My Devil! Don't Go

Chương 172

CHAP 172: HỘ LÍ CHO REN. – Đúng vậy, em gặp ác mộng. Anh ngủ với em đi.

Cô vừa dứt lời, anh đã ngồi dậy, không chút ngập ngừng, anh đưa đôi mắt ngay thẳng nhìn cô:

– Anh sẽ ngồi cạnh em cho đến khi em ngủ. Được không?

Bắt gặp ánh mắt nghiêm túc đó, Chito muốn cười cũng không được, muốn khóc cũng không xong. Biết là cô đang nói dối anh, nhưng đã nói dối thì phải nối dối cho trót. Thấy ánh mắt của anh soi thẳng vào mình, cô có chút chột dạ, sợ anh sẽ phát hiện cô đang nói dối.

Còn anh nữa,… thật là… thật là… cô là muốn được anh ôm vào lòng chìm vào giấc ngủ, anh lại nói anh sẽ ngồi cạnh cô để cô ngủ. Gì chứ! Anh nghĩ khi anh ngồi bên cạnh nhìn cô chằm chằm, cô có thể ngủ không? Lúc anh nhìn cô, toàn thân cô rạo rực, cô có thể ngủ không?

Anh thông minh lắm mà, tại sao lại thiếu suy nghĩ trong nhưng việc như vậy chứ?

Cô thì trách móc anh như thế, nhưng thật sự không biết được, trong lòng anh đang đấu tranh dữ dội. Nằm cạnh cô cả đêm mà không làm gì hết, cứ như nằm trên ngọn lửa vậy. Đôi khi anh thật sự ngưỡng mộ Ren, thằng bé yêu Yuki lâu như vậy, mà đêm nào cũng chung một giường với cô bé… không phát sinh chuyện này chuyện kia cũng thật thần kì. Chẳng qua là anh không có khả năng được như Ren. Ngồi cạnh nhìn cô ngủ, có lẽ là giới hạn cuối cùng của anh rồi.

Anh thật không ngờ, cô lại làm nũng với anh. Chito chạy thẳng đến, nằm luôn lên người anh. Sô pha chật hẹp, không đủ chỗ cho cả hai, cô liền leo luôn lên người Ajita, mà anh đang chống người bằng khuỷu tay, đâu có đủ lực giữ thăng bằng, liền bị cô đè ra sô pha:

– Không thích. Muốn anh ngủ với em mà. – giọng cô nhèo nhèo như người say… ai biết được, cô vẫn còn mơ ngủ, chưa hoàn toàn tỉnh táo.

– Chi…

– Ừm… – cô dụi dụi đầu vào người anh, hệt như một con mèo đeo theo chủ nhân đòi buồn ngủ, đơn giản chỉ là nằm cạnh nhau nhắm mắt, cảm nhận hơi ấm của nhau.

Rúc vào người Ajita, cô cảm thấy thật bình yên và hạnh phúc. Ôm chặt Chito trong tay, anh cảm thấy thật ấm áp và rạo rực.

Chito dụi mặt vào ngực anh che đi khuôn mặt đỏ hồng, không hề biết, cô nàng đang vô tình khiến toàn thân anh cứng đờ ra… Anh phải chiến đấu kịch liệt với cơn dục vọng. Chả là… cô nàng vẫn rất ngây thơ không hiểu biết gì vê tâm lí của đàn ông đang yêu, dù cô chính là người thường xuyên cho Yuki lời khuyên trong chuyện tình cảm.

Cô ngây thơ thì vô tư rồi, chỉ tội cho Ajita, một đêm mất ngủ…

Lời kể của Yuki, đồng thời chuyển cảnh sang phòng Ren và Yuki… Action!

Ren ngồi im mép trên giường, cười cười mãn nguyện khi nhớ đến khuôn mặt đỏ gay của tôi ban nãy khi cởi cúc áo cho hắn. Tôi vòng ra, quỳ trên giường sau lưng hắn, cẩn thận cởi áo hắn ra, vai phải và một mảng lưng hắn xưng tấy đỏ ửng, có đôi phần bầm tím bởi máu tụ lại dưới da, vài chỗ còn rỉ máu mờ mờ.

Thấy vết thương này của Ren, tôi như ngừng thở, hô hấp trong phút chốc cứ như không phải của tôi, không khí xung quanh như bị rút cạn ô xi.

Ren hắn bị như thế là tại vì tôi vô dụng, là vì tôi không chịu nói rõ cho hắn vấn đề của mình, là tại vì tôi ngu ngốc không biết tránh đòn đó, tại vì tôi đòi hỏi mọi người đến G, tất cả đều là vì tôi. Vết thương như thế này không đau cũng rát, vậy mà Ren vẫn bình thản như không có gì xảy ra. Rốt cuộc khả năng chịu đựng của hắn cao siêu đến đâu được.

Nhưng dù gì thì… tất cả đều là do tôi… là lỗi của tôi, nhưng người hứng chịu mọi thứ lại là Ren… lại là người tôi yêu thương nhất.

Tôi biết lúc này có trách bản thân cũng không giúp ích được gì, nhưng biết sao giờ, tôi không mắng mình thì không thể chịu được cảm giác tội lỗi gò bó trong tim. Làm tổn thương một người, tôi đã không thể chịu được, đằng này, đây lại là bạn trai, lại là người yêu của tôi. Cảm giác khó chịu như dao găm đâm chém này,… thật sự rất đau.

Nước mắt tôi không tự chủ rơi xuống, nhưng tôi cố kiềm nén tiếng nấc, không để hắn biết mình đang khóc. Ren đột ngột cất giọng hỏi tôi:

– Rốt cuộc ban nãy tại sao em lại như vậy?

– Như vậy là sao? – tôi nhỏ giọng hết mức để hắn khỏi phát hiện ra nó nghèn nghẹn.

– Không tránh không né, cũng không hóa giải nó, phép thuật đó vốn rất đơn giản mà. – hắn không quay đầu, chỉ chầm chậm hỏi tôi.

Tôi lúc này nửa nghe nửa không, ánh mắt và tâm hồn tôi đều chằm chằm vào vết thương trên lưng Ren. Tôi vô thức đưa tay ra chạm nhẹ vào, giọng hắn run lên khe khẽ.

– Đau lắm sao? – tôi sụt sùi, không thể giấu nước mắt được nữa rồi.

Ren tất nhiên nhận ra, hắn quay đầu, phát hiện khuôn mặt đẫm nước mắt của tôi liền đứng dậy xoay người, vội vàng cúi xuống ôm tôi vào lòng, ra sức hỏi:

– Em sao vậy, ai bắt nạt em?

– Kh… không có. Anh đừng ôm em, sẽ rất đau. – tôi nghẹn ngào đẩy hắn ra, mà cũng không dám đẩy mạnh, sợ hắn đau.

– Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra hả?

Ren buông thõng tôi ra, nhưng tôi vẫn yên bình trong vòng tay hắn. Ren cúi đầu nhìn tôi chăm chú, như thể mọi cử động nhỏ của tôi cũng rất đáng để quan sát. Tôi chùi chùi nước mắt, thút thít kể tất cả cho hắn nghe, việc phép thuật của tôi có vấn đề, cả việc tôi cảm thấy tội lỗi như thế nào khi để hắn bị thương vì tôi. Cứ như giọt nước tràn ly, tôi vừa níu tay hắn vừa lắp bắp kể.

Ren lắng nghe chăm chú, không hề mất kiên nhẫn trước một câu có mấy chữ mà kéo dài cả phút vì mấy tiếng nấc của tôi.

Nói xong hết, tôi mới nhè nhẹ níu vạt áo Ren, trên mặt vẫn nước mắt nước mũi tèm lem:

– Em sau này sẽ không hư nữa, sẽ nghe lời anh.

Ren từ nãy đến giờ chỉ trầm lặng nghe tôi nói, cuối cùng lại ôm chặt lấy tôi. Tôi cảm thấy vai hắn run run lên… như là đang nhịn cười.

– Haha… em suy nghĩ đi đâu vậy? Vết thương này không nhằm nhò gì tới anh đâu. Nhưng mà… – hắn kéo tôi ra, đưa mặt sát mặt tôi, để tôi nhìn chằm chằm vào hắn.

Hai tay hắn áp lên má tôi, khẽ nâng mặt tôi cho vừa vặn nhìn thẳng vào mắt hắn. Những ngón tay thon dài vừa khít cổ tôi, hắn đưa ngón cái khô ráp dịu dàng lau nước mắt trên mặt tôi, hắn lại chầm chậm nói:

– Về chuyện phép thuật của em, chúng ta nên đến bệnh viện để kiểm tra.

– Em nghĩ không có chuyện gì đâu. Có lẽ chỉ do em quá mệt nên mới vậy. – tôi không còn… bùng nổ nữa, nhưng vẫn còn thút thít, nước mắt vẫn không ngừng rơi, và Ren vẫn kiên trì lau nước mắt cho tôi.

– Ai vừa nói sẽ ngoan ngoãn nghe lời anh hả? – hắn nhướn mày, cười đểu, ngay lập tức dùng lời của tôi đả kích tôi.

– Nh… Nhưng mà em… vốn đâu phải một pháp sư bình thường. Có đưa đến bệnh viện… cũng vậy thôi. – tôi kiếm cớ. Gì chứ trên đời này tôi ghét nhất là đến bệnh viện, vừa tốn kém lại còn rất đáng sợ, mấy mũi tiêm với cả dao phẫu thuật mà tôi xem trên ti vi cứ mãi ám ảnh tôi không ngừng.

– … – hắn trầm ngâm một hồi, nụ cười trên môi cũng không còn nữa, thay vào đó là một biểu cảm nghiêm túc đến không ngờ – Vậy thì chỉ cần đưa em đến nơi có chuyên gia về DW và WW là được.

– Ý… ý anh là sao? – tôi run run… ực… không phải chứ???

– Em nghĩ sao? – ánh mắt hắn lóe lên một tia sáng, khóe miệng cong lên đầy kiêu ngạo.

– Đừng n… nói là…

– Anh sẽ hộ tống em đến G, cho họ giúp em kiểm tra…

– … – tôi chỉ hoảng loạn nhìn Ren không nói, đến cả nước mắt cũng quên mất việc tuôn rơi. Hắn biết ý, liền xoa đầu tôi dịu dàng.

– Nhất định anh sẽ bảo vệ em, sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu.

– Không! Em không muốn! Em không làm kiểm tra đâu! – tôi quằn quại, cố làm nũng hắn – Em ghét mấy cái máy móc với ống tiêm lắm! Đừng bắt em tới đó mà… Hự… á haha! Anh haha… chơi xấu… ha… ha ha…

Tôi bị hắn đè ra giường cù lấy cù để. Cái tên này rõ ràng đang bị thương, tại sao vẫn khỏe khoắn đến dường này! Thật là khiến người ta muốn văng tục… haha… nhột chết mất thôi.

Cánh cửa phòng đột ngột bật mở, một cô hầu bên ngoài bước vào. Trên tay cô ta là hộp dụng cụ y tế, cái thau nhỏ, cái khăn mặt và một cuốn sách về trị thương dành cho WW.

Cô ta đưa mắt nhìn Ren đang đè tôi ra giường, còn tôi thì mặt đỏ gay (vì cười), hơn nữa, biểu cảm của hắn còn đang rất nghiêm trọng, còn nữa còn nữa, hắn còn để trần, áo bị vứt sang một bên… tư thế này… tình huống này… cứ như chúng tôi đang chuẩn bị làm trò ‘gì đó đó mà ai cũng biết là gì rồi đó’ vậy.

Tôi chưa kịp lên tiếng giải thích, cô ta chỉ cúi đầu, đặt mọi thứ xuống bàn rồi mở miệng, giọng lạnh te:

– Xin lỗi đã làm phiền. Hai người cứ tiếp tục.

Tiếp tục cái quái gì chứ!? Này cô kia! Đứng lại cho tôi giải thích! Này!!

Tại sao tôi chỉ có thể gào thét trong lời kể mà không hét lên? Vì Ren hắn đang lấy tay bịt miệng tôi. Đợi cô ta đi rồi, hắn mới cúi sát xuống:

– Em định giải thích cái gì?

– Em và anh…

– Người ta có quyền tự do tưởng tượng. Em đừng can thiệp chứ nhỉ.

– … – cái thể loại quyền hành gì vậy!!

Tôi chịu thua, nhúng khăn vào thau nước ấm, vắt khô, nói:

– Mau ngồi cho đàng hoàng, em giúp anh trị thương.

– Được.

Hắn gật đầu, nhanh chóng trở lại vị trí ban đầu, chính là ngồi ở mép giường.

Tôi cầm cái khăn trên tay, nhẹ nhàng lau sạch vai và lưng hắn. Ren không thèm rên rỉ không thèm kêu la, chỉ đưa ra gương mặt hưởng thụ đầy đểu cáng với nụ cười gian muôn thuở.

Mỗi lần chạm vào hắn, tim tôi co rút dữ dội, cứ nghĩ là nếu mình lỡ mà mạnh tay thì hắn đau chết mất… với suy nghĩ đó, tay tôi bắt đầu run vì chịu áp lực nặng nề… vậy nên, đối với tôi thì, quá trình lau cho hắn chính là quá trình vô cùng khủng khiếp, như thể chính tôi mới là người bị đau.

Lau xong đâu đó, tôi với tay lấy cuốn sách, đồng thời bảo Ren:

– Anh ngồi im đó cho em.

Tôi lật lật vài trang, thấy điều mình cần làm, liền ghi nhớ và thực hành.

Tôi quỳ gối sau lưng hắn, tay trái cầm cuốn sách, tay phải rà trên lưng hắn với một khoảng cách nhất định. Lòng bàn tay tôi và làn da hắn cách nhau chừng hai cm, tôi bắt đầu đọc phép… mãi một lát sau, vết bầm mới mờ mờ dần… tôi đã kiệt sức buông sách nằm lăn ra giường thở hồng hộc.

Đúng vậy, nếu là bị thương do tác nhân vật lí thì việc chữa trị sẽ rất đơn giản, tuy nhiên, nếu là do phép thuật gây ra thì khá là phức tạp. Chính vì vậy, cùng là đứt tay, nhưng nếu là do dao cứa trúng thì ngay lập tức có thể lành, nhưng nếu do bị tấn công thì việc chữa trị khá là tốn thời gian.

– Hôm nay… tạm thời đến đây thôi. Mệt quá. Em vô dụng lắm.

Ren đột ngột quay sang tôi:

– Sẵn tiện anh đang cởi trần, em có muốn làm gì không?

– L… Làm gì? Anh lại đang suy nghĩ gì vậy hả?! – tôi nghiêm mặt – Làm ơn… chững chạc một chút đi. Anh nghĩ chúng ta đang trong tình thế như nào? Ban nãy lúc ở G, anh cũng cà lơ phất phơ được, rất hại tim em có biết không?

– … – hắn tiu nghỉu, dường như tôi thấy tai cún và đuôi cún trên người hắn cùng lúc cụp xuống, buồn bã như thể vừa bị chủ mắng.

– …

Ren ngồi nhìn tôi chăm chú. Tôi liếc hắn một cái, thấy vai hắn tương đối ổn, mới thở phào, đi tắm rồi nằm dài trên giường lấy sấp tư liệu ra đọc.
Bình Luận (0)
Comment