng rồi nhìn thấy hắn như vậy thì
không nỡ. Tôi biết là dù họ có đang làm gì mờ ám đi chăng nữa cũng là
muốn tốt cho tôi và Chito, lúc nào cũng dành cho chúng tôi những bất
ngờ… vậy nên… đột nhiên có chút thấy cảm động.
Hắn vì tôi làm nhiều thứ như thế, mà lại bị tôi tuyệt tình đến vậy, thì thật tội nghiệp nha.
– Anh mau đứng lên. – tôi thở dài… xem như tặng cho hắn một món quà vậy.
Ren cười toe toét đứng dậy trước mặt tôi. Tôi liền nhíu mày một cái…
hình như mình mới bị lừa?? Sao đột nhiên lại cảm thấy nguy hiểm thế này?
– Em hôn anh? – hắn hỏi, giương đôi mắt long lanh như mắt cún, hơn
nữa tôi còn có ảo giác sau lưng hắn là một cái đuôi chó đang liên tục
ngoe nguẩy.
– Ờ. Anh mau quay mặt sang bên một chút. – tôi ra lệnh. Ờ… vì tôi rất vô dụng nên chỉ có thể hôn má thôi. Nếu mà hôn môi… chắc tôi bỏ chạy
tám thước mà đứng nhìn phản ứng của hắn mất!
– Hehe… được được. – thế là Ren cúi đầu hơi nghiêng sang bên một
chút, hắn biết tôi thấp hơn hắn, nên cũng chu đáo hơi khom người một
chút, hai tay thì bỏ vào túi quần, nhìn vô cùng bất cần đời… mà cái dáng vẻ của hắn vẫn rất là hưởng thụ.
– Đứng im đấy cấm manh động nha! – tôi phải gắng sức thể hiện cho hắn biết… hôn má là cảnh giới cao nhất tôi có thể làm rồi… là cao nhất
rồi!! Đừng có mà giở trò nghe chưa!!
Hắn liên tục cười cười chứ không đáp… quả thật tôi có chút lo sợ.
Tôi liền túm lấy cổ áo kéo hắn gần mình rồi áp sát hôn lên má hắn một cái. Không ngờ vừa hôn má xong còn chưa kịp rời đi thì hắn quay đầu
phắt sang một cái liền chạm môi hắn vào môi tôi. Tôi trợn tròn mắt… chưa kịp phản ứng thì hai tay hắn từ túi quần đã tự khi nào siết lấy eo và
lưng tôi kéo tôi sát người Ren.
Ờ… cái trò này rõ ràng là cũ lắm rồi… tại sao tôi còn có thể dính mà
không chút đề phòng?? Chắc vì ngu. Chết vì ngu là cái chết lu xu bu
mà!!! Hức… tôi không không ra nước mắt. Từ khi nào mà tôi cứ bị Ren áp
bức bóc lột như giai cấp địa chủ và vô sản thế này?! Hắn ép buột tôi
cũng phải làm, mà hắn dùng chiêu trò mềm mại với tôi, tôi cũng vẫn phải
làm… rốt cuộc đến khi nào tôi mới được leo lên đầu hắn ngồi? Chết tiệt
chết tiệt!!
May cho Ren hắn chỉ hôn phớt bên ngoài, có ngon thì thử tiến vào
trong đi, tôi cắn! Tôi cắn đấy!!! (thiệt là không biết có phải hai người này đã đang hẹn hò chưa… = =”)
Cơ mà môi hắn vừa mềm vừa nóng, có hơi ươn ướt thiệt khiến người ta mê mẩn… hắn nói tôi hời cũng đúng là không sai.
Hôn một lát hắn mới tiếc nuối đẩy tôi ra, trên môi vẫn là nụ cười
gian tà khó tả… thôi rồi. Tôi có cảm giác tên này lại có một ý đồ gì
mới.
– Em vất vả rồi. – hắn xoa đầu tôi, nở nụ cười tươi nhất có thể.
Những lúc thế này thấy hắn thật là ngây thơ như một đứa con nít vậy.
Tôi chịu thua!! Liền đỏ mặt mà mỉm cười với hắn.
Sau đó chúng tôi vào nhà. Hắn liền lôi tôi lên phòng, luôn miệng nở nụ cười trẻ con mà nói:
– Anh có thứ này muốn tặng em. Mau đi xem thôi.
Xem cái gì chứ?? Tôi lại ngửi thấy mùi nguy hiểm rồi.
Mở cửa phòng ra… tôi bàng hoàng sửng sốt.
Rồi! Quyết định mới!! Sau này tôi sẽ không cho bất cứ ai ngoài tôi và Ren bước vào căn phòng này nữa nha!!! Aaa!! Giết tôi đi.
– Qu… Quà của anh… là… là… cái… – tôi lắp ba lắp bắp. Sự thiểu năng
về ngôn ngữ tạm thời này là vì tôi đang vừa tức giận vừa tức cười… không biết nên thể hiện cảm xúc như thế nào mới phải.
– Ừ. Em thấy sao? Anh đẹp trai thật. – Ren gật đầu đầy thích thú.
Khuôn mặt hắn lại tươi cười như trẻ con… cơ mà tôi là tôi thích cái vẻ
này của hắn lắm nha. Nhìn mặt hắn cứ như hắn đang hạnh phúc đến nỗi lên
mây luôn rồi không chừng, mà hắn hạnh phúc thì tôi cũng rất hạnh phúc a.
Cơ mà bạn biết món quà hắn dành cho tôi là gì không??
Một tấm ảnh ngoại cỡ… đúng hơn là nó to oành treo kín một bức tường…
mà bức tường này vừa bước vào phòng đã thấy, suy ra chỉ cần mở cánh cửa
phòng, điều khiến người ta chú ý nhất trong căn phòng chính là cái tấm
ảnh đáng sợ này. Tấm ảnh là cảnh lúc tôi níu áo cổ áo hắn còn môi chúng
tôi đang chạm nhau… cảnh vật xung quanh chính là trên cây cầu bắc ngang
cái hồ lúc nãy, không khí thoáng đãng, một vài tia nắng sớm nhảy nhót
trên tay vịn cây cầu, nắng rọi vào hồ nước trong vắt khiến mọi thứ càng
như tranh vẽ, gió đung đưa nhẹ thổi bay tóc tôi một chút, nhìn vô cùng
nên thơ. Nhưng chú cá dưới hồ cũng góp vui tung tăng bơi lội, hết sức
thơ mộng. Bao quanh bên ngoài là hàng ngàn bông hoa đủ màu sắc hòa hợp
vào nhau. Tôi và hắn ở đó, là trung tâm của mọi vật càng trở nên đặc sắc và nổi bật. Chúng tôi như đang ở tiên giới, vốn không phải ở một căn
biệt thự nhỏ bé nữa rồi.
Sau này lúc quét dọn nhà cửa đón năm mới, đang bắt ghế trèo lên lau
bức ảnh, tôi mới phát hiện ra, phía góc trên cùng bên phải bức ảnh, tức
là nó cao hơn tôi hai ba cái đầu gì đó là một dòng chữ bé tí, phải nhấn
mạnh từ bé tí, mà hơn nữa còn rất khó thấy “Anh yêu em Yuki, Ren.” Tôi
liền bay lên giường chỗ Ren đang nằm mà hỏi hắn:
– Dòng chữ trên tấm anh kia do anh ghi?
– Ừ. – hắn tay cầm tờ báo tay, tay kia choàng qua vai kéo tôi lại nằm kê đầu lên vai hắn.
– Sao anh không viết thấp hơn một chút để em có thể thấy? – tôi liền
cười toe toét, trong tim cảm thấy một chút rung động mãnh liệt.
– Anh viết nó vốn không để em thấy được. Anh biết em lùn nên mới viết cao như vậy. – hắn cứ như tát cái bốp vào mặt tôi vậy. Đang lâng lâng
hạnh phúc mà bị hắn troll cho một câu, thật rất khiến người ta thấy… tụt hứng.
– … – tôi đưa mặt hằm hằm nhìn Ren.
– Hơn nữa, anh đã viết một chữ rất lớn, nhưng anh biết em cũng không
thông minh đến mức thấy được nó. – hắn lại tát thêm cái bốp bên má còn
lại của tôi. Ờ, bạn đừng ngạc nhiên, tên này càng lớn càng trưởng thành, mà cái khả năng mỉa mai người khác cũng càng hoàn thiện hơn.
– Cái gì? Anh viết ở đâu?! – tôi liền lia mắt đến bức tranh kia.
– Em cứ từ từ xem xét. Haha. – hắn cười rộ lên, nụ cười ngây thơ hệt trẻ con năm xưa.
Tôi bĩu môi nhíu mày rời hắn đến trước tấm ảnh xem xét. Ảnh à mày
thật là khiến người ta tốn công tốn sức. Mày quá lớn nên khi quét lau
cũng rất cực, mà đến việc nhìn ngắm mày cũng lấy đi chất xám của tao…
mau mau hiện nguyên hình!
Vậy mà đến tận sau đó nữa (một khoảng thời gian dài tôi năn nỉ hắn
cho tôi chút gợi ý), tôi mới phát hiện ra. Sỏi dưới đáy hồ vốn không
cùng một màu, những viên sỏi trắng làm nền, còn viên màu sậm hơn sắp
thành chữ “Thích em.” mà chỉ có ở ngay góc chụp mới thấy được. Tôi sửng
sốt, không ngờ hắn cũng có tâm hồn lãng mạn như vậy! Hơn nữa, khả năng tạo ra sự lãng mạn của hắn đã đạt đến trình độ phi thường!!
Quay về hiện tại thôi…
– Em thích chứ?
– Anh giết em đi. Anh làm thế nào mà nó xuất hiện ở đây hay vậy?
– Nhà mình… anh vừa lắp camera khắp nơi để chống trộm. Tấm ảnh này là do anh chụp lại rồi rửa ngay lập tức, hơn nữa là rửa xong tấm ảnh liền
chui tọt vào đây.
– Anh thật là… cao siêu quá. Em hỏi thật này! Có việc gì anh làm không được hay không?
Ren không trả lời mà cười cười xoa đầu tôi.
– Anh cười cái gì?
– Biểu hiện của em rất chọc cười người ta.
Tôi lè lưỡi rồi đứng ngắm bức tranh thêm một chút.
– Yuki… – hắn đột nhiên dịu giọng gọi tôi – Anh… công bố hình này cho toàn thế giới nhé.
– Anh… điên sao?
– Anh xin lỗi nhưng anh đã làm rồi.
– Hả? – tôi trợn mắt quay qua nhìn Ren thì hắn đã phóng chạy mất – Này! Mau đứng lại đó cho em!!! Ren!!
– Haha… – hắn vừa chạy vừa cười, mà chân dài như hắn… một đứa chân ngắn như tôi đuổi theo bằng niềm?
– Anh… mau đứng… hộc lại…
– Anh không có ngu. – hắn ngoái lại cười tươi rồi chạy tiếp. Tôi vừa đuổi theo vừa thở hồng hộc.
Đến cầu thang, tôi chống tay lên thanh vịn bay qua nhảy xuống Ren.
Cầu thang nhà tôi thiết kế theo kiểu gấp khúc, nên tôi xem như chỉ cách hắn về độ cao và một ít khoảng cách.
– Ren. – tôi nhếch mép hét lên.
Hắn ngước nhìn thì trợn mắt lên:
– Em điên à?!!
Nói thì nói, nhưng hắn vẫn chụp lấy tôi một cách gọn gàng. Nghĩ lại
mới thấy tôi cũng liều thật! Tôi nằm yên trên tay hắn cười khì… nghe hắn chửi. Hắn lôi mọi thứ ra chửi nha… trên phương diện y học, sinh học,
vật lý học, khoa học,… mà mắng tôi… mắng đến nỗi tôi cũng không hiểu Ren đang nói gì… mà túm lại là hắn đang rất giận. Thế là tôi co người lại
nũng nịu với Ren.
Ơ tại sao nhỉ? Lúc đầu là tôi đang giận hắn mà?