[Mỹ Nhân Hệ Liệt Quyển I] Ta Xuyên Thành Mỹ Nhân Đệ Nhất!

Chương 65

Ma Giáo.

"Chủ tử!" Mạc Phi vẻ mặt không tốt đẹp chút nào xuất hiện trong đại điện bằng cách phi thân qua cửa sổ, hết cách, cửa chính bị chủ tử khóa chặt, thân làm thuộc hạ có chuyện quan trong gấp gáp cần bẩm báo chỉ có thể hi sinh hình tượng trèo cửa sổ thôi!

Giáo chủ đại nhân nằm ngả nghiêng trên tràng kỉ vàng óng ả chói lóa bắt mắt tuyệt nhiên không bị làm phiền đến, nửa phần động đậy cũng không có, êm đẹp tiếp tục giấc mộng vạn tỉ của bản thân.

Mạc Phi nhân sinh chưa từng cáu với ai nhiều đến như vậy, tiếc thay, lại nhất nhất luôn muốn nổi giận với cái người mà bản thân không dám đắc tội.

Mặc niệm hơn một nghìn câu nhẫn nhịn chịu đựng, hắc y nam tử hít một hơi thật sâu, nắm lấy tay áo của người đang nằm sung sướng trên tràng kỉ kia lắc mạnh mấy cái, vừa lắc vừa gọi: "Chủ tử chủ tử chủ tử chủ..."

Ngài còn không mau thức dậy, lửa cháy ngập đầu rồi đây nè!

Mộng Khinh Vân khó chịu giật về tay áo, bị làm phiền đến xù lông: "Con bà nó, ngươi lại có chuyện gì?"

"Chủ tử, thuộc hạ không có bà!" Còn có, ngài cứ luôn bắt nạt thuộc hạ như vậy, một ngày nào đó thuộc hạ dỗi rồi ngài sẽ mất đi một thuộc hạ thân cận tận tụy tài giỏi ngàn năm mới có một đấy nhé!

Mộng Khinh Vân trợn trắng mắt: "…"

Mạc Phi bỏ qua biểu cảm dư thừa của chủ tử, đem chuyện bẩm báo: "Chủ tử, thuộc hạ nghe ngóng được tiểu điện hạ với Hoa phong chủ, phu...phu hai người họ sắp sửa sẽ đi Vân Lăng thành! Chủ tử, thuộc hạ nói ngài nha, tiểu điện hạ đã thành thân với Hoa phong chủ rồi, chủ tử ngài không còn hi vọng nữa đâu, nên từ bỏ đi thì hơn. Khi trước lúc thuộc hạ bảo ngài liều mình ôm mỹ nhân về thì ngài không làm, bây giờ mới suốt ngày nghe ngóng tin tức của người ta thì có tác dụng gì?"

"Ngươi nói thế là ý gì?" Mộng Khinh Vân ngoáy ngoáy lỗ tai, đầy ngạc nhiên mở to mắt một vẻ oan ức ngập trời: "Ta chỉ bảo ngươi đi nghe ngóng xem hai người họ sắp sửa đi chỗ nào thôi, là nghe ngóng hai người chứ không phải một mình tiểu điện hạ, ngươi lại tài giỏi như thế, từ đâu lấy ra được suy nghĩ bổn quân còn mơ tưởng mỹ nhân?"

"…" Mạc Phi im lặng, hai người với một người thì có gì khác biệt đâu, ngài có thể lấy lí do hỏi hai để biết một thì sao? Nếu không phải như thế thì ngài quan tâm hai người họ như thế làm gì chứ?

Hắc y nam tử từ bỏ tranh luận vấn đề quan tâm hay không quan tâm mỹ nhân với chủ tử.

Nguyên nhân sao?

Cãi không thắng!

Sau cùng chỉ kiên trì thông báo một chuyện khác, mỗi lần nói đến chuyện này đều phải rất cố gắng: "Chủ tử, thuộc hạ còn muốn thông báo với ngài một chuyện khác nữa. Thê tử của ngài, phu nhân giáo chủ của chúng ta đã biến mất!"

"Biến mất?" Mộng Khinh Vân ngẩng đầu, không có tức giận, không có hụt hẫng, không có kinh ngạc, cũng không có biểu cảm dư thừa nào ngoài vui vẻ, cực kì vui vẻ! Giáo chủ đại nhân như bắt được kho báu, hớn ha hớn hở cười bảo: "Vậy ta đi tìm giáo chủ phu nhân của các ngươi đây! Mạc Phi, nói với giáo chúng ta tìm được người sẽ trở về."

Lời nói còn chưa dứt thì người đã không còn bóng dáng.

Mạc Phi đã quá quen thuộc, vẻ mặt ba gạch ngang nhìn đời, trong đầu âm thầm đếm đến ba, số ba vừa dứt khuôn mặt sáng ngời của giáo chủ đại nhân liền xuất hiện bên bệ cửa sổ cùng với lời dặn dò: "Tiểu Mạc Phi, nhớ mang theo tiểu Linh nhé!"

Tiểu-Mạc-Phi: "…" Tiểu Mạc Phi là cái quỷ gì buồn nôn như vậy? Chắc chắn không phải là ta!

Chết tiệt! Chủ tử lại chạy rồi, ta cũng phải chạy thôi. Để đám giáo chúng kia tóm được thì đời trai của bổn công tử ta coi như xong!

Hắc y nam tử lấy lại tinh thần nhắm cửa sổ chạy mất, một lúc sau lại quay trở về, ôm theo cái giỏ trúc được đan tỉ mỉ, thấp thoáng ẩn hiện những sợi vàng kim xen lẫn, bên trong giỏ trúc đặt một con heo nhỏ bằng nắm tay màu hồng, trên cổ nho nhỏ còn đeo nơ hồng, đôi mắt đen láy như trân châu thượng hạng mở to mà thân hình lại không nhúc nhích.

Tiểu Linh: "…" Kính nhờ, nó chỉ là một con heo vô tri vô giác làm bằng bông vải, không có linh hồn, không có trái tim, không có sự sống, không có cảm xúc, được không?

Cả người lẫn heo đều không còn, đại điện rộng lớn lâm vào tĩnh mịch.

...

Vô Huyết Đường.

Niệm Dao Nhi ngồi trên chủ vị, bên dưới đại điện rộng lớn lấp lánh vàng kim chỉ có một người ngồi.

Nam nhân che nửa khuôn mặt bằng mặt nạ lông vũ màu đen huyền bí, nửa khuôn mặt lộ ra phi thường hoàn mỹ, sườn mặt anh khí cương nghị, biết rằng chỉ cần một nửa khuôn mặt này thôi đã đủ thu hút rất nhiều ong bướm ruồi muỗi thiếu nghị lực rồi.

Nữ tử lười biếng ngả nghiêng dựa vào gối mềm phía sau, y phục theo từng chuyển động nhỏ nhặt của nàng khẽ lay động, mềm mại gợn sóng, giọng nói yêu mị như từ trong xương tủy tỏa ra, say đắm lòng người, nàng hỏi: "Dương Tịch Diễm, ngươi đến đây làm gì?"

Từ trên biểu cảm kia dễ dàng có thể nhận ra nàng hiện tại không hề dễ chịu.

Nam nhân dửng dưng: "Ngươi cũng có thể đến, ta thì không à?"

Niệm Dao Nhi buồn bực gắt nhẹ: "Ta nhìn thấy ngươi rất không thoải mái!"

Dương Tịch Diễm không chút ngại ngùng bảo: "Đó là chuyện của ngươi! Ta lại không khó chịu!"

"Ngươi..." Niệm Dao Nhi không cách nào nói lại, tức giận không nhẹ.

Mà nam nhân đeo mặt nạ bên dưới, người khiến nàng tức giận lại có thể bình tĩnh như ở nhà của mình chậm rãi thưởng trà.

Một lúc sau, Niệm Dao Nhi tức giận xong, lần nữa lên tiếng: "Ngươi chắc chắn là bởi vì Mạn Mạn nên mới đến đây chứ gì? Nói cho ngươi biết, huynh ấy đã thành thân với Hoa Lạc Vũ rồi, ngươi không có cửa đâu, cửa sổ cũng không có!"

Trong ngữ điệu rõ ràng có điểm trêu tức, càng là cười trên nỗi đau của người khác

"Thì sao?" Dương Tịch Diễm không có biểu cảm gì, như đương nhiên nhả ra mấy chữ: "Ta đến là để đập chậu cướp hoa!"

"…" Con bà nó! Nói chuyện với những con người chỉ nhất nhất nghe theo bản thân không lọt tai lời nói của người khác thế này thật sự là tức chết nàng rồi.

Còn Mạn Mạn nữa, sao huynh lại có thể chọc ra được nhiều hoa đào như vậy chứ? Một người so với một người càng thêm biến thái!

Niệm Dao Nhi ở trong lòng mắng chửi một hồi xong còn chưa bỏ cuộc: "Dương Tịch Diễm, ngươi dám đập chậu cướp hoa thì tự hào lắm chắc? Cũng không nhìn xem Quân Thiên Hạo đến bây giờ vẫn chưa đập được, ngươi lại ghê gớm cái gì?"

Một người lại một người cứ muốn cướp người với nàng, đáng hận hơn là còn thật sự cướp được.

AAAAA...tức chết bổn công chúa rồi!

Dương Tịch Diễm nghe thế giống như nghe lọt, nam nhân trầm ngâm hồi lâu xong bảo: "Quân Thiên Hạo thì sao? Hắn không cướp được là do hắn không có bản lĩnh, ta ra tay sao có thể giống được? Tiểu Mạn Nhi như thế ưu tú, khả ái lại rơi hết vào tay Hoa Lạc Vũ, y là cái thá gì chứ? Hừ!"

"…" Y là cái thá gì? Chính là người được Tiểu Mạn Nhi của ngươi thích đó, yêu đó, cùng nhau XX nữa đó, y là cái thá gì? Ngươi mẹ nó mới là cái thá gì!

Niệm Dao Nhi cuối cùng cũng từ bỏ khuyên nhủ người quay đầu, phất tay mặc kệ: "Kệ ngươi đấy! Ngươi giỏi thì ngươi cứ đi đập chậu cướp hoa đi! Hứ!"

Nàng sẽ ngồi đây chống mắt lên nhìn xem ai mới là người cướp được hoa đấy, đến đi, bắt đầu màn biểu diễn của các ngươi đi!

...

Ban đêm.

Một đêm không trăng không sao, u ám như báo hiệu một cơn mưa sẽ ập tới bất cứ lúc nào.

Mộng Khinh Vân ngồi trong trọ lâu, trong ánh nến chập chờn lay động phóng tầm mắt qua cửa sổ nhìn đêm đen.

*cốc...cốc*

Âm thanh gián đoạn vang lên hai tiếng, cánh cửa chính mở ra, một bóng người nhỏ nhắn đi vào, vạt áo màu nâu theo bước chân lắc qua lắc lại có quy luật.

Người đến ngồi vào ghế đối diện Mộng Khinh Vân, ánh sáng tỏa ra từ ngọn nến soi rõ dung nhan non nớt của hài tử cùng đỉnh đầu trơn nhẵn.

Mộng Khinh Vân quay đầu mỉm cười gọi một tiếng: "Cha! Cha tới rồi!"

Lam Chân gật đầu, có vẻ như cách xưng hô này không có gì sai lầm, khẽ nhướn mày hơi kinh ngạc: "Ngươi bằng cách nào chạy được khỏi Ma Giáo?"

Mộng Khinh Vân bĩu môi: "Thanh Nhi bỏ trốn nên con mới có cớ để chạy đó, lần này cái đám đó đừng hòng kéo con về! Hừ!"

Cứ nói đến vấn đề gây nhức nhối con tim này là giáo chủ đại nhân lại chán nản, đường đường là giáo chủ vạn người sợ hãi ngàn người kính nể thế mà lại sợ đám giáo chúng của mình, này thật sự là cùng đường, đám giáo chúng kia thật sự là quá nhây lầy còn quá tài giỏi, còn suốt ngày ôm mộng tưởng thống nhất thiên hạ, ép giáo chủ đại nhân vào khuôn khổ của Ma Giáo.

Mộng Khinh Vân sống như không còn gì hối tiếc, than thở: "Biết thế khi đó đến đây không chọn làm giáo chủ, làm hoàng tử hay vương gia gì đó vui vẻ dễ dàng hơn biết bao nhiêu rồi!"

Lam Chân cười mỉm bảo: "Đừng than thở nữa, cố lên chút nữa đi, Mạn Nhi đang dần khôi phục kí ức, không lâu nữa chúng ta liền có thể trở về!"

"Thật sao?" Mộng Khinh Vân nháy mắt vui vẻ, có trời mới biết bổn giáo chủ đã chờ ngày này bao lâu rồi: "Vậy bây giờ chúng ta cần phải làm gì?"

"Theo sát giúp đỡ thôi! Mạn Nhi đang tìm hung thủ vụ sát hại Lục gia mười năm trước, chúng ta giúp đỡ một chút là được rồi!" Lam Chân bộ dạng cao nhân đắc đạo như thường, một kiểu chúng ta ngồi xem thôi, có thể giúp cái gì thì giúp không thì thôi. Hồn nhiên vô hạn!

Mộng Khinh Vân vẻ mặt có điểm khó miêu tả, ngập ngừng dò hỏi: "Cha...có phải cha biết hung thủ là ai?"

Nhìn vẻ mặt điềm nhiên như thế, chắc là đã nắm chắc mọi chuyện trong tay rồi chứ nhỉ?

Tiểu hòa thượng vẻ mặt điềm nhiên trong sự mong đợi của đứa con bình tĩnh đáp lại hai chữ: "Không biết!"

Mộng Khinh Vân: "…" Ta X!

Không biết thì làm vẻ mặt nguy hiểm như thế làm gì? Tưởng rằng mình rất ngầu?

Lam Chân lại nói: "Nhưng sẽ rất nhanh thôi liền biết! Mạn Nhi thông minh như thế, căn bản sẽ không cần đến sự trợ giúp của chúng ta đâu, ha?"

Mộng Khinh Vân miễn cưỡng cười: "...vâng!"

Nội tâm lại âm thầm bổ sung, rõ ràng là cha lười còn bao biện!

Mạn Nhi, ngươi tự lực cánh sinh thôi, tự túc là hạnh phúc, bổn giáo chủ ta có lòng nhưng thiếu lực, không thể giúp đỡ!

Ngươi bảo trọng a!
Bình Luận (0)
Comment