Mỹ Nhân Yêu Kiều Năm 70

Chương 60



Editor : Trâu lười

Trước mặt người không nói người, sau lưng không nói quỷ. Ba người Trình Dao Dao ngồi xe trở về thôn, trong ngõ hẻm gặp Trình Nặc Nặc. Cô ta và mấy người phụ nữ ngồi trước cửa nhà Lâm Võ Hưng, trong tay mỗi người đều cầm một miếng socola nhỏ, vừa nói vừa cười, vô cùng thân thiết với Trình Nặc Nặc.

Trương Ái Hoa nhìn thấy bao lớn bao nhỏ trong tay Trình Dao Dao, lập tức lôi kéo nói : « Ôi nha, người trong nhà thanh niên trí thức Trình gửi đồ tốt gì tới vậy, một bao lớn như thế. Vừa rồi chúng tôi đã nhìn qua bao của thanh niên trí thức tiểu Trình, người ta còn có socola Liên Xô nữa. Thanh niên trí thức Trình, trong bao của cô có gì, cũng cho mọi người mở mắt một chút, đừng hẹp hòi ! »

Ở nông thôn, cái loại trắng trợn muốn ăn đồ của người khác là loại không có gia giáo, thế mà người đàn bà Trương Ái Hoa này nói ra miệng được. Những người khác cũng cười hì hì xem ồn ào, hương vị socola rất ngon. Có táo hay không đánh một gậy là biết, dù sao mất mặt là Trương Ái Hoa, chỗ tốt thì mọi người cùng hưởng.

Trình Dao Dao lạnh lùng liếc bà ta, bên trên kẽ răng vàng khè đầy socola, khỏi nói cay mắt bao nhiêu. Hàn Nhân tức giận mắt trợn trắng, Trương Hiểu Phong kéo Trình Dao Dao lại, cười chào hỏi đám người, nói : «Đây là đồ trong nhà Dao Dao gửi tới, còn chưa mở ra đâu. »

Trình Nặc Nặc cũng hé miệng cười, chỉ là trong giọng nói có chút cô đơn : « Bao của chị Dao Dao lớn hơn bao của em nhiều, cũng không biết bố gửi đồ tốt gì cho chị. »

Những người đàn bà này liếc nhau, con dâu thứ ba Lưu Mẫn của Lâm Võ Hưng cười nhã nhặn nói : « Đồ của hai chị em sao còn phải tách ra gửi ? Bưu phí đắt cỡ nào a. »

Trương Ái Hoa ồ một tiếng : « Cha ruột cũng bất công đấy chứ. »

Không biết Trình Nặc Nặc nói gì sau lưng, cả đám đàn bà đều căm phẫn, nghiễm nhiên bố Trình bất công, giống như Trình Dao Dao chiếm chỗ tốt hơn Trình Nặc Nặc bao nhiêu.

Trương Ái Hoa tham lam nhìn chằm chằm đồ trong tay Trình Dao Dao, nói : « Trong bao của thanh niên trí thức Tiểu Trình chỉ có hai thanh socola, cái khác là quần áo không ăn không uống được, dùng cái gì ? Thôn chúng ta thiếu nhất chính là lương thực ! Thanh niên trí thức Trình, trong bọc của có không ít lương thực a ? »


Khóe môi Trình Dao Dao giật giật hiện ra đường cong mỉa mai, lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, nói với Trình Nặc Nặc : « Bố không gửi đồ ăn cho cô ? Làm sao có thể ? Cô mau trở về lật qua mấy bộ quần áo kia xem, bên trong nhất định có đồ hộp và bánh mì lớn, ăn ngon hơn màn thầu nhiều ! Bố còn gửi thư cho cô, bên trong có một chồng phiếu lương thực dày như vậy, cô cũng đừng vứt đi như giấy rách chứ ! »

Cùng với lời của Trình Dao Dao, sắc mặt Trình Nặc Nặc biến đổi, miễn cưỡng gượng cười nói : « Chị Dao Dao, bố chưa từng gửi cho em những thứ kia, chị cũng biết… Trong thư ba gửi cho em chỉ có mấy tờ thư, ở đâu có phiếu lương… »

Trương Ái Hoa đã đứng dậy đi vào bên trong, trong miệng còn nói : « Ôi, tôi còn chưa nấu khoai lang ở trong nồi nữa, thế nào lại quên mất. »

Trình Nặc Nặc thấy thế, không nói hai lời gấp gáp đuổi theo, trong lòng hận chết Trình Dao Dao. Hôm nay cô lấy trong bao ra có mấy hộp đồ và bánh mì lớn (bánh mì Nga), cô đều giấu trước đó rồi. Nếu để bà già nhà Lâm gia nhìn thấy, nhất định sẽ trăm phương ngàn kế móc ra ngoài. Bây giờ bị Trình Dao Dao nói toạc ra, Trương Ái Hoa khẳng định đi tìm bà già kia tố cáo, cô phải mau dời đồ vật đi.

Lưu Mẫn cuối cùng không nhanh không chậm đứng lên, cười cười trở về phòng.

Những người phụ nữ khác nháy mắt ra hiệu lẫn nhau, hiển nhiên biết rõ tính tình cả nhà Lâm Võ Hưng, vui mừng xem náo nhiệt.

Hàn Nhân bội phục sát đất Trình Dao Dao : « Cô thật giỏi, một câu có thể làm mấy người đó chó cắn chó. Nhưng sao cô biết Trình Nặc Nặc giấu bánh mì lớn ? »

Trình Dao Dao ra vẻ bí mật cười cười. Bố Trình rốt cuộc vẫn sủng Trình Nặc Nặc ba năm, không có khả năng cái gì cũng không gửi cho cô ta. Bên trong hàng hóa Liên Xô nhất định có bánh mì Nga có thể ăn no bụng, còn có thịt hộp ăn ngon, cô chỉ thuận miệng lừa gạt một câu, không nghĩ tới Trình Nặc Nặc thật sự giấu hai thứ này.

Mặt trời buổi chiều ngả về phía Tây, ánh nắng ấm áp bao phủ phòng bếp nhỏ ngói đen tường trắng, trên nóc bay lên khói bếp lượn lờ, thúc giục Trình Dao Dao tăng tốc, chạy tới cổng gõ cửa.

Trong lòng Trình Dao Dao vui sướng, nắm lấy vòng cửa dùng sức đập : « Bà nội, Tiểu Phi, cháu đã về ! »

« Tới đây tới đây ! » Tiếng nói mềm mại nhát gan của Tạ Phi vang lên, vừa mở cửa liền nở nụ cười thật to : « Chị Dao Dao, chị về rồi ! »

Trong lòng Trình Dao Dao tràn ra ý cười. Từ lúc cô 12 tuổi rời khỏi ông bà ngoại, mỗi khi về nhà chỉ đối mặt với phòng khách trống rỗng, chưa từng có ai ở trong nhà chờ cô, nở nụ cười đón cô.

Trình Dao Dao đưa cho Tiểu Phi một thứ : « Hàng Liên Xô, cầm ăn đi ! »

Bà Tạ đang đeo tạp dề rửa rau, oán trách Trình Dao Dao : « Mỗi lần về nhà đều dùng sức gõ cửa, nào giống con gái, Chiêu ca nhi nhã nhặn hơn cháu nhiều ! »

« Cháu vui mà ! » Trình Dao Dao đi tới, ôm bà Tạ, trên người bà có mùi xà phòng sạch sẽ và mùi của người già.

Bà Tạ chưa từng thân mật với cháu trai cháu gái của mình như thế bao giờ, lập tức căng thẳng, có chút không biết làm sao : « Làm gì vậy ? Cháu gặp rắc rối rồi ? »

« Mùi trên người bà giống bà ngoại của cháu . » Trình Dao Dao nhỏ giọng lẩm bẩm, nhanh chóng chạy đi rửa mặt.

Bà Tạ bóp mộc nhĩ trong tay, hơn nửa ngày mới nói thầm : « Con gái lớn rồi còn không đoan trang gì cả. »

Giọng nói rốt cuộc mềm mại.

Tạ Phi loay hoay xem xét đồ vật trong tay nửa ngày, một thanh dài dài hình chữ nhật, phía trên túi in hình mặt đứa trẻ xinh đẹp, nhìn không giống người Trung Quốc : « Bà nội, đây là cái gì ? »


Bà Tạ nhìn nhìn, nói : « Là socola ngoại quốc, đường, ăn đi. »

Tạ Phi kinh ngạc nhìn thanh socola trong tay. Đây chính là socola a ! Cô chỉ nghe mấy cô gái trong thôn nói qua, đó là đồ ăn người trong phim mới ăn được.

Socola được đóng gói cực đẹp, Tạ Phi cẩn thận bóc ra, bên trong còn có một lớp giấy thiếc sáng long lanh. Lại bóc tiếp, lộ ra thanh socola màu nâu đậm, nhìn có vẻ đắng, nhưng rất thơm.

Tạ Phi nhìn lúc lâu không nỡ ăn, nhất định phải để bà Tạ ăn trước : « Bà nội, bà ăn một miếng đi. »

Bà nội bẻ một miếng nhỏ cho vào miệng, lúc này Tạ Phi mới ăn một miếng nhỏ, ngậm trong miệng. Đắng đắng, thơm thơm, có vị ngọt mà đường trắng và đường hoa quả không thể so sánh nổi.

Bà Tạ ăn miếng socola, trong lòng thở dài. Bà đã ăn socola Pháp, đó mới gọi là socola, ngậm trong miệng chớp mắt liền tan, hương vị thơm ngon, còn có quả hạnh nhân giòn giòn. Bây giờ Tiểu Phi của bà ngay cả socola cũng không biết.

Trình Dao Dao rửa mặt lau người, thay bộ quần áo khác. Tạ Phi tranh thủ thời gian cầm sô cô la cho cô ăn, Trình Dao Dao ăn một miếng : « Hương vị socola này không ngon, lần sau chị nói với bố chị, đừng mua hàng Liên Xô, mua hàng nhập khẩu nước Pháp. »

« Cái này ăn không ngon ? » Tạ Phi kinh ngạc nói : « Em còn chưa ăn qua loại đường nào ngon như vậy đâu. »

« Chị còn mấy thanh, cho em hết. » Trình Dao Dao đem đồ trong nhà gửi đến lấy ra, cho bà Tạ và Tạ Phi nhìn.

Tạ Phi nhìn hoa cả mắt, cô chưa từng nhìn thấy những đồ vật này của Trình Dao Dao, đặc biệt là váy Tây phương kia, làm cô trợn cả mắt lên. Đó là một cái váy Tây phương màu xanh ngọc, trước ngực may dây buộc và viền ren phức tạp, cổ áo vừa vặn có thể lộ ra xương quai xanh.

Lúc Trình Dao Dao đưa khối vải màu hồng phấn hoa trắng cho Tạ Phi, Tạ Phi thét lên vui sướng, suýt nữa ôm Trình Dao Dao gãy mất, cầm khối vải chạy về phòng, nói muốn tìm bản phác thảo, làm váy giống váy phương Tây của Trình Dao Dao.

Bà Tạ thở dài, hỏi Trình Dao Dao: “Khối vải đó bao nhiêu tiền?”

“Tạ Chiêu đưa tiền cho cháu.” Trình Dao Dao lập tức nói: “Khối vải này 4 đồng 3, vẫn còn ít tiền thừa.”

Bà Tạ nhìn chằm chằm Trình Dao Dao, nói: “Đồ trong nhà cháu gửi đến, tự mình giữ lại ăn. Tiểu Phi không hiểu chuyện, cháu đừng đưa hết đồ tốt cho nó.”

Trình Dao Dao chép miệng, nhìn thẳng bà Tạ nói: “Bà nội, bà nói như vậy, về sau sống trong nhà, quần áo của cháu, cháu cũng không dám bảo Tạ Phi làm cho. Mỗi ngày cháu ăn đồ ăn, dùng nước, đốt củi, cũng phải trả tiền đúng không?”

Trong mắt bà Tạ lóe sáng: “Dao Dao, cháu biết bà có ý gì.”

“Cháu cũng biết mình đang làm gì.” Trình Dao Dao cầm mấy hộp đồ hộp lên, nói: “Cháu biết bà muốn tốt cho cháu, bà đừng lo lắng.”

Bà Tạ nói: “Chiêu ca nhi giống bố nó, là người cứng đầu, thừa nhận một người là suốt đời. Còn cháu? Cháu chuẩn bị sống cùng nó cả đời sao?”

Trình Dao Dao hơi sửng sốt, ấp úng lặp lại: “Cả đời?”

Từ này quá mức xa xôi với Trình Dao Dao, cũng quá nặng nề. Cô nhất thời không phản ứng kịp, sững sờ lặp lại 3 chữ này.

(一辈子 : cả đời)


Khuôn mặt Trình Dao Dao chứa đựng sự ngây thơ không rõ việc đời, bà Tạ nhìn cô, nhỏ giọng thở dài: “Được rồi, cất đồ hộp đi, cơm tối nấu xong rồi.”

“Vâng ạ.” Trình Dao Dao ôm đồ hộp, quay người chạy đi.

Bà Tạ lắc đầu. Trình Dao Dao thật sự là một đứa trẻ, con đường này của Chiêu ca nhi, sợ là khó đi.

Khác với bà Tạ, Tiểu Phi cao hứng bừng bừng. Mấy ngày nay mất ăn mất ngủ, mỗi ngày ăn qua loa mấy miếng cơm, lập tức chui vào phòng nghiên cứu quần áo mới.

Trình Dao Dao cũng bị Tạ Phi quấn lấy. Trình Dao Dao nghiên cứu sâu nhất về thời trang, đời trước mặc không biết bao nhiêu loại hàng hiệu, đời này quần áo tốt không ít, cô có thể đưa ra ý kiến và đề xuất các loại kiểu dáng quần áo và chi tiết nhỏ.

Tạ Phi cũng xứng đáng với thiên phú của mình, Trình Dao Dao vừa miêu tả một chút, cô có thể làm ra y đúc, còn có thể làm đơn giản hóa, sửa cũ thành mới, làm ra kiểu dáng thích hợp nhất.

Một khối vải màu hồng phấn hoa trắng được cô cắt may, dần dần biến thành một cái áo đơn giản xinh đẹp, kiểu dáng tương đối rộng, không bóp eo.

Đây là ý kiến của bà Tạ, bà Tạ giải thích: “Cháu còn nhỏ, quần áo nới lỏng chút, có thể mặc hơn hai năm.”

Trình Dao Dao ăn cà chua ở một bên, nhẹ nhàng nói: “Sợ cái gì, qua hai năm nữa vóc dáng Tạ Phi lớn hơn, có thể mặc quần áo của cháu.”

Bà Tạ nhìn cô, lúc này Trình Dao Dao mới nhớ tới, bà Tạ và Tạ Chiêu chưa từng để Tạ Phi ra ngoài, càng đừng nói để cô ra đầu ngọn gió, mặc quần áo lộ ra vóc dáng.

Hết cách, Tạ gia bị chụp mũ địa chủ, sự xinh đẹp của Tạ Phi là nguồn gốc gây tai họa cho em ấy.

Trình Dao Dao đành phải bẹp miệng, không lên tiếng. Bà Tạ nói với cô: “Chờ Tạ Phi làm xong quần áo cho cháu, cũng không cho phép cháu mặc mấy bộ quần áo Tây Phương ra ngoài. Quần áo tốt như vậy lại mặc đi làm việc, thật sự không biết cách sống.”

“Ngày mai Chiêu ca nhi trở về, đêm nay các cháu ngủ sớm đi, sáng mai ngủ dậy giúp bà nhào bột mì làm vỏ sủi cảo.” Bà Tạ càng ngày càng nói chuyện không khách khí với Trình Dao Dao, giọng nói mang theo chút thân mật bản thân không muốn thừa nhận.

“Vâng ạ.” Vẻ mặt Trình Dao Dao đau khổ, cùng Tạ Phi vụng trộm nhìn nhau, le lưỡi.






Bình Luận (0)
Comment