Mỹ Nhân Phổ

Chương 95

La Kính Huy bị hạch tội, quan viên cả triều vỗ tay tỏ ý vui mừng, ngay cả những người có nhược điểm bị ông ta nắm đều âm thầm nhẹ nhàng thở ra, đại khái là thái độ của Tư Lệ Đài trong chuyện Lục Thần đã làm cho bọn họ cảm thấy nhẹ nhàng hơn.


La Kính Huy khi bị áp giải xuống, đột nhiên nói với Tống Dật, "Ta biết ngươi là ai."


Khi ông ta còn đang thắc mắc về thân phận của Tống Dật, khi ông ta nhìn thấy những quyển Họa Bổn kia, những hồ sơ vụ án kia, ông ta đã hoài nghi, nhưng ai có thể ngờ một người chết mà sống lại, lại ai có thể ngờ đây là một nữ nhân, rõ ràng là có chỗ dựa rất tốt, lại cố tình chỉ dựa vào sức lực tự thân, làm địch nhân từng người một cứ như vậy mà rơi đài.


"Ta nhớ rõ, Định Viễn Hầu từng cùng phụ thân ta có không ít giao tình, nên sẽ không vô duyên vô cớ làm ra chuyện ác độc như vậy đối với Vương gia ta hay đối với mười vạn đại quân kia. Ta muốn biết, người đứng sau lưng sai sử ngươi là ai?"


La Kính Huy không có hảo ý mà nhìn về phía Khai Nguyên đế. Giờ phút này tất cả mọi người đều nhìn chăm chú sang bên này, cái nhìn này của ông ta, ý vị thâm trường, khó tránh khỏi không làm người hiểu lầm.


Tống Dật lại cười lạnh nói: "Ta không nghĩ ông ngu xuẩn như vậy!"


"Ồ, phải không?"


"Nếu ông không muốn nói, ta đây hỏi lại ông một câu, phụ thân ta luôn đối đãi với ông không tệ, rốt cuộc đối phương đã cho ông chỗ tốt gì, làm cho ông có thể làm ra việc điên cuồng như vậy?"


"Điên cuồng sao?" La Kính Huy rất là không cho là đúng, kích thích mấy tướng sĩ Trung úy quân hận không thể nhào ra xé xác ông ta, nhưng ông ta lại kiệt ngạo nhìn lướt qua, phảng phất giờ phút này bọn họ mới là tù nhân, mà ông ta mới là người đang ở chỗ cao cao tại thượng nghiền áp chúng sinh.


"Ngươi có biết La gia bảo là bởi vì cái gì mà phát triển lớn mạnh, lại là vì sao mới có thể ngồi vững trên địa vị thần binh gia này không? Không có Ngũ Hồ Loạn Hoa, không có chinh chiến làm binh khí hao tổn hàng năm, La gia bảo là không có khả năng nhanh chóng lớn mạnh. Năm đó Vương Ôn muốn đánh Bình Thành, nếu Bình Thành bị thâu tóm, Bắc Nguỵ nguyên khí đại thương, Trung Nguyên nhất thống, nơi nào còn chỗ cho La gia bảo? Trách thì chỉ trách ông ấy dã tâm quá lớn, không chỉ riêng Bắc Nguỵ không chấp nhận được ông ấy, cả đám thế gia đại tộc Giang Tả này thậm chí vị ngồi trên ngôi vị hoàng đế kia, có bao nhiêu người có thể chấp nhận được ông ấy? Ngươi có thể hỏi thử xem, đám đại tộc ở trong triều này, năm đó là thật sự muốn cho ông ấy đánh hạ Bình Thành sao?"


Thế gia phát triển nhờ vào cân bằng, tiền triều chú ý chính là chính trị môn phiệt, cũng là thế cân bằng giữa các thế gia đại tộc, nhưng Vương gia một nhà độc đại, còn càng ngày càng cường hãn, sớm đã bị toàn bộ thế gia đại tộc kiêng kị.


"Ngươi đừng nhìn Vương gia vừa bị diệt tộc bọn họ liền hùng hổ đi lật đổ vương triều của Tư Mã thị, nếu thật tình muốn cứu Vương gia, đám đại tộc môn phiệt này liên hợp lại, chẳng lẽ còn không làm gì được một Tư Mã Vinh Quang hay sao? Bọn họ muốn, bất quá là sau khi Vương gia bị huỷ diệt thì quyền lợi địa bàn được phân chia lại lần nữa! Sĩ tộc Giang Tả dối trá, ngươi có cơ hội thì hảo hảo kiến thức chút đi. Ha hả!"


La Kính Huy nghênh ngang mà đi, để lại mấy cái gọi là đại thế gia sắc mặt xanh mét trong Tuyên Chính Điện. Rất nhiều người khó tránh khỏi chột dạ, huynh đệ Lưu thị nhịn không được nhìn Tống Dật, rất sợ nàng lại chui rúc vào ngõ cụt.


Ngoài dự kiến của mọi người, sắc mặt Tống Dật cũng không biến hóa, hai mắt thanh minh, bộ dáng hoàn toàn không bị người mê hoặc, nàng tiến lên thong thả ung dung thi lễ, không nói gì thêm, liền rời khỏi triều đình.


Đám người Triệu Quân, cũng đi theo vái chào, theo nàng rời đi.


Bên ngoài Tuyên Chính Điện, gió lạnh chợt nổi lên, rõ ràng là năm mới lập tức bắt đầu, lại làm người không cảm giác được một chút hơi thở mùa xuân nào. Đạo lý mà La Kính Huy nói Tống Dật đã sớm nhìn rõ. Nếu đổi thành người cực đoan một chút, có lẽ sẽ đem toàn bộ thế gia Giang Tả ra mà thù hận, nhưng thế đạo này chính là như thế, không có công bằng công chính tuyệt đối, cũng không có đại nghĩa vô tư tuyệt đối. Có ai có thể khẳng định bắc phủ binh cường đại mà Vương gia tổ hợp lại từ dân quân rồi thành lập ra lại không hề vì quyền thế của gia tộc mình mà suy tính? Mà lớn mạnh đến như vậy tất nhiên sẽ khiến cho các đại tộc khác thậm chí hoàng tộc kiêng kị. Quyền thế là như vậy, bên này giảm bên kia tăng, tranh đấu quyền thế vĩnh viễn không có chừng mực!


Ra đến quảng trường ngoài Tuyên Chính Điện, Tống Dật mới tỉnh thần lại, cảm giác tiếng bước chân đằng sau hình như hơi đông đúc, quay đầu nhìn một cái, những người mới vừa rồi cùng nàng tới đây giờ phút này lại đồng loạt nhất trí mà cùng nàng rời đi.


Nàng cào cào da mặt, "Cái kia...chư vị...chuyện hôm nay thật sự đa tạ."


Mọi người chắp tay: "Đó là nên làm!"


Dứt lời vẫn cứ như cũ mà nhìn nàng. Tống Dật ngốc lăng, đám thế gia giao hữu đó thì thôi đi, ngay cả đám người Trung úy quân này, ánh mắt nhìn nàng lưu luyến thành kính dính nhớp như kiểu một đám trung khuyển nuôi trong nhà rốt cuộc tìm lại được chủ nhân là sao?


Lông tơ trên người Tống Dật lập tức dựng thẳng lên. Lần này...chắc không phải là quyết tâm bu theo nàng không thả đi?


Trong Tuyên Chính Điện, Khai Nguyên đế tuyên bố bãi triều, văn võ đại thần lục tục thối lui.


Khai Nguyên đế nhìn về phía Lưu Dục, ý vị thâm trường hỏi: "A Dục, nàng chính là Tống Dật sao?" người có thể làm Hoàng Hậu của hắn đích thân đi chăm sóc, ngoại trừ A Xu sợ là không còn ai khác.


Lưu Dục nhìn phương hướng Tống Dật rời đi, không nói gì.


Khai Nguyên đế sờ sờ cằm, nhìn rất là phiền não, "Mới vừa rồi ở trên triều đình, nàng vẫn luôn tự xưng là dân nữ..." cái này rõ ràng là không định quay lại thân phận Dự Vương phi đây mà.


Khuôn mặt Lưu Dục tuấn tú như ngọc, vẫn như cũ không mở miệng.


Khai Nguyên đế đột nhiên vô cùng thông cảm cho đệ đệ này của mình, mắt trông mong nhìn ái nhân ở ngay trước mặt, lại muốn xem nhau như người lạ, ôi chậc chậc......


Lưu Dục quay đầu lại, "Hoàng huynh là đang chế giễu thần đệ?"


Khai Nguyên đế thu chút tâm tư quỷ dị bé nhỏ này về sạch sẽ một chút cũng không dư thừa, nghiêm túc nói: "Đương nhiên không có. Trẫm là một huynh trưởng nhân từ!"


Lưu Dục: "......"


Ra đến cửa cung, Tống Dật lại lần nữa hướng đến mọi người phía sau chắp tay chào, "Đa tạ chư vị! Tĩnh Xu tạm biệt tại đây!"


Mọi người cũng chắp tay chào, động tác thập phần chỉnh tề.


Tống Dật xoay người rời đi, lại nghe thấy tiếng bước chân sàn sạt đằng sau, nàng cố ý quẹo qua, phía sau vẫn như cũ cứ sàn sạt không dứt, Tống Dật quay đầu lại nhìn, một đám người ngẩng đầu lên nhìn bầu trời.


"Hôm nay thật đúng là trời nắng đẹp!" Có người nói.


Tống Dật tò mò nhìn nhìn lên đám mây đen đang áp đỉnh, gió tuyết đang phơ phất, sửa sang lại sắc mặt: "Ta nhớ rõ phủ đệ của chư vị cũng không ở phía này."


"Ôi, chúng ta chỉ là tùy tiện đi dạo." Triệu Quân vội vã bao che cho đám ngu xuẩn kia.


Vương Cường đụng hắn một cái, rất là bất mãn kiểu uyển chuyển hàm súc của đám người này, hắn nói thẳng: "A Xu, ngươi sẽ không tính toán dùng chúng ta xong liền vứt bỏ đi?"


Tống Dật cười.


Vương Cường nổi lửa lớn, "Ngươi đây gọi là bội tình bạc nghĩa!"


"Khụ khụ!"


Một tiếng ho khan vang lên gần đó, Triệu Quân đơ mặt nhắc nhở bạn tốt, "Bội tình bạc nghĩa không phải áp dụng trong trường hợp này! Đã sớm kêu ngươi đọc sách nhiều một chút."


Vương Cường trợn mắt, trực tiếp đi đến trước mặt Tống Dật, khí thế kia lạnh thấu xương như kẻ thù gặp mặt, sinh sôi bức đến Tống Dật lui hai bước.


"Ta mặc kệ, nếu ngươi còn sống, thì không thể lại trốn nữa! Nếu không thích Dự Vương, cùng lắm thì viết thư hòa li, từ đây ngươi tự do!"


Lưu Dục đuổi tới kịp nghe thấy ba chữ "thư hòa li", trong lòng lộp bộp một cái, mắt tràn ngập sát khí nhìn thoáng qua đám thuộc hạ cũ của Vương - Ngu, ông nội nó, lũ hỗn đản này quả thực là vô pháp vô thiên, còn dám xúi giục Vương phi của hắn viết thư hòa li.


Lại nhìn Tống Dật, tên hỗn đản kia còn ra vẻ như vừa được nhắc nhở bừng tỉnh, làm ra vẻ giác ngộ. Lưu Dục khí lạnh vèo vèo bốc lên, đẩy đám người ra, đi đến trước mặt Tống Dật, sinh sôi chen vào giữa nàng và Vương Cường, cười như không cười mà nhìn tên mãng phu này, "Vương đô úy, đây là chuyện nhà của chúng ta, không nhọc ngươi phiền lòng."


Đột nhiên bị người bắt quả tang, Vương Cường hơi có vẻ chột dạ, nhưng hắn không phải là người dễ chịu thua, vì thế dùng ngữ khí rất chính khí lăng nhiên nói: "Dự Vương điện hạ, ngươi không phải đã thích người khác rồi hay sao, vậy thì nên thả cho A Xu tự do!"


"Ngươi đang nói cái gì?" Đây là chuẩn bị châm ngòi quan hệ giữa hắn và Tĩnh Xu hay gì?


Vương Cường không cam lòng yếu thế mà nhướng mày, "Đừng cho là ta không biết, quan hệ ái muội không rõ giữa ngươi cùng con tiểu hồ ly tinh Tống Dật bên Sấu Ngọc Trai kia!"


Tiểu...tiểu hồ ly tinh?


Cho nên, Vương Cường vẫn luôn cho rằng nàng là như vậy?


Khóe miệng Tống Dật cùng Lưu Dục đồng thời run một cái, Triệu Quân yên lặng tiến qua, kéo kéo tay áo Vương Cường, Vương Cường vẫn không chịu bỏ qua, "Đừng ngăn cản ta! Hiện giờ A Xu không có gia tộc bảo hộ, chúng ta chính là hậu thuẫn cường đại nhất của nàng! Nhất quyết không thể để nàng bị ủy khuất như vậy đi!"


Triệu Quân hung hăng mà đạp một cái lên mu bàn chân Vương Cường, Vương Cường đau đến nhảy dựng lên, hắn lại trực tiếp làm lơ, một móng vuốt xách tên này lên, chắp tay thong thả ung dung thi lễ với Lưu Dục, "Vương Cường lỗ mãng, Dự Vương điện hạ chớ trách, A Xu trước hết nhờ ngươi."


Cuối cùng liếc mắt nhìn Tống Dật một cái, chào mọi người rồi rời đi. Vương Cường vẫn còn không chịu đi, căm giận nói: "A Xu, ngươi nếu còn muốn làm Dự Vương phi, ta giúp ngươi đem con tiểu hồ ly tinh bên Sấu Ngọc Trai kia diệt trước!"


"Diệt cái đầu ngươi a!" Triệu Quân hung hăng đập lên đầu Vương Cường, xin lỗi mà liếc mắt nhìn bên này một cái, lật đật túm người lôi đi.


Chờ mọi người tan hết, trên đường cũng chỉ còn chừa lại hai người, ngay cả những người vốn là muốn đi ngang qua hướng này cũng đều bị ai đó đột ngột từ cái xó nào đó xông ra mời họ đi vòng qua đường khác.


Lưu Dục nhìn Tống Dật, có ý từ trên người nàng tìm ra chút cảm giác về A Xu, nhưng tên hỗn đản này lại nheo một đôi mắt phượng, cười tủm tỉm mà nhìn hắn.


"Điện hạ đang nhìn cái gì?"


Điện...điện hạ? Nima đỉnh một khuôn mặt như vậy, ngươi sao có thể hô cái danh xưng này ra miệng?


Lưu Dục tức giận đến thắt ruột, màu sắc trên khuôn mặt tuấn tú khá đẹp, xoay người liền đi về một hướng.


Tống Dật liếc mắt một cái, đó là hướng đi về Sấu Ngọc Trai, nàng cũng không tránh né, nghênh ngang mà đi theo ở phía sau. Lưu Dục đánh giá một chút khoảng cách giữa mình và tiểu hỗn đản đằng sau kia, có ít nhất một trượng, khoảng cách giữa bọn họ có cần phải xa như vậy không? Hắn đột ngột xoay người lại, Tống Dật thiếu chút nữa không dừng kịp.


Lưu Dục vươn tay ra, nhìn nàng, khuôn mặt tuấn tú vô biểu tình, còn đen thui, khí thế kia cực kỳ giống với lúc bọn họ mới vừa thành thân khi ấy đi leo núi, nàng leo không nổi, hắn phải lộn trở lại, tâm bất cam tình bất nguyện kéo nàng lên.


Bàn tay kia ấm áp rắn chắc, rất hấp dẫn cái móng vuốt nho nhỏ của Tống Dật, sắc đẹp trước mắt, nhưng tự chủ của Tống Dật vẫn rất cường đại, nàng cười tủm tỉm mà nhìn Lưu Dục, làm lơ hắn ân cần, còn vượt lên đi trước hắn, Lưu Dục nhíu mày, vươn một móng vuốt nắm lấy tay nàng, kéo nàng lại gần.


Tống Dật muốn tránh né, liền nghe được thanh âm trầm thấp của hắn, "Đừng nháo!"


Ai nháo? Tống Dật mắt trợn trắng, mặt kệ hắn nắm tay nàng dắt về Sấu Ngọc Trai.


Tới Sấu Ngọc Trai, Tống Dật lại không đi cửa chính, mà là vòng một vòng ra hướng hậu viện, mắt thấy nàng sắp chui lỗ chó, Lưu Dục lanh tay lẹ mắt một tay xách nàng lên, "Ngươi muốn làm cái gì vậy?"


Tống Dật trợn trắng mắt: "Nhìn không ra sao?"


Lưu Dục gian nan ổn định sắc mặt: "Chúng ta có thể đổi thành phương thức bình thường hơn một chút để vào cửa."


"Chẳng hạn như?"


Lưu Dục đột nhiên khom lưng, bế nàng lên, dưới chân dùng lực, nhẹ nhàng mà lướt qua tường vây của Sấu Ngọc Trai.


Ặc...... phương thức này sao? Bình thường sao?


Lưu Dục dùng gương mặt than tuấn mỹ của hắn nói cho nàng: cách này tuyệt đối là bình thường!


Bên trong tường vây, Lý Mật nhìn một đống từ trên trời giáng xuống, phi thường bất mãn mà nhíu mày.


Hắn bước qua, hỏi: "Dự Vương điện hạ có thể nhảy cao nhất là bao nhiêu?"


Lưu Dục thả Tống Dật xuống, đáp: "Ngươi có thể suy xét nâng tường vây cao thêm ba thước."


Lý Mật biết nghe lời phải, đảo mắt liền tìm thợ thủ công nâng tường vây thêm sáu thước.


Lưu Dục đưa Tống Dật đến cửa Tường Vi viên, Lưu Dục còn muốn vào, Tống Dật lại cười tủm tỉm mà chặn hắn lại, "Điện hạ, ngươi xem...sắc trời không còn sớm, mời trở về đi."


Lưu Dục nhìn như vô tình liếc mắt vào trong một cái, chỉ đáp một chữ, "Được." Sảng khoái rời đi.


Tống Dật sờ sờ cằm, thằng nhãi này sảng khoái đến khả nghi a, nhưng kệ cha hắn.


Đóng cửa lại, vào phòng, vỗ vỗ án kỉ, nói: "Xuất hiện đi."


Sở Lưu Vân từ trên xà ngang nhảy xuống, đem nàng nhìn tới rồi nhìn lui, oán khí bốc lên, "Cho nên, ngươi chính là Dự Vương phi?"


"Có ý kiến à?"


Sở Lưu Vân lấy tới giấy và bút mực, tri kỷ mà đổ nửa chén nước vào nghiêng mực, bắt đầu mài mực, "Tới, viết thư hòa li đi, nếu không biết viết, ta có thể chỉ cho ngươi!"


Cửa ngay vào lúc này 'phanh' một tiếng bị đá văng ra, Lưu Dục một thân hàn khí, sát khí phừng phừng mà đứng ngay cửa, ánh mắt lãnh u u nhìn Sở Lưu Vân.


Tống Dật cảm thấy, sinh vật giống đực như nam nhân loại này là rất không nói lý, đặc biệt là khi hai con đực tranh đoạt địa bàn, tình cảnh kia đủ làm người nổi khùng.


Nàng chỉ là muốn yên ổn mà ăn một bữa cơm, vì cái gì hai tên hỗn đản một trái một phải đi dùng đũa để đánh nhau trên bàn ăn cơm? Đôi đũa Sở Lưu Vân kẹp măng cách chén của Tống Dật có hai tấc, Lưu Dục chẳng những đã nhanh chóng thả một khối măng vào chén Tống Dật, còn đảo mắt đổi hướng đôi đũa của Sở Lưu Vân, miếng măng tươi rói cứ như vậy mà lọt thẳng vào chung canh trước mặt Tống Dật.


Sở Lưu Vân sao có thể chịu thua, người mà Tống Dật mới liếm một miếng đã ghi hận bảy tám năm, Lưu Dục đoạt măng của hắn, hắn sao có thể chấp nhận thiện bãi cam hưu?


Cuối cùng, hai con vật giống đực đã mau chóng ngươi tranh ta đoạt, hoàn toàn bỏ qua sự tồn tại của Tống Dật. Tống Dật sau lần thứ chín muốn gắp đồ ăn bị hai đôi đũa kia chặn trở về, thì yên lặng mà ngốn cho xong chén cơm của mình, yên lặng mà đứng dậy, vào ngồi trong noãn các vẽ tranh.


Thời điểm nàng vẽ tranh, hai tên nam nhân ngồi ở trong phòng đầu kia, đối diện nhau, "liếc mắt đưa tình" mà nhìn đối phương, Tống Dật trong lòng bỗng dưng nảy ra sáng kiến. Vẽ tranh một canh giờ, Tống Dật chuẩn bị rửa mặt ngủ, đến khi nàng trở lại phòng ngủ, một màn trước mắt đã hoàn toàn kích thích thần kinh của nàng.


Trên giường nàng thế nhưng nằm hai cái mỹ nam. Hố cha chính là, hai tên nam nhân đều có bệnh sạch sẽ, cho nên giờ phút này bọn họ đều mới vừa tắm gội xong, trên người đều mặc áo choàng tắm của Lý Mật, áo choàng tắm này chỉ có đai lưng buộc ở eo, vì thế hai mỹ nam tranh giành cái giường mà giao triền ở bên nhau làm lộ ra đôi chân vừa thon dài vừa cường tráng từ dưới vạt áo làm cho hình ảnh có vẻ mê người đến dị thường.


Đôi mắt Tống Dật lóe lóe cực kỳ quỷ dị, hai động vật giống đực nhìn qua, tay Sở Lưu Vân còn chống trên ngực Lưu Dục, móng vuốt của Lưu Dục thì còn nắm cổ Sở Lưu Vân, khi cùng nhau nhìn về phía nàng, hình ảnh kia miễn bàn là có bao nhiêu kinh diễm.


Máu lang sói của Tống Dật sôi trào, trên mặt lại vân đạm phong khinh, cười tủm

Bình Luận (0)
Comment