Sau cái tình huống đè qua đè lại kia… cô và anh rơi vào ngượng ngập.
Cả sau khi gặp Tokio, cả sau khi anh và cô gặp nhau ở công viên, sắc
hồng vẫn chưa tan biến tí nào.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, Tokio hắn ta đúng là đồ ngốc, cả bọn
cố tình đến giải cứu cho hắn ra khỏi tổ chức, vậy mà hắn đáp lại bằng
một nụ cười, còn là nụ cười tươi tắn hạnh phúc. Gì mà… “Thật may là cô
ấy vẫn ổn… ” trầm mặc một lát rồi “Cảm ơn Yuki giúp tôi, không ngờ cô ấy lại quan tâm tôi đến vậy.” Rồi gì mà… “Tôi cũng thật hạnh phúc. Nhưng
tôi không thể rời khỏi tổ chức được.” Rồi còn… “Hai người thấy đó, tôi
đâu có sao, hai người cứ yên tâm đi. Tôi sẽ tìm gặp Yuki sau, mọi người
mau về đi.”
Chỉ là trong thoáng chốc, chế độ nghiêm túc của Ajita được kích hoạt, anh tạm thời quên đi chuyện ban nãy, ghé tai nói với Chito:
– Anh không biết luật lệ có thay đổi hay chưa, nhưng vào lúc anh vẫn
còn ở đây thì nếu người của tổ chức mà đơn phương rời khỏi G, gia đình của người đó sẽ không yên ổn đâu. Anh ta có lẽ đang sợ điều đó.
– Vậy… tại sao hồi đó anh lại…
– Anh vốn là trẻ mồ côi. – anh gật đầu xem như khẳng định suy nghĩ
của cô rồi quay sang nói với Tokio – Được, tôi sẽ nói lại với Yuki giúp
anh, nhớ giữ sức khỏe.
Thật ra thì, lúc đó, hắn ta cũng chẳng có vẻ gì là đã bị hành hạ.
Tokio ở trong một căn phòng sang trọng, còn quần áo vô cùng bình thường, cả người chẳng có lấy một vết sước, xem ra bọn họ đã lo lắng thừa thãi. Bây giờ trông thấy Tokio an toàn rồi, Ajita cũng không muốn ở đây lâu
làm gì.
Sau đó không ngờ bị phát hiện, nhưng cũng trốn thoát thành công.
Cô và anh vẫn rất ngượng… bây giờ… lại đẩy hai người vào một căn
phòng, chỉ có một chiếc giường đôi… bảo cô phải làm sao mà dám ngẩng đầu nhìn sang anh đây? Biết vậy ban nãy, cô đã đòi hỏi một chút, xin ba của Ren cho cô và anh hai phòng đơn là được rồi, chỉ là cô cảm thấy đã
phiền người ta đủ rồi, bây giờ còn đòi hỏi nữa thì thật… có chút vô sỉ.
Cơ mà giờ mới nghĩ lại, thật ra mang danh cô nàng vô sĩ cũng được,
không rơi vào tình trạng khó xử như thế này còn tốn hơn nhiều.
Cô rất khó chịu trong cái bầu không khí ngượng ngùng này, muốn cất
tiếng nói cũng không thể được, môi cứ mấp máy nhưng không chịu phát ra
tiếng, còn đang tự đấu tranh với cái miệng của mình thì anh đã giúp cô
giải vây:
– Em đi tắm trước đi cho khỏe người. Anh sẽ tắm sau.
Anh cười dịu dàng như thường lệ nói với cô. Gương mặt anh cũng đã trở lại bình thường, không còn lớp hồng nhàn nhạt nữa.
À… thì ra chỉ có cô là bối rối… chỉ có cô là thích ảo tưởng. Những cử động nhỏ nhặt của anh cũng khiến cô suy nghĩ lung tung. Chỉ có mình cô
là có những suy nghĩ như vậy.
Cô gượng gạo gật đầu rồi chui vào phòng tắm. Nước lạnh dội lên người, Chito bình tĩnh hít thở sâu, tự nhủ trong lòng phải hạ hỏa hạ hỏa, anh
đã như vậy, thì cô cũng không nên làm phức tạp hóa mọi chuyện làm gì, cứ cư xử như bình thường là được.
Sau khi tắm xong, cô mặc đầm ngủ màu trắng dài ngang gối bước ra
ngoài, Ajita đang ngồi trên sô pha xem ti vi, trông thấy cô, gương mặt
anh phảng phất một lớp hồng, nhưng cô lại không hề trông thấy điều đó,
còn tỉnh bơ ngồi xuống sát bên anh. Mùi thơm từ người cô tỏa ra dìu dịu, như quyến rũ mời gọi anh, mái tóc ướt đẫm nước của cô nàng khiến ánh
mắt anh lưu luyến không rời. Cơ thể mềm mại của cô cọ sát vào người anh. Cô vươn người về cái bàn trước mặt, lấy một miếng cam cho vào miệng,
cái cổ cao quyến rũ ẩn hiện khiến anh càng thấy sôi sục trong lòng.
Bỏ miếng cam vào miệng… cái hành động đó càng khiến đôi môi hồng hồng căng mọng của cô trở nên thật sinh động. Cô cười toe toét:
– Ngon quá.
“Em mới là món ngon của anh đó đồ ngốc này!”
Chito… cô đúng là đồ ngây thơ!
Ajita liền thở hắt ra một tiếng, liền đứng dậy, quăng lại một câu rồi đi thẳng vào phòng tắm, lần này đến lượt anh phải đi hạ hỏa cái đầu của mình.
Chết tiệt thật, vừa rồi anh đã nghĩ gì vậy, sao có thể cho phép mình
suy nghĩ điều đó… cô là đồ ngốc, còn anh chính là một con sói luôn tỏ ra mình là một người đàn ông chững chạc đáng tin cậy.
Nước lạnh dội thẳng vào đầu, anh có chút choáng váng. Đêm nay… anh sợ là mình… cứ như thế này thì không ổn một chút nào. Anh đôi khi rất ghét bản thân.
Ajita tắm xong, cũng khoác trên mình áo thun trắng tươm với quần đùi
mặc ở nhà màu đen, màu áo đối lập với màu tóc đen nhánh, anh càng trở
nên quyến rũ lạ thường. Đối lập về màu sắc kích thích thị giác, khiến
Chito nhìn mãi không thôi. Bình thường anh cũng mặc sơ mi trắng, nhưng
có lẽ vì hôm nay cả hai sẽ cùng qua đêm trong căn phòng này, nên anh
mới… quyến rũ khác thường thế kia.
– A… Anh lại đây ăn cam này. – cô cuối cùng cũng khó khăn lên tiếng,
phá vỡ tình trạng… người này nhìn người kia chằm chằm mà không nói tiếng nào.
Ajita không đáp lời, chỉ lặng lẽ làm theo lời cô. Hai người xem ti vi một hồi, Chito mới dám len lén liếc sang nhìn anh, vừa vặn chạm phải
ánh mắt của anh chiếu thẳng lên người cô.
Cả người cô lúc này nóng ran lên, đến cả đầu ngón tay vụng về bốc
miếng cam cho vào miệng cũng thật nóng. Cô liền quay mặt đi, lại cố tìm
chủ đề để nói chuyện:
– Ajita này, lúc nhỏ ấy, khi mà Yuki chạy trốn khỏi anh, thì anh đã làm gì?
– Khoảng thời gian ấy à? Anh về tổ chức nộp đơn rời khỏi rồi đi du ngoạn thiên hạ tìm em ấy thôi. Có chuyện gì à?
– Không… chỉ là em… tò mò một chút.
– Thật ra thì… anh không hẳn là một đứa trẻ mồ côi. Ba mẹ anh mất
sớm, nên anh mới bị đưa vào viện, tuy nhiên, vì họ là tỉ phú, để lại cho anh rất nhiều tiền, anh mới không gặp khó khăn vào khoảng thời gian rời tổ chức. – anh nói, tay bấm đổi kênh ti vi, cứ như không phải mình đang kể về quá khứ của mình, chỉ đơn giản là đọc thuộc một quyển sách lịch sử vậy.
– Thì ra là vậy… – cô gật gù – Lúc còn nhỏ, em cũng rất nhiều lần
muốn thu gom quần áo đi khắp nơi như anh đấy, chỉ tiếc là… em không thể
bỏ mặc đứa em gái một mình. Thật không ngờ sau đó, nó lại chết vì em…
Giọng cô nhỏ dần rồi im bặt, hình như cô đã sai rồi khi nhắc đến chủ đề này, không khí lại rơi vào im lặng.
Chito đang tìm chủ đề khác thì vai phải đột nhiên nặng trĩu, nhìn
sang mới thấy bàn tay to lớn của anh đang đặt trên đó. Quay đầu sang bên trái, Ajita chỉ lặng lẽ nhìn cô. Anh kéo nhẹ một cái, cô đã mất thăng
bằng tựa vào vai anh, tay chống lên ngực anh.
Bàn tay đặt trên vai Chito chậm rãi dời lên trên, vuốt nhẹ đầu cô. Trong lòng cô một cảm giác ngọt ngào trỗi dậy.
Cô hơi mất tự nhiên không dám tựa thẳng vào người anh vì sợ anh phát
hiện cô rất nặng, chỉ dám gượng gượng, ai ngờ bị anh phát hiện, còn bị
lật mặt thẳng thừng:
– Em tựa vào anh xem nào. Ngồi như thế là thái độ gì hả?
– V… vâng… – vừa mới nói xong, cô còn chưa kịp điều chỉnh vị trí ngồi thì anh đã túm cô kéo chặt vào người mình. Tựa vào bờ vai vững chãi đó, cô cảm thấy rất an toàn, rất muốn cả ngày chỉ nằm như vậy… rất muốn cuộc sống lúc nào cũng bình yên như vậy. Đối mặt với sóng gió và tổn thương trong quá khứ, cô quá mệt mỏi rồi. Nếu như ngày nào cũng được anh ôm vào
lòng, còn ôm chặt thế này… thì sống đúng là không hề vô ích.
– Em đừng nói như vậy. Con bé mất không phải lỗi của em. Nếu em cứ
cứng đầu khẳng định như vậy, anh nhất định sẽ giận em. – Ajita chầm chậm vỗ nhẹ đầu cô theo từng nhịp từng nhịp. Lời anh nói cũng lên xuống chậm rãi từng nhịp từng nhịp.
Cô cuộn tròn trong lòng anh, im lặng không đáp. Dù cho ai có nói gì
đi nữa, không cần biết là thật sự nghĩ vậy, hay đơn giản chỉ là muốn an
ủi cô, cô cũng vẫn cho là cái chết của con bé có một phần do mình.
Cô nhắm mắt khẽ ngửi mùi hương trên người anh. Mùi hương dịu dàng
khiến cô ngây ngất, vô cùng dễ chịu, vô cùng dịu dàng, khiến cô cảm thấy rất buồn ngủ. Chẳng thèm kiềm chế, Chito nhắm hờ mắt, bắt đầu chìm vào giấc ngủ sâu, cũng không có nói gì với anh.
Chẳng biết mãi bao lâu sau đó, Ajita cười dịu dàng vuốt nhẹ phần tóc
mái lòa xòa trước mặt Chito. Anh nhẹ nhàng cúi xuống, nhắm hờ mắt, hôn
một cái thật lâu lên vầng trán cao cao kia, hôn một cái thật lâu lên gò
má phúng phính kia.
Hôn thỏa thích, anh mới dịu dàng từng chút một, bế bổng cô lên đem
sang đặt lên giường. Anh cẩn thận nâng cô như thể cô là một giọt nước
thanh khiết, chỉ cần chạm nhẹ sẽ vỡ tan, anh nâng niu cô như thể cô là
một viên pha lê trong suốt, chỉ rơi nhẹ sẽ tan thành cát trắng.
Chỉnh cho cô nằm thật thoải mái, kê gối, đắp chăn,… anh mới đứng
thẳng người. Đơn giản là anh chỉ đứng im bất động, ánh mắt nhìn chằm
chằm vào khuôn mặt xinh xắn bình yên đang ngủ sâu kia. Chito ấy mà… khi
thức thì khuôn mặt đó lẻm lỉnh, ngây thơ như đứa con nít, tuy vậy nhưng
khi ngủ thì trở nên thật nữ tính và trong sáng. Khuôn mặt ấy thật sự rất gây nghiện. Anh thường lẻn vào phòng cô mỗi tối chỉ để ngắm nhìn nó.
Ngắm nhìn cô một hồi lâu, anh không kiềm chế được, hơi cúi gập người, tay chống lên đầu giường, tay chống lên giường, anh đặt lên môi cô một
nụ hôn phớt, rồi nhanh chóng rời đi vì sợ là… nếu còn ở bên cô lâu hơn
một chút, anh sẽ lại có những suy nghĩ không đứng đắn.
Kéo lại chăn cho cô lần cuối cùng, anh đi vòng qua bên kia giường,
lấy cái gối còn lại, đồng thời vơ lấy cái áo khoác đem ra sô pha.
Anh đưa tay tắt đèn, tắt ti vi, vứt gối lên ghế, anh nằm dài ra.
Thật ra mà nói thì sô pha này không tồi. Nó không nhỏ bé chật hẹp như ở nhà, rất lớn, rất êm, mà còn dài vừa vặn với chiều cao của anh. Giống một giường đơn hơn là ghế sô pha.
Anh nằm đó, tay gác lên trán, cảm giác môi chạm môi mềm mại lại ùa
về, anh bất giác nở nụ cười nhẹ, rồi kèm theo là một tiếng thở dài.
Ajita à… mày thật chẳng ra làm sao cả. Sao lại thảm hại đến mức hôn
trộm một cô gái như vậy, dù cho cô ấy có là bạn gái của mày đi chăng
nữa, đường đường chính chính… khó lắm hay sao?
Anh không hề cảm thấy buồn ngủ, dù ban nãy phải chạy trốn tổ chức rất mệt mỏi, chỉ là… khi ở bên cạnh Chito, anh không thể điều khiển bản
thân, lúc nào cũng cố gắng trong tình trạng tỉnh táo nhất để không làm
gì hại đến cô.
Vậy mà ban nãy, khi phát hiện cô đã ngủ say trong vòng tay mình, anh
lại cảm thấy thật ấm áp và ngọt ngào. Cô chắc hẳn phải tin tưởng anh lắm mới có thể ngây thơ vô tư như vậy, chỉ tiếc là cô tin nhầm người mất
rồi, anh không lúc nào trưởng thành như cô nghĩ. Thực tế thì từ khi quen cô, anh càng ngày càng trẻ con thì phải, đến suy nghĩ cũng thật ích kỉ, không giống như anh của ngày thường.
Đột nhiên, Ajita nghe thấy tiếng sột soạt ở cạnh mình, ngẩng đầu nhìn mới phát hiện, Chito đang ôm gối đứng đó. Vì quá tối nên anh không thể
nhìn thấy được khuôn mặt cô bây giờ. Anh liền đưa tay với lấy điều khiển mở ti vi, ánh sáng mơ hồ từ ti vi tỏa ra khiến đôi mắt của anh càng
sáng rực, ánh mắt cô không thể rời khỏi. Anh chống tay hơi ngồi dậy,
nhìn cô một lượt, hỏi:
– Có chuyện gì sao? Em mơ thấy ác mộng à?
Mái tóc dài đen láy của cô xõa tự do, nổi bật trên làn da trắng hồng
và cái đầm trắng muốt, cô trông như một thiên thần giáng trần… trong
sáng và thanh khiết.
Chito một tay ôm gối, một tay dụi dụi mắt, môi hơi trề ra như con nít đang dỗi, liền hít sâu một hơi:
– Đúng vậy, em gặp ác mộng. Anh ngủ với em đi.
Thật ra thì cô chẳng có mơ thấy gì chứ đừng nói là gặp ác mộng. Vừa
nãy cô giật mình tỉnh giấc, thấy bên cạnh mình trống trơn, liền biết là
anh đang ngủ ngoài sô pha. Cảm giác ấm áp và bình yên lại kéo đến, khiến cô dù chưa tỉnh ngủ nhưng vẫn mò ra ngoài tìm anh.
Cô cơn bản chỉ muốn được nằm cạnh anh ngủ, nhưng anh đã gợi ý cho cô một lí do hoàn hảo thế kia, tại sao không dùng nó?
(Còn tiếp)