- Không hổ là đế đô Thanh Phong đế quốc, rất náo nhiệt, còn hơn tông môn không có bao nhiêu sinh khí.
Thân thể mềm mại của Nghê Nhan bị áo choàng rộng lớn che lại, chậm rãi bước đi trên phố dài đế đô, nàng tò mò đánh giá chung quanh, miệng nói lầm bầm.
Sáng sớm mùa đông, hai bên đường phố đều có người bán hàng rong rao hàng và bán ra các loại vật liệu, cảnh tượng vô cùng náo nhiệt, dường như tuyết lớn tung bay không có làm giảm nhiệt tình của những người chung quanh.
Đường Ngâm và Lục Tiểu Tiểu cẩn thận đi sau lưng Nghê Nhan, rất sợ lạc mất nàng, sư tiện nghi phụ của bọn họ cái gì cũng tốt, tu vi mạnh mẽ tuyệt đối đạt đến đến thất phẩm Chiến Thánh, trù nghệ rất cao siêu, nấu ra món ăn, hương thơm lan tỏa mười dặm, dung mạo khó ai sánh bằng, thế nhưng nàng lại có một cái nhược điểm không biết nên khóc hay cười, đó chính là nàng bị mù đường.
- Tiểu Ngâm, sau này ngươi đi ra sân rộng tông môn mở tiểu điếm, không cần kiếm càng nhiều, chỉ cần có thể mang lại chút nhân khí cho tông môn, kích thích các đệ tử đi lại, bọn họ ngày thường khó ra khỏi cửa, chẳng khác gì người chết.
Nghê Nhan nói với Đường Ngâm.
Đường Ngâm cười khan một câu, hắn đường đường Lục Phẩm Chiến Hoàng, chạy đến sân rộng tông môn bày sạp làm người bán hàng rong... Hắn không có ngốc như vậy.
- Được rồi, tiểu điếm trong lời các ngươi tên là gì?
Nghê Nhan nghiêng đầu, khuôn mặt mang theo khăn che mặt hiện ra đường cong hoàn mỹ.
Đường Ngâm đang muốn trả lời, không chờ hắn nói ra khỏi miệng đã bị Nghê Nhan tự mình cắt đứt:
- Ngô, nếu tên kia càn rỡ như vậy, tu vi lại cao, hắn mở tiểu điếm chắc chắn là nổi tiếng nhất đế đô...
Trong ánh mắt im lặng của Đường Ngâm, Nghê Nhan tìm đại nương bán món ăn sáng hỏi vấn đề này, nàng muốn tìm tiểu điếm nổi danh nhất đế đô.
- Tiểu điếm nổi danh nhất đế đô, đương nhiên là Phượng Tiên Lâu.
Đại nương dùng lời nói đầy khẩu âm địa phương đáp.
Phượng Tiên Lâu? Nghê Nhan gật đầu, cám ơn đại nương sau đó tiếp tục đi về phía trước, Đường Ngâm và Lục Tiểu Tiểu nhìn nhau, đều bất đắc dĩ, cuối cùng vẫn do Đường Ngâm mở miệng nói:
- Sư phụ, tiền bối kia nói nhà hàng tên gọi là... Phương Phương tiểu điếm.
- Cái gì Phương Phương tiểu điếm? Ta nhớ là Viên Viên tiểu điếm, cái tên thật lạ, quên đi, đợi lát nữa đi tới Phương Phương tiểu điếm kia, chúng ta đi tới tiểu điếm nổi danh nhất đế đô, lão nương muốn thưởng thức trù nghệ của tiểu điếm nổi danh nhất đế đô.
Nghê Nhan nói thật.
Mặc dù Nghê Nhan là tam trưởng lão Thiên Cơ tông, nhưng không biết xem tinh tượng, khác với trưởng lão xem bói, nàng một lòng một dạ đầu nhập vào trù nghệ, nàng thích cầm thịt tới linh thú nấu nướng, thích nghiên cứu món ăn mới, thế nhưng điểm trọng yếu nhất, nàng là kẻ chuyên ăn hàng.
Đối với mỹ thực, có cố chấp gần như si mê.
Đường Ngâm dở khóc dở cười nhìn sư phụ đi nghênh ngang phía trước, vừa nói đến mỹ thực, vị sư phụ này đã không nhịn được, xem ra Phượng Tiên Lâu sắp gặp tai ương.
Dù sư phụ thích món ngon, thế nhưng chính là bởi vì thích, cho nên mới càng xoi mói...
Ba người nhanh chóng đi tới Phượng Tiên Lâu, Phượng Tiên Lâu vẫn có nhân khí người ra vào náo nhiệt, khách hàng lui tới, sinh ý vẫn nóng bỏng như ngày thường.
Tuy rằng kỹ thuật xắt rau đại trù Phượng Tiên Lâu bại bởi lão bản Hắc Tâm tiểu điếm, thế nhưng việc này không phải trở ngại tới việc khách hàng tới đây ăn cơm.
- Ôi, ba vị lần đầu tiên tới Phượng Tiên Lâu đúng không? Mau, mời vào bên trong.
Ba người Nghê Nhan vừa bước chân vào Phượng Tiên Lâu, Xuân tỷ đó người đẹp hết thời, dáng người chập chờn phong vận dư âm vẫn còn đi tới, cười nói.
Nghê Nhan liếc nhìn Xuân tỷ, con ngươi mê người lại nhìn sang bên cạnh, Xuân tỷ cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Đường Ngâm tiến lên nói vài câu khách sáo với Xuân tỷ, Xuân tỷ cười hì hì dẫn ba người vào vị trí ở tầng thứ nhất.
Trường bào Nghê Nhan mở ra, chân thon dài trắng noản như ẩn như hiện, về sau nàng ngồi lên băng ghế, nhíu đôi mi thanh tú, ngón tay rạch lên bàn cơm, bất mãn đánh giá một câu:
- Vệ sinh không hợp cách, ảnh hưởng muốn ăn, kém cỏi.
Xuân tỷ cau mày, bộ ngực lớn chập chùng.. Tại sao lời này nghe quen tai thế?
- Mang một phần các món ăn mà các ngươi cảm thấy ngon nhất ra đây!
Nghê Nhan đánh giá vệ sinh xong, lại nói với Xuân tỷ.
Cảm giác của Xuân tỷ càng thêm rõ ràng, trong đầu nhớ tới lời nói của thanh niên lúc trước, đó là gương mặt thanh niên tuấn tú...
Chẳng lẽ nữ nhân này cũng tới gây sự hay sao?
Xuân tỷ thật sự đã bị Bộ Phương dọa sợ hãi.
Nhưng nếu là yêu cầu của khách hàng... Nàng cũng chỉ có thể làm theo, cho nên an bài người đi chuẩn bị món ăn
Khi phái người chuẩn bị món ăn, Xuân tỷ cũng giới thiệu với Nghê Nhan một chút quy củ cùng cách cục của Phượng Tiên Lâu.
- Ý của ngươi là Phượng Tiên Lâu phân ba tầng, tầng thứ nhất là thứ phẩm?
Nghê Nhan nói rằng, thấy Xuân tỷ gật đầu, Nghê Nhan ồ lên một tiếng và không nói nữa.
Đợi một hồi, món ăn đầu tiên mang lên, hỏa kế trên vai khoác một cái khăn lông trắng mang thức ăn lên, thịt đầu sư tử kho tàu bày ra trước mặt Nghê Nhan.
Nghê Nhan vạch trần khăn che mặt, dung mạp tuyệt mỹ đến mức Xuân tỷ và hỏa kế không thở nổi hiện ra.
Hỏa kế ngạc nhiên, đôi mắt nhìn thẳng... Quả thực quá đẹp, so với đệ nhất mỹ nữ đế đô Tiếu Yên Vũ cũng không kém hơn chút nào!
Nhưng rất nhanh, Nghê Nhan khẽ mở môi đỏ mọng cái đầu sư tử lại nhíu mày, trực tiếp nói ra một đống thiếu sót của món ăn này, nhất thời hỏa kế và Xuân tỷ từ đờ ra khôi phục tinh thần lại, cũng không nói gì.
Nghê Nhan làm như thế làm bọn họ nhớ lại thanh niên đi dạo một vòng Phượng Tiên Lâu...
Món thịt đầu sư tử trải qua Bộ Phương đánh giá đã trải qua một chút thay đổi, nhưng bởi vì là món ăn lầu thứ nhất, cho nên Phượng Tiên Lâu cũng không có tốn hao quá nhiều tinh lực sửa chữa, cho nên mới bị Nghê Nhan phê bình.
Những món ăn khác cũng vậy, Nghê Nhan rất đẹp, thế nhưng cái miệng đánh giá món ăn lại rất độc, thậm chí còn lợi hại hơn cả Bộ Phương.
Xuân tỷ đã sớm bất mãn, sau khi ăn xong món ăn lầu thứ nhất, Nghê Nhan dự định đi lên tầng thứ hai.
Đường Ngâm có tiền, Xuân tỷ cũng không cách nào ngăn cản, nàng không thể làm gì khác hơn là liên hệ với Tiễn Bảo, bởi vì nàng cảm giác mỹ nữ này muốn làm chuyện giống với Bộ Phương...
Đến tầng thứ hai, Tiền Bảo chạy về, Nghê Nhan đã ăn một nửa.
- Ừ? Tiêu tiền này không tệ, tuy rằng chất lượng thịt cua quá kém, thế nhưng kỹ thuật dầu nóng xem như không tệ, thịt cua cũng vừa vặn... Xem như có thể, còn hơn những món ăn khác.
Nghê Nhan ăn một miếng cua hoa chiên dầu, bình luận.
Tiền Bảo ở bên cạnh lệ rơi đầy mặt, nữ nhân này thật lợi hại, lời nói giống như đúc Bộ lão bản, tán dương điểm cũng không quên chỉ dẫn cách thay đổi.
- Tổng thể mà nói, món ăn tầng thứ hai còn tốt hơn tầng thứ nhất rất nhiều, nhưng khuyết điểm vẫn phải có, hiện tại đi tầng thứ ba đi.
Nghê Nhan đứng lên, nói ra.
Tiền Bảo nghe nói như thế, gương mặt lộ ra thần sắc khó khăn, tầng thứ ba chỉ cho phép hoàng đế và người có thân phận tôn sùng đi lên, nữ nhân trước mắt này, lai lịch thân phận không rõ ràng, căn bản không có khả năng để cho nàng bước vào trong đó.
- Thật xin lỗi, tầng thứ ba Phượng Tiên Lâu tạm thời không mở ra với khách hàng bình thường.
Tiền Bảo nói.
Đường Ngâm và Lục Tiểu Tiểu đều sửng sốt, Nghê Nhan cũng ngẩn ngơ, nghiêng đầu qua chỗ khác, con ngươi nghiêng nước nghiêng thành nhìn chăm chú vào Tiền Bảo.
Tiền Bảo bị nhìn cảm thấy sợ hãi, kiên trì một lần nữa.
Nghê Nhan không vui, lạnh lùng nói với Tiền Bảo một câu:
- Cho ta đi lên, bằng không... Lão nương hủy đi Phượng Tiên Lâu của ngươi.
Sắc mặt Tiền Bảo nhất thời biến thành lạnh lẽo, nữ nhân trước mắt dự định ở nháo sự tại Phượng Tiên Lâu sao? Hắn vỗ tay một cái, nhất thời, ba vị cao thủ cấp bậc ngũ phẩm Chiến Vương xuất hiện.
- Vị khách hàng này, nháo sự tại Phượng Tiên Lâu ta, còn cần thêm chút phân lượng, thực lực phải tốt, bằng không...
Phanh!!
Nghê Nhan giơ một tay lên, hơi đè một cái, nhất thời Tiền Bảo chưa nói xong, ba vị Chiến Vương đã bị trấn áp nằm trên đất, Tiền Bảo lập tức im lặng...
- Bằng không cái gì?
Nghê Nhan liếc Tiền Bảo liếc mắt nhìn, cười một cách tự nhiên hỏi.