Mỹ Nhân Yêu Kiều Năm 70

Chương 61



Editor: Trâu lười

Sáng sớm, trong sân Tạ gia còn bao phủ sương trắng nhàn nhạt, trong không khí chứa đầy hơi nước và mùi hoa cỏ thơm ngát. Trình Dao Dao vén tóc, ngậm bàn chải đánh răng ngồi trong sân đánh răng, ý thức mơ hồ, trên gương mặt trắng nõn còn in rõ vết chiếu.

Tạ Phi ngồi trong sân giặt quần áo, bà Tạ bận rộn trong phòng bếp, nói qua cửa sổ: “Dao Dao, đi nhặt trứng gà đi, không gà mái lại mổ!”

“Ai!” Trình Dao Dao giật mình tỉnh ngủ, súc miệng ùng ục, xong lau mặt.

Ổ gà dùng hàng rào tre quây lại, ba con gà mái không to lắm, nhưng rất sạch sẽ, vô cùng có tinh thần. Trình Dao Dao lấy chổi đuổi gà ra, trong ổ rơm có mấy quả trứng gà trắng.

“1,2,3,4,5…” Trình Dao Dao cẩn thận nhặt ra, từng quả trứng gà sạch như ngọc, còn nóng hầm hập, cô vui vẻ kêu lên: “Hôm nay có 5 quả trứng gà!”

Trình Dao Dao cầm cho bà Tạ nhìn, bà Tạ vui vẻ nói: “Thật sự có 5 quả, còn lớn hơn mấy quả lần trước!”

Tạ Phi nghe thấy chạy tới, cũng đếm cẩn thận một lần, vui mừng nói: “Thật sự có 5 quả! Chị Dao Dao thật giỏi!”

Trình Dao Dao đắc ý ngẩng cao đầu, bà Tạ cố ý nói: “Mỗi ngày cháu cho gà mái ăn nhiều ve sầu và châu chấu như vậy, gà mái đương nhiên có thể đẻ nhiều trứng.”

“Rõ ràng là cháu cho ăn tốt.” Trình Dao Dao không phục lầu bầu, đưa 3 quả trứng gà cho bà Tạ.

Bà Tạ nói : « Sao vậy ? Sao không đưa hai quả trứng kia cho bà ? »

Trình Dao Dao có lý nói: “Lần trước bà đánh cược với cháu, nếu cháu có thể chăm gà mái mỗi ngày đẻ được 5 quả trứng, trứng có thêm đều thuộc về cháu ! »

Trình Dao Dao tìm được một cái rổ nhỏ, học dáng vẻ bà Tạ cho vỏ trấu vào, rồi cẩn thận đặt hai quả trứng vào. Rổ bà Tạ lớn, bên trong có 30, 40 quả trứng gà, rổ Trình Dao Dao nhỏ, bên trong chỉ có hai quả trứng gà trơ trọi.

Bà Tạ cười cô : « Cháu có thể để dành được mấy quả trứng gà ? »

« Bà chờ xem nhé ! » Trình Dao Dao đầy tham vọng, sớm hay muộn cô cũng sẽ tích góp được nhiều hơn bà Tạ.

Mấy ngày nay, đám nhỏ Cẩu Đản bắt ve sầu cho cô mỗi ngày. Cả nhà Trình Dao Dao ăn ngán rồi, mỗi ngày làm cho bọn nhỏ một hộp ve sầu xào, còn lại giữ để ấp trứng ve sầu, mỗi ngày có thể nhặt được mấy lạng xác ve. Sau khi ve nhỏ phá xác dùng để cho gà ăn. Cẩu Đản biết Trình Dao Dao đang chăm gà, mỗi ngày bắt châu chấu cho cô, nuôi nhóm gà mái phấn chấn tinh thần.

Không biết là công lao của châu chấu hay linh tuyền, nhóm gà mái hôm nay đột phá cửa ải 3 quả trứng, đẻ ra 5 quả trứng ! Chỉ hận đầu năm nay mỗi nhà chỉ được nuôi 3 con gà, nếu không một ngày nhặt được mười mấy quả trứng gà cũng không khó.

Trình Dao Dao chạy đến cạnh lồng gà, đổ thêm nước và thức ăn cho gà, thừa dịp Tạ Phi không để ý, cho thêm ít linh tuyền vào nước. Gà mái đang nhàn nhã lập tức lao qua, ăn thức ăn, uống nước.

Trình Dao Dao rửa tay, đổ nước thừa vào bên trong vườn rau. Mấy loại rau quả gần đây lớn rất nhanh, dưa chuột rủ xuống nặng trĩu đứt cả dây dưa chuột, bà Tạ lấy dưa chuột hái được làm rau muối, vẫn không ngăn được sự sinh trưởng của nó.

Bà Tạ nấu bữa sáng có cháo gạo và dưa chuột muối. Cháo gạo rất nóng, Trình Dao Dao để thật lâu mới chậm rãi ăn xong, lau miệng muốn chạy, bị bà Tạ giữ lại : « Bà cán bột, cháu làm nhân sủi cảo. »


« Vâng ạ… » Trình Dao Dao ngoan ngoãn nghe lời.

Trình Dao Dao quẩy ba quả trứng gà, đổ một chút dầu tráng trứng vàng nhạt. Hôm qua mua một xâu thịt ba chỉ bằng hai ngón tay, băm nhỏ rồi ướp gia vị, nước tương. Rau cải cúc cắt nhỏ, dùng muối rửa qua, trộn đều ba thứ vào với nhau, đó là 3 loại nguyên liệu làm nhân sủi sảo thích hợp nhất vào mùa hè.

Hai cân bột mì trộn thêm một cân bột ngô, cho vào hai quả trứng gà, thêm một ít nước trộn bông lên, lại dùng tay vò thành bột nhão có tính bền dẻo, trơn bóng. Bà Tạ vô cùng kiên nhẫn, cán kỹ da sủi cảo bóng loáng.

Bà Tạ biết gói rất nhiều loại kiểu dáng sủi cảo, một bên gói sủi cảo một bên dạy Tạ Phi và Trình Dao Dao : « Nhân bánh không được cho quá ít, cũng không thể cho quá nhiều, nếu không tý nữa cho vào nồi sẽ bị hỏng. »

Tạ Phi học rất nghiêm túc, dựa theo phương pháp bà Tạ dạy làm đâu ra đấy. Trình Dao Dao dính hạt đậu đỏ bên trên sủi cảo, cho bà Tạ và Tạ Phi nhìn : « Cá vàng ! »

Bà Tạ vừa buồn cười vừa tức giận nói : « Nghịch ngợm, cho đậu đỏ vào nồi hấp sẽ không chín ! »

« Đẹp mắt mà. » Trình Dao Dao nhân cơ hội để sủi cảo xuống, nói : « Bà nội, hôm nay trên sân đập lúa bán dưa hấu, cháu muốn đi xem thử. »

Bà Tạ gói sủi cảo, nói : « Mua được cháu cũng không ôm về nổi. Giữa trưa Chiêu ca nhi về, để nó đi mua, cháu ngồi gói sủi cảo mới là chuyện đúng đắn. »

Vẻ mặt Trình Dao Dao đau khổ, Tạ Phi vội nói : « Bà nội, cháu giúp bà gói sủi cảo. Bà cho chị đi xem một chút đi. »

Bà Tạ rốt cuộc nới lỏng, Trình Dao Dao chờ không nổi, bước chân chạy nhanh đi.

Tạ Phi cười trộm nói với bà Tạ : « Chị Dao Dao muốn đến cửa thôn chờ anh trai đó ạ. »

« Không cho phép nói linh tinh ! » Bà Tạ quát nhẹ một tiếng, tâm tình phức tạp.

Sáng sớm trên mặt đường ẩm ướt, chân giẫm xuống phát ra tiếng xào xạc. Trình Dao Dao ra cửa, chạm mặt mẹ Cẩu Đản – Kim Ny.

Kim Ny cách Tạ gia hai nhà, chồng của Kim Ny – Lâm Hữu Chí là một trong những người có quan hệ tốt với Tạ Chiêu. Dạo này Trình Dao Dao có quan hệ tốt với Cẩu Đản, quan hệ của Kim Ny và Trình Dao Dao cũng thân thiết hơn.

Kim Ny gánh đòn gánh, đi cùng Trình Dao Dao: “Ra ngoài sớm như vậy, cô đi làm gì à?”

Trình Dao Dao cười nói : «Tôi đi ra cửa thôn mua dưa hấu.”

Kim Ny cười nói: “A, bây giờ dưa hấu đắt, chờ sang tháng dưa hấu nhiều, 2 phân tiền một cân, rẻ hơn một nửa đó!”

Con gái trong thành phố đúng là không biết cách sống. Kim Ny nghĩ nghĩ, nhìn xung quanh không có người, nhỏ giọng nói với Trình Dao Dao: “Tháng này mỗi nhà phải chọn ra hai người đi trông coi ruộng dưa, Tạ gia cũng phải chọn ra hai người.”

Trình Dao Dao nhướng mày : « Trong thôn nhiều người rảnh rỗi như vậy, sao nhất định phải để Tạ gia chọn ra hai người, đây không phải là bặt nạt người à ! »

Kim Ny thở dài: “Tạ Tam đi học lái máy kéo, ngăn cản người khác chứ sao. Khụ, tôi đi trước, rảnh rỗi đến nhà tôi chơi, Cẩu Đản ngày nào cũng nhắc tới cô đấy!”

Đi tới trước mặt mấy thôn dân, Kim Ny và Trình Dao Dao tách ra.

Dưới cây cổ thụ trước cửa thôn có một cái xe bò, trên xe bò chất đầy hoa quả: đào lông màu hồng nhạt, mận sương, bảy tám quả dưa hấu lớn, cuống dưa còn thấm nước. Lão Lâm Đầu quản vườn trái cây xắn ống quần, quần áo trên người bị sương sớm làm ướt: “Quả đào và mận 6 phân một cân, dưa hấu 4 phân, đều mới chín, bán xong thì không còn nữa đâu!”

Giá cả mấy loại quả này ở trong thành phố không đắt lắm, nhưng ở nông thôn thì khác. Sang tháng sau, dưa hấu chín hết, giá 1 phân 5 cũng có. Các thôn dân nhìn thì nhiều, mua thì ít.

Lúc Trình Dao Dao đến gần, đúng lúc gặp được Lâm Gia Tuấn. Lâm Gia Tuấn ôm quả dưa hấu nặng ba, bốn kg, giống heo con, ngẩng đầu nhìn thấy Trình Dao Dao vui mừng nói: “Thanh niên trí thức Trình, cô cũng tới mua dưa à?”

Ai biết khuôn mặt nhỏ của Trình Dao Dao kéo căng, lạnh lùng như băng, coi như không nhìn thấy đi đến cạnh xe bò, cúi đầu nhìn mấy loại quả. Lão Lâm cười nói: “Cháu gái, mua một ít? Muốn dưa hấu hay đào?”

“Cháu muốn mua dưa hấu.” Ngón tay nhỏ nhắn của Trình Dao Dao gõ lên trên quả dưa, dưa hấu phát ra âm thanh trầm trầm.

Dưa hấu xanh biếc, mang theo hoa văn màu đen, bởi vì chín sớm nên không tròn lắm. Trình Dao Dao gõ từng quả, phân vân giữa hai quả dưa hấu, không chắc chắn được: “Quả nào ngọt?”

Lâm Gia Tuấn vội vàng chỉ vào quả dưa lớn hơn, trên thân quả dưa trắng trắng, nói: “Chọn quả này. Quả này đảm bảo chín mọng.”

“Vậy tôi chọn quả này!” Trình Dao Dao lập tức chọn quả khác.

Lâm Gia Tuấn: “…”

Trình Dao Dao lại chọn mấy quả đào và mận.

Lão Lâm Đầu cân dưa: “5 cân 6 lạng, tính cháu 2 mao 5! Tính cả đào và mận tổng cộng 4 mao.”

Trình Dao Dao trả tiền, nhìn dưa hấu buồn rầu, nặng như vậy, sao ôm về nhà được?

Lâm Gia Tuấn vẫn đứng bên cạnh, vội vàng nắm lấy cơ hội xum xoe: “Thanh niên trí thức Trình, quả dưa này nặng, tôi bê giúp cô.”

“Không cần.” Trình Dao Dao quay mặt đi chỗ khác.

Lâm Gia Tuấn dù có ngốc cũng hiểu rõ Trình Dao Dao cố ý, nhưng sao hắn lại đắc tội Trình Dao Dao rồi? Hôm đó ở trong huyện còn ăn cơm cùng nhau, vừa nói vừa cười mà? Lâm Gia Tuấn nhìn chằm chằm gương mặt xinh đẹp củaTrình Dao Dao, kìm nén mặt đỏ tía tai.

Lâm Gia Kỳ đạp xe đến đây, thấy ánh mắt em trai mình nhìn chằm chằm Trình Dao Dao, trên mặt Trình Dao Dao viết chữ tức giận, sa sầm nói: “Chờ em đi làm việc, em ở đây làm gì?”

“Anh hai, em đang mua dưa mà.” Lâm Gia Tuấn nói: “Em thấy thanh niên trí thức Trình mua dưa bê không nổi, em ở đây giúp cô ấy.”

Lâm Gia Kỳ nói: “Em đi làm việc ngay.”

Lâm Gia Tuấn không cam lòng nhìn Trình Dao Dao, nhưng hắn rất sợ anh hai, đành phải ôm dưa đi.


Lâm Gia Kỳ nói với Trình Dao Dao: “Thanh niên trí thức Trình, cần giúp không?”

“Cảm ơn, không cần.” Trình Dao Dao cũng không nhìn hắn, giọng nói kiêu ngạo.

Lâm Gia Kỳ đụng phải đinh, lúc này mới nhận ra Trình Dao Dao không chỉ tức giận với Lâm Gia Tuấn. Mình đắc tội cô ấy rồi?

Lâm Gia Kỳ từ trước đến nay không thích cúi thấp đầu với con gái, nhưng lúc này hắn lại không tức giận. Có lẽ Trình Dao Dao quá đẹp, giọng điệu hung ác cũng vô cùng mềm mại.

Tính tình Lâm Gia Kỳ rất tốt, nói: “Một mình cô bê không nổi, cẩn thận làm bẩn quần áo.”

“…” Trình Dao Dao nghe vậy cúi đầu nhìn cái váy màu hồng sạch sẽ trên người mình, dùng bình trà ủi phẳng, sáng nay đặc biệt chọn váy này. Lông mi cô chớp chớp, lộ ra vẻ mặt do dự.

Lâm Gia Kỳ lại nói: “Tôi giúp cô mang tới cửa rồi đi.”

“Vậy… Vậy được rồi.” Trình Dao Dao miễn cưỡng gật đầu. Nếu không phải mọi người đều đi làm rồi, thực sự không tìm thấy người giúp đỡ, cô mới không cần nhận trợ giúp của anh nhỏ trọc đầu.

Đáy mắt Lâm Gia Kỳ nổi lên ý cười, đưa tay cầm quả dưa hấu.

Sau lưng bỗng nhiên truyền đến tiếng nói lạnh lẽo: “Mua gì vậy?”

Tay Lâm Gia Kỳ dừng lại, Trình Dao Dao bỗng nhiên quay đầu, ngạc nhiên kêu lên: “Tạ Chiêu!”

Lâm Gia Kỳ nhạy bén nghe được tên “Tạ Chiêu”, Trình Dao Dao gọi là Tạ Chiêu, không phải Tạ Tam.

Tạ Chiêu đứng cách đó không xa, trên người vẫn mặc áo choàng ngắn rách lúc hắn rời đi, tay cầm hai cái túi rất nặng. Lâm Gia Kỳ và Tạ Chiêu liếc nhau, đều nhìn thấy thái độ thù địch chỉ đàn ông mới hiểu trong mắt nhau.

Trình Dao Dao vẫy tay với Tạ Chiêu, kêu lên: “Em mua dưa hấu! Anh mau đến đây!”

Đôi mắt hẹp dài của Tạ Chiêu lạnh lùng nhìn qua Lâm Gia Kỳ đến trước mặt Trình Dao Dao liền giống như nước mùa xuân: “Ừm.”

Tạ Chiêu để đồ xuống đất, bước chân dài tới.

Tay Lâm Gia Kỳ thu về, sờ tay lái cười nhạt với Trình Dao Dao: “Xem ra không cần tôi giúp rồi.”

Có lẽ tâm tình Trình Dao Dao đang vui vẻ, nở nụ cười hào phóng không keo kiệt với Lâm Gia Kỳ: “Cảm ơn.”

Nụ cười tươi sáng này làm lòng Lâm Gia Kỳ rung động, không đợi Lâm Gia Kỳ trả lời, Trình Dao Dao quay đầu đến cạnh Tạ Chiêu nói chuyện: “Sao anh về sớm vậy? Không lái máy kéo về sao? Sao em không nghe thấy tiếng động!”

“Máy kéo sang tuần mới đến.” Tạ Chiêu thấp giọng trả lời, đốt ngón tay gõ lên quả dưa hấu kia: “Quả này không ngọt, đổi quả khác.”

Lão Lâm Đầu hét lên: “Nói linh tinh, vỏ dưa hấu trơn nhẵn tròn vo, sao có thể không ngọt!”

Trình Dao Dao nhăn nhăn cái mũi: “Đây là em chọn, không ngọt sao?”

Tạ Chiêu kiên nhẫn giải thích với cô: “Chọn dưa hấu phải chọn quả có cuống lõm vào, hoa văn rộng. Gõ lên thanh âm im lìm, mới là dưa hấu ngọt.”

Mắt Trình Dao Dao nhìn vào quả dưa kia, cuống chưa lồi hẳn ra, hoa văn chen chúc một chỗ, gõ lên thanh âm vô cùng trong trẻo. Khuôn mặt nhỏ nhăn lại, nói với Lão Lâm Đầu: “Ông còn nói mấy quả dưa hấu này đều ngọt, bây giờ tôi bổ dưa ra, nếu không ngọt ông đền tiền cho tôi!”

Dáng vẻ Trình Dao Dao hung dữ, xinh đẹp quá mức. Lão Lâm Đầu cười lên: “Hắc hắc. Bổ ra cho cô và Tạ Tam nhi, sẽ không bán được nữa, hai người đổi quả khác đi.”

Trình Dao Dao chọn quả mình nhìn trúng lúc trước, nặng hơn hai lạng so với quả vừa rồi, Lão Lâm Đầu cũng không nói bọn họ thêm tiền.

Trình Dao Dao lấy khăn bọc mấy quả đào và mận ôm vào trong ngực, một tay Tạ Chiêu xách hai túi đồ, một tay ôm dưa, hai người một trước một sau đi về nhà.

Mặc dù giữa hai người cách nhau khoảng 2 mét, nhưng Trình Dao Dao thỉnh thoảng quay đầu, khóe môi cười lên, nói gì đó với Tạ Chiêu.

Mặt Tạ Chiêu không biểu tình, khí lạnh cứng rắn quanh người lại hòa tan.

Một cô gái đến từ trong thành phố mặc váy nhỏ vô cùng xinh đẹp, một thanh niên nghèo mặc quần áo rách nát, hai người nhìn nhau giống như không có thứ gì có thể chen vào được.

Lâm Gia Kỳ đứng sau bụi chuối tây nhìn hai người biến mất trước cửa ngõ, tự giễu lắc đầu, đạp xe rời đi.

Cửa sân Tạ gia được đẩy ra, Trình Dao Dao vừa vào cửa liền kêu lên: “Bà nội, Tiểu Phi, mau nhìn, cháu mua dưa hấu!”

Bà Tạ ngồi trên ghế xâu hạt châu cỏ, cũng không ngẩng đầu lên: “Mua thì mua, phải để trong giếng, chờ buổi trưa ăn.”

Trình Dao Dao làm nũng nói: “Bà nhìn một chút nha.”

“Ai nha, chuỗi hạt châu của ta, đừng nghịch.” Bà Tạ híp mắt, cẩn thận xâu một hạt châu qua.

Tạ Phi ngẩng đầu nhìn, ngạc nhiên kêu lên: “Anh! Bà nội, anh về rồi!”

Bà Tạ ném hạt châu cỏ đi, ngạc nhiên đứng dậy: “Chiêu ca nhi! Sao sớm như vậy đã về đến nhà rồi?”

Ánh mắt Tạ Chiêu mềm mại: “Vâng, đi nhờ xe về sớm.”

Bà Tạ vui vẻ nhìn Tạ Chiêu từ trên xuống dưới: “Phơi nắng đen, gầy!”

Trình Dao Dao và Tạ Phi đều nói Tạ Chiêu không gầy, rõ ràng trên mặt còn có thêm thịt. Bà Tạ giận các cô nói bừa: “Chiêu ca nhi vào huyện học lái xe, tốn rất nhiều sức lực, nhất định gầy! Đúng rồi, sủi cảo gói xong, bây giờ bà đi hấp luôn!”


Bà Tạ vội vàng đeo tạp dề lên, đi vào phòng bếp hấp sủi cảo, Tạ Phi chạy theo giúp đun nước. Đàn ông Tạ gia vừa về, cả tòa nhà tựa như có trụ cột, bầu không khí tươi sáng, náo nhiệt lên.

Tạ Chiêu để đồ dưới đất, ôm dưa hấu vào sân, múc nước rửa, rồi kéo cái giỏ trong giếng lên.

Trình Dao Dao cầm xà phòng thơm và khăn mặt ra, giục Tạ Chiêu: “Nhanh rửa mặt đi, anh đang làm gì vậy!”

“Để dưa hấu lên.” Tạ Chiêu để dưa hấu vào trong giỏ, chậm rãi để vào trong giếng, cơ bắp trên cánh tay kéo cong nổi lên đường cong: “Đợi chút nữa cho em ăn.”

“Em có thèm như vậy đâu.” Trình Dao Dao thêm chút linh tuyền vào nước, khăn mặt ngâm lạnh buốt vắt khô, đưa cho Tạ Chiêu: “Rửa mặt.”

Tạ Chiêu nhận khăn lau mặt, hắn sáng sớm gắng sức chạy về nhà, mồ hôi nhễ nhại, khăn mặt lạnh buốt để lên mặt, lỗ chân lông toàn thân lập tức run lên.

Tạ Chiêu sảng khoái rửa mặt, khuỷu tay không cẩn thận đụng phải Trình Dao Dao, cô phản ứng khoa trương trốn về sau, suýt nữa té ngã.

“Em Dao Dao?” Tạ Chiêu đưa tay muốn đỡ cô: “Không đau chứ?”

Trình Dao Dao nhíu mũi lại, hơi nghiêng đầu giống như tránh né mùi trên người hắn: “Không…Không sao… Anh rửa nhanh lên, trên người đầy mồ hôi!”

Trình Dao Dao xoay lưng chạy đi.

Tạ Chiêu nhíu mày, đưa tay lên ngửi mùi trên người mình. Hắn cẩn thận rửa sạch mặt và lau người, về phòng thay quần áo sạch mới đi ra ngoài.

Sủi cảo nóng hổi lấy từ trong nồi ra, cái nào cũng trắng mập tròn vo, bốc lên hơi nóng, trong phòng bếp tràn đầy mùi thơm đặc thù của sủi cảo. Trong nồi nước đang sôi nấu nồi sủi cảo thứ hai.

Trên bàn ngoại trừ sủi cảo còn có một đĩa dưa chuột trộn, trứng xào cà chua, cà ngâm ớt xanh và canh mướp. Một bàn đồ ăn này còn phong phú hơn dịp Tết, hấp dẫn làm ngũ tạng trong bụng thèm ăn muốn náo loạn.

Trình Dao Dao ngồi đối diện Tạ Chiêu, đắc ý chỉ vào sủi cảo nói: “Anh mau ăn đi, em làm nhân bánh sủi cảo đó!”

Tạ Phi vội vàng bổ sung: “Mấy món ăn này cũng do em với chị Dao Dao làm!”

Bà Tạ làm như thật bổ sung một câu: “Trứng xào cà chua cũng là dùng trứng gà của Dao Dao đó!”

Môi Trình Dao Dao không nhịn được cong lên, lại bị cô đè xuống, bình tĩnh ưỡn ngực lên.

Đáy mắt và khóe môi Tạ Chiêu nổi lên ý cười: “Ừm, đều rất ngon.”

Bà Tạ hờ hững hỏi: “Dao Dao, trong rổ của cháu tích góp được mấy quả trứng gà rồi?”

Trình Dao Dao: “…”

Tạ Chiêu hiện ra vẻ mặt nghi hoặc, bà Tạ nói chuyện Trình Dao Dao tích góp trứng gà cho hắn nghe. Tạ Phị không nhịn được cười ra tiếng, nắm tay Tạ Chiêu để lên môi, kéo căng mặt, cố gắng nói: “Anh… Anh bắt nhiều ve sầu và châu chấu cho em chăm gà, rất nhanh tích góp được thôi.”

Trên bàn cơm Tạ gia lâu rồi không nghe thấy tiếng cười như vậy. Một mâm sủi cảo lớn hết rất nhanh, bà Tạ đi lấy nồi thứ hai, đứng bên cạnh bếp lò nhìn khói trắng lượn lờ, sủi cảo giống như nguyên bảo lăn lộn trong nồi, suy nghĩ xa xăm.

Chồng là người đầu tiên rời đi, chết trên đường diễu phố. Con trai cả, con trai thứ hai lần lượt chết trong chuồng trâu. Con trai út bà thương yêu nhất chết không rõ ràng, không thể đi nhận thi thể. Con dâu út nhận được tin, trong đêm thắt cổ tự tử.

Một bà lão như bà mang theo cháu trai và cháu gái còn trong tã lót, ngày ngày chịu đựng trôi qua. Bao nhiêu lần, bà muốn mang hai đứa trẻ cùng nhau đâm đầu xuống giếng chết cho xong, nhưng lại muốn giữ vững mầm mống cuối cùng của Tạ gia, cắn răng gắng gượng nhịn được.

Giờ phút này, ngửi thấy mùi thơm bay quanh nồi, nghe tiếng cười nói của bọn nhỏ ở sau lưng, bà Tạ bỗng nhiên hơi nghi hoặc: “Chết? Cuộc sống tốt như vậy, vì sao bà lại có suy nghĩ đó?

Bà Tạ để sủi cảo chín lên bàn, lại xoay người lấy giấm. Ánh mắt nhìn thoáng qua Tạ Chiêu thổi nguội sủi cảo trong bát của mình sau đó gắp vào bát Trình Dao Dao, bản thân lấy thêm một cái nóng hổi, ăn như hổ đói.

Trình Dao Dao hừ một tiếng, trên khuôn mặt nhỏ nhắn không giấu được nổi lên ý cười, gắp sủi cảo lên ăn. Độ nóng vừa phải, nhẹ nhàng cắn lớp vỏ mềm dẻo, nước nóng bỏng bên trong chảy ra, nhân thịt quấy đều lên, nặn thành một viên thịt tròn, mặn mặn trơn mềm, cho rau cải vào làm nhân thịt trở nên ngon hơn.

Khẩu vị Trình Dao Dao nhạt, không cần cho thêm gia vị khác. Tạ Chiêu cho thêm ớt, một miếng sủi cảo một miếng ớt, ăn nóng đầu đầy mồ hôi, sảng khoái vui vẻ. Hắn ở bên ngoài gò bó, chỉ về đến nhà mới có thể ăn no nê thỏa thích như này.

Ba người phụ nữ mỉm cười nhìn hắn ăn, bà Tạ vui tươi hớn hở, còn vui mừng hơn so với mình ăn, luôn miệng nói: “Trong nồi vẫn còn, trong nồi vẫn còn, ăn thoải mái!”

Tạ Chiêu ăn hai bát sủi cảo lớn, bên trong dạ dày đã no 7,8 phần, thở phào thả chậm tốc độ. Thấy Trình Dao Dao ngồi đối diện, bàn tay nhỏ nhắn sờ sờ mặt: “Ăn ngon ha!”

Trong lòng Tạ Chiêu mềm nhũn, thấp giọng nói với cô: “Anh mang đồ tốt về cho em.”






Bình Luận (0)
Comment