Mỹ Nhân Phổ

Chương 94

La Kính Huy cũng khiếp sợ, nhưng khiếp sợ đồng thời với đủ loại âm mưu bàn tính bay lộn trong đầu.


"Ai cũng biết Vương Tĩnh Xu đã tự thiêu mười năm trước, ngươi nói là ngươi, có chứng cứ gì?" La Kính Huy nhìn những người phía sau Tống Dật, những người này sở dĩ tụ tập lại, đơn giản là vì thận phận Vương Tĩnh Xu này. Ông ta không tin vừa khéo ngay vào lúc này lại mọc ra một cái Vương Tĩnh Xu như vậy, tất nhiên là có người cố ý an bài, lui một vạn bước mà nói, cho dù nàng thật sự là Vương Tĩnh Xu, vậy chứng cứ đâu?


"Ta nghe nói hai tháng trước, cũng có một người bộ dạng cơ hồ giống Vương Tĩnh Xu như đúc xuất hiện quấy mưa quấy gió, cuối cùng thậm chí còn gây ra thi độc, thiếu chút nữa gây tai họa cho toàn bộ Thái Khang Thành, nói vậy chư vị đều nhớ rõ ràng đi!"


Chuyện này, bởi vì gần đến đại triều hội, toàn bộ mấy ngàn quan viên ở đây đều đã nghe nói qua. Lần đó chính là sự kiện lớn đến thiếu chút nữa Lưu thị mất đi vương triều, Trường lưu vương chủ mưu sau màn còn bị tuyên án tử hình ở đại triều hội, chỉ tiếc là đại triều hội còn chưa kết thúc, Tư Lệ Đài chiếu ngục cháy, người cứ vậy mà mất.


Tuy rằng phía chính phủ tuyên bố là thiêu chết, nhưng rất nhiều người lại cảm thấy đây rất có thể là đã chạy thoát. Trường lưu vương bỏ trốn nói không chừng còn đang mưu đồ đại kế khác, tỷ như, lại tạo ra một cái Vương Tĩnh Xu khác, gây họa loạn triều cương.


Trong lúc nhất thời trong điện ngoài điện lại bắt đầu xao động lên, La Kính Huy chỉ đơn giản nói mấy câu, lại thật sự khơi mào dị nghị từ mọi người. Khai Nguyên đế nhịn không được nhìn Lưu Dục, mà Lưu Dục lại đang đánh giá Tống Dật cùng những người phía sau nàng. Hiển nhiên có vài vị bởi vì có người nghi ngờ thân phận của Tống Dật mà lộ ra ánh mắt căm phẫn, hận không thể đem La Kính Huy lột da róc xương.


Nhưng Tống Dật nhìn lại bình tĩnh nhất, không nóng không lạnh cười như không cười mà nhìn chăm chú vào La Kính Huy, sau khi La Kính Huy nói ra đủ thứ giật gân, rồi lộ ra bộ dáng đắc ý khiêu khích nhìn nàng, nàng mới nhàn nhạt hỏi: "Định Viễn Hầu nói xong chưa?"


Không khí trong sân đột nhiên cứng lại. Sắc mặt La Kính Huy thay đổi mấy lần, phảng phất như ông ta vừa rồi thao thao bất tuyệt, quấy lên dư luận, vị này chỉ coi như gió thoảng bên tai.


"Nói xong liền nghe ta nói một câu. Hôm nay, ta tới, cũng không phải là tới chứng minh thận phận Vương Tĩnh Xu của mình, bởi vì việc này căn bản là không quan trọng!"


"Ặc......"


Cảm giác này phải nói như thế nào đây, chính là một người cứ cắn chết một chỗ không nhả, kết quả người ta nói với ngươi, cái chỗ mà ngươi dùng hết toàn lực để cắn kia, căn bản một chút cũng không quan trọng, việc này có vẻ như mình giống một kẻ ngu ngốc.


Sắc mặt La Kính Huy lại thay đổi mấy lần, những người khác cũng đổi theo. Chỉ có Lưu Dục ngẩng đầu nhìn Tống Dật, luyến tiếc dời mắt, hắn si mê Tống Dật như vậy, đồng thời cũng cảm thấy vạn phần kiêu ngạo tự hào. Hắn so với bất luận kẻ nào đều tin tưởng, chỉ bằng vào sức của bản thân nàng, nàng có thể vặn ngã La Kính Huy.


Cho nên khi Triệu Thành lén lút giật giật áo hắn, ý bảo hắn bước ra khỏi hàng hát đệm cho nàng, hắn chỉ thấp giọng nói: "Nàng làm được." Đây là cơ hội để nàng chính tay đâm kẻ thù, những người khác sao có thể cướp đoạt quyền lợi này của nàng?


"Mục đích ta tới là vì báo thù rửa hận cho 10 vạn đại quân mười hai năm trước, trên chiến trường Bắc phạt, vì binh khí kém cỏi mà vô tội uổng mạng! Đây là chuyện bất kỳ một ai có lương tri biết chân tướng đều nên chiêu cáo thiên hạ! Cho nên, ta có phải Vương Tĩnh Xu hay không, thật sự quan trọng sao?"


"Cái gì? Vương Tư Mã binh bại năm đó còn có nguyên nhân binh khí?" Triệu Thành chấn kinh, cả triều văn võ cũng chấn kinh, ngay cả sắc mặt của Khai Nguyên đế cũng xoát một cái thay đổi.


Gian lận trong vấn đề binh khí, không khác gì làm mười vạn đại quân trần truồng vật lộn, lại thêm quân báo tiết lộ rồi trúng mai phục của địch quân, khó trách mười vạn đại quân không một ai sống sót trở về, khó trách Đại Tư Mã vẫn luôn chiến công hiển hách lại binh bại như núi đổ ngay trong trận chiến này.


Đây rõ ràng là mưu sát!


Âm mưu kinh hoàng đã diệt sạch tính mạng của mười vạn đại quân!


Tướng sĩ Trung úy quân lòng đầy căm phẫn, tầm mắt nhất trí chỉa về phía La Kính Huy. Văn võ đại thần cũng nhìn về phía La Kính Huy, nếu tội này thành lập, La gia không thể được tha thứ!


Chế tạo binh khí giả cũng đủ làm La gia bảo hoàn toàn đánh mất danh dự. Mặc dù triều đình không xử trí ông ta, địa vị của La gia bảo cũng tràn ngập nguy cơ. Từ một cường giả được cổ vũ, liền thành một con diều hâu bị chặt bỏ cánh, không bao giờ có thể bay lượn trên không trung, vận mệnh chờ đợi nó chính là cường địch vây công, cuối cùng bị xé ra nuốt vào bụng.


"Chớ có vô căn cứ, yêu ngôn hoặc chúng!" nói trong lòng La Kính Huy không hoảng hốt là giả, nhưng ông ta tuyệt đối không thể loạn, cưỡng chế lệ khí trong lòng, bất quá là cái tiểu nha đầu mà thôi, ông ta qua cầu còn nhiều hơn nàng đi đường, sao có thể bị vài ba câu của nàng làm sợ hãi!


Tống Dật cũng không thèm liếc mắt nhìn ông ta cái nào, chắp tay hướng Khai Nguyên đế thỉnh cầu, "Thỉnh Hoàng Thượng chấp thuận cho dân nữ đem toàn bộ binh khí dùng năm đó trình lên."


Khai Nguyên đế giơ tay, "Truyền!"


Trong chốc lát, Vương Cường đem một rương kiếm hỏng vào, Khai Nguyên đế bước xuống long ỷ, từ trong rương nhặt lên một thanh kiếm gãy, nhìn tới nhìn lui, thật sự nhìn không ra cái gì khác biệt.


Cứ cho là đống kiếm gãy này là năm đó La gia bảo chế tạo cho Vương Đại Tư Mã, nhưng căn bản nhìn không ra bất luận chỗ nào có liên quan đến La gia bảo hay Vương gia, không đủ để làm người tin tưởng.


La Kính Huy nguyên bản trong lòng vô cùng thấp thỏm, đến khi nhìn thấy một rương kiếm gãy này, tức khắc nhẹ nhàng thở ra, tiện đà bày ra bộ dạng mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, khí định thần nhàn như mọi chuyện không liên quan đến mình.


"Định Viễn Hầu, đây chính là từ La gia bảo mà ra?" Khai Nguyên đế liếc mắt nhìn ông ta một cái, đại khái là đã nhìn ra mấy thanh kiếm không có dấu hiệu này căn bản không đủ để buộc tội La Kính Huy, ông ta sao có thể chịu nhận tội.


La Kính Huy tiến lên khom người bái, "Hoàng Thượng anh minh, binh khí do La gia bảo chế tạo sắc bén vô cùng, chém sắt như chém bùn, sao có thể sẽ biến thành như vậy! Còn thỉnh Hoàng Thượng nắm rõ, đừng để bị người có tâm gây họa loạn nhân tâm!"


Khai Nguyên đế mặt không gợn sóng, gật gật đầu, quay đầu hỏi Tống Dật, "Ngươi nếu muốn chứng minh là Định Viễn Hầu có tội trước hết cần chứng minh hai điểm: Một, chứng minh đám binh khí này chắc chắn là do Vương gia quân sử dụng năm đó; hai, chứng minh đám binh khí này chắc chắn xuất thân từ La gia bảo. Trẫm nghĩ, chỉ có chứng minh được hai điểm này, mới có thể thuyết phục văn võ cả triều!" Quay đầu lại, hắn hỏi: "Định Viễn Hầu, ngươi nghĩ sao?"


Những lời này vốn là chính La Kính Huy muốn nói ra, chỉ là giờ phút này bị Khai Nguyên đế dùng ngữ khí này nói ra, nhiều ít làm cho người cảm thấy hắn có ý thiên vị Vương Tĩnh Xu, thế gia đại tộc đã quen xem mặt đoán ý, sao có thể không rõ là Khai Nguyên đế thiên vị, đương nhiên sẽ không dám đối với Vương Tĩnh Xu quá hà khắc.


La Kính Huy nhẫn nhịn, nói: "Hoàng Thượng thánh minh. Nếu là có chứng cứ vô cùng xác thực chứng minh hai điểm này, ta nhận tội!" ông ta nhớ rõ là quyển Họa Bổn kia có vẽ đám kiếm gãy này.


Tống Dật chờ chính là những lời này, hơi cong khóe môi, cười như không cười mà nhìn ông ta, "Định Viễn Hầu sẽ không cho rằng ta chỉ mang đến mấy thanh kiếm gãy này đi?"


Nếu đám kiếm gãy này có thể chứng minh hành vi phạm tội của La Kính Huy, trước đó Tống Dật cũng sẽ không cố tình yêu cầu toàn bộ binh khí.


Đôi mắt La Kính Huy nguy hiểm mà nheo lại, liếc mắt một cái ra bên ngoài, bởi vì vị trí ông ta đứng gần long ỷ, lại không nhìn được xa như long ỷ, lần này, căn bản nhìn không ra ngoài điện rốt cuộc có bao nhiêu cái rương, trong lòng đột nhiên dâng lên một tia dự cảm không tốt, nhưng hai bên giằng co, kỵ nhất là thua kém thanh thế.


Tống Dật giơ tay, đám rương vốn đang ở bên ngoài cuồn cuộn không ngừng mà được khiêng vào Tuyên Chính Điện. Mấy trăm cái rương chỉnh chỉnh tề tề mà sắp hàng từ trong Tuyên Chính Điện sắp thẳng ra đến cuối quảng trường.


Trung úy quân rất tri kỷ mà mở hết toàn bộ rương ra.


Trong rương chẳng những có áo giáp, mũi tên, cũng có khiên và trường mâu, mấu chốt là, còn có câu liêm chế tạo riêng cho quân tiên phong tinh anh của Vương gia, đây là một loại vũ khí có hình dạng lưỡi hái song hướng cán dài, dùng cho quân tiên phong khai trận, có thể nhanh chóng móc vào cổ địch nhân lôi xuống ngựa, thậm chí có thể đạt tới trình độ tấn công trúng người đang tránh đằng sau tấm khiên.


Đây là một trong những binh khí mà năm đó Đại Tư Mã Vương Ôn tự nghĩ ra, quân tiên phong tinh anh dùng loại binh khí này đều phải trải qua huấn luyện chuyên môn, mà tướng quân dẫn đầu chính là Vương Khuynh huynh trưởng của Vương Tĩnh Xu.


Cho nên, khi Trung úy quân đem đám câu liêm đứt vỡ này từng kiện từng kiện mà ghép nối lại, bày biện ở trước mặt văn võ bá quan, cơ hồ tất cả mọi người đều đã tin tưởng, đây là đống binh khí Vương gia quân từng dùng qua.


"Tiêu chí binh khí của Vương gia quân không chỉ có loại câu liêm này, còn có mũi tên bản to hơn so với mũi tên bình thường, cùng với loại áo giáp này."


Tống Dật đích thân từ trong rương đựng áo giáp xách ra một kiện, nguyên bản nó nên là một tấm áo giáp hoàn hảo, giờ phút này đã bị đao chém đến rơi rụng tan tác, yêu cầu cực kỳ tinh tế mới có thể khâu thành một khối, mọi người cũng chậm rãi thấy được hình dạng áo giáp của Vương gia quân, vị trí chỗ tim, có một phần lưới xích, ngang dọc đan xen, vốn là có thể bảo vệ tốt trái tim, nhưng giờ phút này cái áo giáo này chỉ mới theo năm tháng đã bị ăn mòn nát rữa thành bã, chính xác mà nói là phần lớn bộ giáp đều bị nát ra thành bã, vậy thì làm sao có thể bảo hộ được người mặc.


"Áo giáp này, chỉ có một bộ phận rất nhỏ là thiết. Còn lại đều là tạp chất không chịu nổi một kích." Tống Dật lôi phần thiết ít ỏi trong áo giáp ra, lại đặt bên cạnh những món binh khí vụn vỡ kia, hỏi lại, "Chư vị đại nhân có nhìn ra chất thiết này có chỗ nào bất đồng không?"


Đem kiếm gãy, trường mâu, khiên, cùng phần thiết trên mấy cái áo giáp đặt ở cạnh nhau so sánh, cho dù đã trải qua thời gian 10 năm, chúng nó đều bày ra một màu sắc thống nhất, mà điểm quan trọng nhất đầu tiên chính là chúng không hề bị rỉ sắt ăn mòn!


Đúng vậy, không có rỉ sắt!


Mặc kệ là loại binh khí nào, mặc dù yếu ớt đến không chịu nổi một kích, nhưng lại không bị rỉ sét!


Ở đây có không ít thế gia đại tộc từng tìm La gia bảo đúc binh khí, dù không cường điệu nói rõ điểm này, bọn họ cũng có thể chú ý tới, binh khí của La gia bảo so với binh khí bằng thiết tầm thường, là không dễ dàng bị rỉ sắt.


Rất nhiều người đều đã ý thức ra được điểm này. Nhưng đồng dạng, bọn họ cũng biết binh khí của La gia bảo sắc bén cứng cáp, không dễ bị gãy, mà đống binh khí tàn tạ này là chuyện gì?


"Lục ái khanh, các ngươi phụ trách binh khố, một kiện binh khí có đủ tư cách hay không, trẫm tin tưởng đôi mắt của các ngươi nhìn rất rõ!"


Toàn bộ quân đội của Lưu Tống, từ Vệ úy, Trung úy đến biên phòng thủ thành, quân đóng ở các châu quận, tuyệt đại đa số đều được phân phát binh khí từ người được binh khố ủy nhiệm chế tạo và kiểm nghiệm rồi phân phối, đương nhiên, mấy vị đại nhân của binh khố này tiếng nói cũng rất có uy quyền.


Binh khố do vị Lục đại nhân này đứng đầu, vài quan viên yên lặng quẹt mồ hôi lạnh trên trán một phen, run run rẩy rẩy bước ra.


Triều đình mỗi năm phân ra một lượng bạc lớn để đặt mua quân bị, bọn họ cũng không thiếu đặt hàng từ chỗ La Kính Huy, cũng như toàn bộ giao dịch nơi triều đình, đã có ích lợi, liền khó tránh khỏi có kiếm lợi riêng bỏ túi từ trung gian, thu được chỗ tốt từ La Kính Huy.


Không có ai rõ ràng hơn bọn họ sự khác biệt giữa binh khí của La gia cùng binh khí khác, cũng không có ai rõ ràng hơn bọn họ việc muốn giảm phí tổn trong việc chế tạo binh khí, thì có thể làm đến cỡ nào.


Nhưng mà, nhìn đến nhiều binh khí bị hạ phẩm chất hạ đến mức độ như vậy trước mắt, vẫn thực sự bị hoảng sợ.


"Lục đại nhân, La mỗ tin vào ánh mắt của ngài, nhất định sẽ không nhận nhầm binh khí của La gia bảo." La Kính Huy khí định thần nhàn mà nói, khẩu khí ấm áp, nhưng Lục Thần lại yên lặng lau mồ hôi lạnh.


Có điều chỉ cần một động tác này, Tống Dật liền rõ ràng, vị này cũng có nhược điểm bị nắm trong tay La Kính Huy, nhìn bộ dạng này, chỉ sợ là cái cán bị nắm hơi lớn.


Nếu Lục Thần phủ nhận đây là binh khí do La gia bảo đúc ra, nàng muốn nghịch chuyển sợ là sẽ có chút khó khăn. Đám người Triệu Quân ở sau Tống Dật cũng lộ ra vẻ lo lắng.


Lục Thần ổn định thần sắc, giống mô giống dạng mà xem xét một phen, ba thủ hạ cũng đi theo cùng nhau xem xét, nhưng thứ bọn họ xem xét không phải binh khí, mà là sắc mặt của Lục Thần. Những lúc như thế này cần phải thống nhất ý kiến, nếu không chỉ cần có chút lệch lạc chẳng những hai đầu đều chiếm không được chỗ tốt, mà còn bị hạch tội.


Nương theo thời cơ cúi đầu xem binh khí, mấy người trao đổi ánh mắt với nhau, Lục Thần chậm rãi khôi phục bình tĩnh, đi đến ngự tiền, khom người bái, nói: "Thần đã xem xét xong."


"Nhanh như vậy?" Khai Nguyên đế không quá vừa lòng mà nhíu nhíu mày, hay là vị này thật đúng là có cấu kết với La Kính Huy?


Binh khố là đại sự, không thể xảy ra chuyện, nếu ngay cả binh khố cũng bị La Kính Huy nắm giữ, như vậy quân đội triều đình sao còn có thể an tâm ra trận giết địch.


La Kính Huy khiêu khích mà nhìn Tống Dật, mấy thế gia đại tộc này, nếu nói là rất trung thành với hoàng quyền thì là người si nói mộng, bọn họ tính kế chính là ích lợi cùng hưng suy của gia tộc mình. Nếu một cái nhược điểm có thể ảnh hưởng đến hưng vong của gia tộc bọn họ, như vậy, bọn họ sẽ không chút do dự đi dĩ hạ phạm thượng.


Đáng tiếc dường như La Kính Huy đã tính sai rồi, Lưu Tống tuy rằng mới kiến quốc chừng mười năm, nhưng sĩ tộc bây giờ đã không giống như thời tiền triều.


"Đặc điểm của binh khí La gia bảo cực kỳ rõ ràng, mười năm không rỉ sắt, thần tự nhận là không phải người có kiến thức rộng rãi nhất, nhưng cũng duyệt qua vô số binh khí, vẫn chưa gặp qua binh khí nơi khác chế tạo mà có được tính chất đặc biệt như vậy, cho nên, riêng cái này cũng đã đủ nói rõ đám binh khí này đúng là xuất từ La gia bảo!"


La Kính Huy đột nhiên chấn động, "Lục Thần, ngươi nói kỹ lại lần nữa!" đây rõ ràng là uy hiếp!


"Định Viễn Hầu, ta còn chưa tới mức già cả mắt mờ, đống binh khí này, ta đã nhìn rất cẩn thận, chúng đích xác là được xuất từ La gia bảo. Vả lại, La gia bảo các ngươi dùng khuôn gốm để chế tạo binh khí, bởi vậy mới có thể chế ra binh khí nhanh nhất cũng có quy mô lớn nhất, nhưng sử dụng khuôn gốm đồng thời cũng làm cho những binh khí này không có sự khác biệt rõ rệt như những xưởng binh khí khác."


Ý......


Đây là có chuyện gì?


Một khắc trước Tống Dật còn lo lắng vị này tới hủy đài của nàng, một khắc sau, ông ta thế nhưng lại giúp nàng một phen. Tuy rằng việc này vốn dĩ là lẽ đương nhiên, nhưng nhiều ít cũng đã làm Tống Dật cảm thấy thắng lợi đến nhẹ nhàng một chút.


La Kính Huy lần này rốt cuộc có chút luống cuống, tiến lên bẩm báo: "Hoàng Thượng minh giám! Nhất định là ngày xưa ta đắc tội Lục Thần nên hắn mới cố ý oan uổng La gia bảo ta!"


Lục Thần cũng không cam lòng yếu thế, "Định Viễn Hầu nói đắc tội chính là chuyện ngươi phái người ăn trộm sổ sách của ta sao?"


La Kính Huy chấn động, trong lòng cũng theo đó mà trầm xuống.


Lục Thần không nhìn ông ta, mà vén áo quỳ xuống đất, "Thần có tội, cầu Hoàng Thượng trách phạt!"


Chuyển biến này quá đột ngột, mọi người đưa tầm mắt đến, Khai Nguyên đế ẩn ẩn đã hiểu ra gì đó, liếc mắt nhìn đệ đệ của mình một cái, vị kia giờ phút này mặt mũi bình tĩnh, tựa hồ hết thảy đều đã sớm nằm trong dự đoán.


Trái tim của La Kính Huy leo lên tới cổ họng, nhược điểm mà ông ta dùng để đắn đo Lục Thần chính là số lượng cùng giá cả của binh khí mà hàng năm Lục Thần đặt La gia bảo chế tạo, cái này có hai quyển sổ ghi chép, một quyển là sổ công trình lên cho triều đình, đương nhiên một xu không kém, mà một quyển khác là ghi chép riêng, dùng khi hai bên chia của, có chênh lệch không nhỏ với sổ công, mà La Kính Huy không chỉ có quyển sổ ghi chép riêng kia của mình, mà còn thông qua con đường bí mật đem quyển sổ riêng của Lục Thần dấu đi.


Trong thể chế sĩ

Bình Luận (0)
Comment