[Mỹ Nhân Hệ Liệt Quyển I] Ta Xuyên Thành Mỹ Nhân Đệ Nhất!

Chương 64

Sau khi nghĩ rất lâu cũng không nghĩ ra người nói chuyện với thừa tướng là ai, có mục đích gì,...tất cả mọi người cùng ăn ý đem vấn đề ném ra sau đầu, nếu đã nghĩ không ra thì nghĩ làm cái gì cho bạc tóc?

Lục Trì Mạn thông báo với mọi người có mặt trong phòng là hai ngày sau hắn sẽ đi Vân Lăng, đích đến cuối cùng là Lục gia.

Hoàng đế đại nhân vừa nghe liền trợn mắt ai oán: "Nhanh như vậy liền đã muốn đi nữa? Con mới về đã được mấy hôm đâu, tiểu bảo bối, không thể ở thêm mấy ngày nữa sao?"

Hắn mặc dù cũng rất muốn ở hoàng cung làm cá muối, không phải lượn lờ khắp giang hồ phong ba như thế, ai biết được hôm nào đấy sẽ lại được xuống đáy vực ngồi ngốc vài hôm. Hay có thể nào lại lạc vào nghĩa trang nào đó như lần trước hay không? Đáng lo nhất chính là, hắn cứ ra ngoài liền có nguy cơ bị chết đói, nhân sinh rất bi ai, hiểu không? Hắn rất không dễ dàng!

Nhưng mà, hệ thống đưa nhiệm vụ còn đính kèm thêm một cái trừng phạt đáng sợ như thế, hắn chỉ có thể âm thầm rơi lệ, hướng lão cha tiện nghi làm vẻ mặt bất đắc dĩ lắc đầu: "Không được đâu phụ hoàng, việc này rất gấp rút không thể chậm trễ thêm nữa! Con đi có thể sẽ lâu, phụ hoàng phải cẩn thận với đám quan lại quý tộc không an phận kia đấy nhé. Còn có, thái tử ca ca với Nhị ca đều trưởng thành rồi, người cũng nên để hai người họ đến cùng quản chuyện triều chính dần đi là được rồi!"

Tránh cho sau này có chuyện lớn lại gánh vác không nổi, hơn nữa hồ ly ca ca vẫn luôn rảnh rỗi như thế, lê la khắp trà lâu tửu quán chốn trăng hoa còn không bằng trở về quản một chút sự vụ.

"Được, trẫm biết rồi!" Hoàng đế đại nhân vẻ mặt như đưa con ra chiến trường, dùng tay áo chấm chấm nước mắt không tồn tại, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của tiểu bảo bối rấm rứt một hồi lâu: "Tiểu bảo bối, con ở ngoài sẽ không được sung túc như hoàng cung, nhất định phải bảo vệ tốt bản thân đấy nhé. Hung thủ gì đó tìm không được thì thôi, có chuyện gì thì viết cái thư về cho trẫm, trẫm lập tức cho Thiên Kỳ đi giúp nha! Còn có, đi sớm về sớm nhé, con suốt ngày bôn ba với một đám giang hồ hỗn loạn như vậy, trẫm không an lòng chút xíu nào hết!"

Lục Trì Mạn nụ cười tan vỡ: "…vâng, con biết rồi, phụ hoàng đừng lo!" Vì sao nghe qua có rất rất nhiều điểm không đúng? Chẳng lẽ là cách nghe của ta không đúng?

Hoa Lạc Vũ mặt đen có thể so cùng đít nồi, kéo bàn tay nhỏ bé của tiểu tâm can về cẩn thận xoa xoa hết một lượt như muốn đem khí tức của lão cha tiện nghi ở trên tay hắn xua đi.

Ánh mắt nam nhân nhìn nhạc phục dần dần thiếu thiện ý, lão đầu này nhất định là mới vừa ở trong lòng cảm thán tay của Mạn Nhi thật mềm. Hừ!

Mộc Thiên Quân bình tĩnh nhìn lại, khóe môi cong lên đầy khiêu khích, trẫm nắm tay hài nhi của mình thấy, thì sao? Ngươi làm gì được trẫm, hử?

Tiểu thụ xinh đẹp nhận ra lão cha cùng nam nhân của mình xảy ra chiến tranh ngầm, vẻ mặt rất là ba gạch ngang, vì sao một câu chưa nói liền đã chiến tranh được rồi?

Lục Trì Mạn lôi kéo Hoa Lạc Vũ đứng lên, bàn tay nhỏ bé nắm lấy tay y giật nhẹ, cảm nhận được bàn tay của y hơi siết chặt, hắn hướng thừa tướng đại nhân tạm biệt: "Thừa tướng đại nhân, chuyện ai nói với ông ta muốn tìm hung thủ sát hại Lục gia không cần nghĩ nữa, còn số ghi chép này ta xin cảm tạ! Phụ hoàng nhờ đại nhân chiếu cố nha!"

Lại hướng trắc phi hờ của mình bảo: "Cung thiếu, Hạ tiểu thư, hai người các ngươi cũng ở lại kinh thành nhé, không cần theo chúng ta!"

Hắn không nói ra nhưng chắc hai người cũng sẽ hiểu hắn để hai người ở lại vừa là để cha con đoàn tụ chăm sóc lẫn nhau, vừa là để thuận tiện trao đổi tin tức qua lại.

"Vâng, tiểu điện hạ!"

Nhìn bóng lưng hai người khuất dần, thừa tướng đại nhân đột nhiên cảm thấy hai người đẹp đôi lạ thường, giống như thiên địa hòa hợp, sinh ra để dành cho nhau vậy. Thì ra trên đời lại có người có thể hợp đôi đến thế!

Trong lòng Cung Nguyên Quân với Hạ Linh Nhi là cảm tạ không nói thành lời, hai người ấy chính là ân nhân của họ, là ơn huệ mà cả đời còn lại đều không cách nào bù đắp.

...

Lục Trì Mạn nằm trên giường hơi khó ngủ, hắn khẽ nghiêng người ôm eo người bên cạnh.

Hoa Lạc Vũ mở mắt, đưa tay gạt đi lọn tóc vương lên mặt hắn, nhỏ giọng hỏi: "Sao vậy?"

"Làm ngươi tỉnh à?" Lục Trì Mạn chớp mắt, lắc lắc đầu, hắn nhích người sang rúc vào lồng ngực y, siết chặt vòng eo, âm thanh phát ra bị đè nén nghe qua có hơi lạ lùng: "Ta đột nhiên không buồn ngủ, nhưng không sao đâu nằm một lúc nữa ta sẽ ngủ, ngươi ngủ đi!"

"Ừ!" Hoa Lạc Vũ chỉnh lại tư thế nằm, để hắn gối đầu lên cánh tay, ôm người vào lòng.

Đỉnh đầu truyền đến tiếng hít thở đều đặn, Lục Trì Mạn cũng nhắm mắt lại, im ắng gọi hệ thống.

Diệu Diệu! Ta hỏi mi cái này.

Diệu Diệu giọng điệu cực kì miễn cưỡng: [Tiểu kí chủ, bây giờ đang là nửa đêm mà!]

Oa! Lục Trì Mạn kinh ngạc, hóa ra mi cũng biết nửa đêm cơ đấy? Lúc mi làm phiền lão tử lúc nửa đêm sao không thấy mi uể oải như vậy hả?

[…] Diệu Diệu cứng họng, nó không cách nào phản bác a!

Hệ thống câm nín xong vẫn là tiếp tục mỉm cười phục vụ: [Tiểu kí chủ, chuyện kia không liên quan đến ta, là Lam Chân nói với thừa tướng bảo ông ấy giúp ngài tìm hung thủ!]

A?...Diệu Diệu nè! Nếu ta không nhầm lẫn gì thì mỗi lần ta hỏi mi cái gì mi cũng đều nói không biết, hôm nay lại thành thật như vậy? Có biến!

[…]

Nhưng mà...Lục Trì Mạn có điểm khinh bỉ hệ thống, lão tử sớm đã đoán ra là tiểu hòa thượng làm. Hơn nữa, ta không phải hỏi mi chuyện này, ta là muốn hỏi cái nhiệm vụ chính tuyến kia phải làm thế nào mới được tính là hoàn thành?

Diệu Diệu lại trở về ngữ điệu muôn thủa của nó, lạnh nhạt không cảm xúc: [Khi nào tiến độ đạt 100%]

Ừ? Mi con bà nó nói như không nói ấy! Ta là đang hỏi phải làm đến mức độ nào mới hoàn thành kia, tìm ra hung thủ rồi vạch trần hay là phải giết người báo thù gì đó...?

[Ngại quá tiểu kí chủ, nhiệm vụ chính tuyến không có tiêu chuẩn rõ ràng, đều là xem xét trên tiến độ mà đánh giá, cho nên, ta không biết!] Diệu Diệu cẩn thận giải thích, nghe qua lời nói của nó có thể liên tưởng đến em gái làm nghề dịch vụ, nói câu nào chặt chẽ câu đấy.

Lục Trì Mạn mặc dù đã đoán được trước câu trả lời của hệ thống nhưng nghe xong vẫn thật sự là chán không buồn phản ứng với nó luôn. Căn bản là chẳng được cái tích sự gì hết!

Diệu Diệu thấy hắn im lặng nó lại cảm thấy tịch mịch, không chút xấu hổ làm phiền: [Tiểu kí chủ, ngài nói ta biết làm sao ngài đoán ra Lam Chân?]

Vốn là không mong chờ gì hắn sẽ đáp, không ngờ hắn lại thật sự đáp.

Nói ra đúng là chẳng có gì bất ngờ, bởi vì Lục Trì Mạn nghĩ lại việc hắn muốn đi Lục gia vốn chỉ nói qua với Hoa Lạc Vũ, An Mịch, cùng với tiểu đồng hương Lý Dư. Mà khả năng ba người này đi nói với thừa tướng lại không lớn, vậy thì chỉ còn con hàng Diệu Diệu cùng với một người nữa biết hắn đang khôi phục trí nhớ chính là tiểu hòa thượng kia.

Mà con hàng Diệu Diệu này lại là một cọng dây, theo như hắn biết thiết lập hệ thống này ngoài kí chủ của nó là hắn thì sẽ không có người thứ hai nhìn thấy được.

Chốt lại, sau khi đã dùng xong phương pháp loại trừ đem tất cả những người không liên quan gạt đi, chỉ còn là tiểu hòa thượng Lam Chân nữa thôi!

[…ồ!] Lập luận thật sắc xảo.

Lục Trì Mạn nói chuyện với hệ thống hồi lâu cũng không thấy buồn ngủ, bởi vì úp mặt vào ngực Hoa Lạc Vũ nên hơi khó thở, hắn để bảo toàn bản thân không chết ngạt đành phải khe khẽ đem đầu lùi ra một chút.

Hắn vừa động một cái, Hoa Lạc Vũ liền tỉnh nghi vấn: "Tiểu nương tử vẫn chưa ngủ được?"

Lục tiểu thụ rất ảo não: "Lại đánh thức ngươi rồi sao?"

Hoa Lạc Vũ: "…ừ!" Y chưa có ngủ mà! Hắn một chốc lại nhích người, một chốc lại nhích đầu, một chốc lại thở dài, tóm lại là hắn chưa ngủ say y ngủ được mới lạ.

Lục Trì Mạn không ngủ được lại sinh lắm chuyện, hắn duỗi người than thở: "Hoa Hoa! Ta không ngủ được, hay là chúng ta lên nóc nhà ngắm trăng đi!"

"Ngắm trăng?" Nam chính quân ngơ ngác đem tầm mắt phóng qua cửa sổ bảo: "Nhưng đêm nay trời đen như thế làm gì có trăng đâu, hơn nữa buổi đêm sương rơi lạnh lắm."

Nói thì nói thế nhưng trong lòng y đã sớm quyết định nếu hắn nói thêm một câu "muốn đi" nữa là y cũng sẽ đồng ý đem hắn đi ngắm trăng liền.

Thế nhưng tiểu thụ xinh đẹp lại không theo kịch bản, trong bóng đêm hơi phồng má nhỏ giọng rên rỉ: "Ta đói quá!"

"…" Hoa Lạc Vũ nhấc tay đặt lên bụng hắn, tay đặt lên một mảnh bằng phẳng xong mới nghĩ cái eo nhỏ nhỏ kia của hắn lúc ăn no với lúc đói dường như không có gì khác biệt, cũng không biết ăn nhiều như thế mà trôi đi đâu hết! Chẳng qua là: "Không phải trước khi đi ngủ mới ăn rồi sao, đói nhanh như thế?"

Ăn phải đồ giả hả?

Lục Trì Mạn có hơi e ngại với sức ăn của mình, ngập ngừng tìm lí do: "Có lẽ là...bởi vì không ngủ được..nên ta lại đói..."

Hoa Lạc Vũ có hơi muốn cười, nhéo nhéo mũi hắn hai cái đầy cưng chiều chống người ngồi dậy, với lấy áo tùy ý mặc lên, giơ tay nói: "Dậy đi, ta nấu gì đó cho ngươi ăn!"

"Hihi, yêu ngươi nhất đó!" Lục Trì Mạn nắm tay y ngồi dậy ngay tức khắc, vui vui vẻ vẻ tặng cho y một nụ hôn thật kêu, yêu thương hết sức.

Hoa Lạc Vũ bật cười, cứ đáng yêu thế này bảo y làm sao mà không sủng cho được, bảo bối của mình thế nào cũng vẫn là bảo bối, không thể kìm lòng muốn nâng trong tay sủng ái, sủng đến vô pháp vô thiên cũng không thôi!

Đem người bao bọc kĩ càng đến mức một tia gió cũng thổi không lọt, Hoa Lạc Vũ dắt Lục Trì Mạn đi tìm đồ ăn.

Đêm không trăng. Hàn phong du đãng. Bóng người vấn vương. Thanh âm trong trẻo.

"Tiểu nương tử muốn ăn gì nào?"

"Gì cũng được, ngươi nấu đều được! Ta rất dễ nuôi!"

"…ừ! Đúng là rất dễ nuôi!"

Diệu Diệu: […] Lặng lẽ bổ sung, không có nhiều tiền đừng có mơ mà nuôi nổi!

***

Trích đoạn khả ái

Diệu Diệu: Tiểu kí chủ nói hắn rất dễ nuôi!

Mễ Ly Hi Mộc: Không phải sao? Rõ ràng là cái gì cũng ăn được, như thế còn không dễ nuôi thì thế nào dễ nuôi?

Diệu Diệu: Nhưng mà mẹ ruột, con của ngươi ăn rất nhiều, một mình hắn có thể ăn bằng ba người bình thường ăn!

Mễ Ly Hi Mộc: Không sao, có thiết lập vừa giàu vừa ăn không béo, hơn nữa, nam chính người ta cũng không nói gì, mi tính là cái gì mà thắc mắc?

Diệu Diệu:... *Mẹ ruột cũng quá sủng con! Không cần tính nó vào, nó chắc chắn là con ghẻ!*
Bình Luận (0)
Comment