Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 112

Tiền Bảo đổ mồ hôi lạnh ròng ròng, một bàn tay có thể trấn áp ba vị ngũ phẩm Chiến Vương... Thực lực nữ tử xinh đẹp trước mắt mạnh cỡ nào?

Cường giả Chiến Vương đã là lực lượng mạnh nhất của Phượng Tiên Lâu, thế lực sau lưng hắn cũng chỉ có thể điều phối ba vị Chiến Vương như thế cho hắn, giúp hắn ứng phó một ít tình huống đột xuất, ở ngày xưa, ba vị Chiến Vương này làm việc rất thuận lợi, hôm nay lại gặp phải việc quá khó khăn.

Đường Ngâm đứng sau lưng Nghê Nhan, dùng ánh mắt đồng tình nhìn ba vị Chiến Vương quỳ rạp trên mặt đất, ở trước mặt thất phẩm Chiến Thánh, Chiến Vương thực sự không coi là cái gì.

Nghê Nhan thu bàn tay về, nàng cười nói:

- Tiền lão bản, hiện tại có thể cho chúng ta lên tầng thứ ba chưa?

Kỳ thực Tiền Bảo rất muốn nói không, thế nhưng thực lực nữ nhân trước mắt rất đáng sợ, hắn nghĩ tới một khi cự tuyệt, nữ nhân này có thể sẽ phá hủy Phượng Tiên Lâu...

Rốt cuộc hôm nay xui xẻo cỡ nào, quy củ tầng thứ ba liên tục bị phá hai lần, việc này không khác gì đánh vào mặt Phượng Tiên Lâu.

- Có thể...

Tiền Bảo khổ sở trả lời, mang theo ba người đi lên tầng thứ ba Phượng Tiên Lâu.

Nghê Nhan nhất thời cười rộ lên, cũng đi theo phía sau Tiền Bảo.

Bước vào tầng thứ ba cổ kính, mùi đàn hương dễ ngửi tỏa ra khắp nơi, làm cho tâm thần người ta an tâm không ít, ở tầng thứ ba, bày ra không ít trang sức đẹp, cảnh trí rất hợp lòng người.

- Bài trí thật không tệ.

Nghê Nhan vừa quan sát vừa gật đầu, bỗng nhiên, mắt của nàng ngưng lại, nhìn xa xa, nơi đó có đặt một khối đậu hủ được điêu khắc như cánh hoa nằm trong chén thủy tinh.

- Này... Đây là tác phẩm của đại trù Phượng Tiên Lâu?

Nghê Nhan đến gần, cẩn thận thưởng thức khối đậu hủ hoa kia, càng quan chăm chú, nội tâm Nghê Nhan càng khiếp sợ, bởi vì nàng nhìn thấy đậu hũ hoa không phải hai ba tầng đơn giản, mà là cả ngàn tầng đậu hủ được xếp lên nhau giống như núi non trùng điệp...

Đương nhiên, cái gọi là ngàn tầng không phải một ngàn tầng đơn giản như vậy, thế nhưng dáng dấp rậm rạp chằng chịt, cũng làm cho Nghê Nhan hít một hơi khí lạnh.

Đao công điêu luyện sắc xảo đến trình độ như thế này, chí ít Nghê Nhan thừa nhận đao công của mình tuyệt đối không làm được như vậy.

- Không... Đây là tác phẩm của Bộ lão bản.

Tiền Bảo cảm thán nhìn Đậu Hủ Hoa ngàn tầng, tác phẩm này, sau khi tỷ thí với Bộ Phương xong, Tiền Bảo mang về, hắn bảo lưu đậu hủ hoa hoàn hảo tại nơi đây, đóng băng trong bát thủy tinh, có thể dùng Đậu Hủ Hoa giống như tác phẩm nghệ thuật tinh xảo bài trí tại nơi đây, đây cũng là phương pháp Tiền Bảo đột nhiên nghĩ ra.

- Bộ lão bản?

Nghê Nhan khó hiểu nhìn Tiền Bảo.

Tiền Bảo nhíu mày, nữ tử trước mặt truy cầu món ngon gần như điên cuồng... Thế mà không biết Bộ lão bản? Lẽ nào bọn họ ở ngoài Đế Đô tới đây?

- Bộ lão bản chính là lão bản của Phương Phương tiểu điếm.

Tiền Bảo nghiêm túc giải thích.

Đường Ngâm đương nhiên biết Bộ Phương là ai, nhất thời cảm thấy hưng phấn, quả nhiên... Tiền bối tuyệt đối không phải người không có tiếng tăm gì tại Đế Đô.

Phương Phương tiểu điếm... Nghê Nhan hé mắt, từ kỹ thuật đao công có thể thấy được, đầu bếp của Phương Phương tiểu điếm tuyệt đối không phải người thường, Nghê Nhan càng sinh ra hứng thú nồng đậm với Phương Phương tiểu điếm.

Tầng thứ ba Phượng Tiên Lâu có ba món rau, cho dù là Bộ Phương cũng rất khó tìm ra thiếu sót, sau khi dựa theo Bộ Phương đánh giá thay đổi càng tiếp cận hoàn mỹ, cho nên Nghê Nhan yên lặng ăn xong ba món ngon.

- Rất ngon, không hổ là tầng thứ ba, quả nhiên có chút tài năng.

Nghê Nhan lại mang khăn che mặt, che lại dung nhan tuyệt thế, vung tay lên, đưa kim tệ cho Tiền Bảo.

Tiền Bảo vô cùng kinh ngạc, hắn lại còn có thể thu được tiền... Dựa theo thực lực nữ nhân kia, cho dù ăn cơm bá vương,, Tiền Bảo hắn muốn phản kháng cũng không được...

- Ngươi phải dẫn chúng ta đi tới Phương Phương tiểu điếm, ta rất tò mò đầu bếp có kỹ thuật Đao công yêu nghiệt như thế có thể nấu ra món ăn như thế nào.

Nghê Nhan nói rằng.

- Món ăn của Bộ lão bản tuyệt đối ăn ngon, nhưng giá cả lại quá đắt..

- Tiền? Tiền không phải là vấn đề, ngươi chỉ cần dẫn ba người chúng ta tới nơi đó mà thôi.

Lục Tiểu Tiểu luôn không mở miệng cũng lên tiếng, tiền tài gì đó, bọn họ không thiếu.

Nếu đối phương đã nói tiền không thành vấn đề, Tiền Bảo cũng tự mình dẫn người đi tới tiểu điếm trong hẻm nhỏ.

...

Tuyết trắng không ngừng rơi xuống, bao phủ cả mặt đất, toàn bộ Đế Đô như khoác lên một tầng áo bạc.

Bộ Phương mở cửa hàng, khí lạnh và bông tuyết cũng tiến vào trong tiểu điếm, Bộ Phương có cảm giác lạnh lẽo.

Đầu tiên phải chuẩn bị Túy Bài Cốt cho Tiểu Hắc, Bộ Phương lại quay về phòng bếp lần nữa, sáng sớm hôm nay có một chuyện trọng đại đặc biệt cần phải xử lý.

Bộ Phương rất nghiêm túc và ngưng trọng, hắn đi tới trước tủ hong gió lạp xưởng Du Long Ngưu, cẩn thận mở ra, mùi thịt nồng đậm mang theo hương vị của linh dược tỏa ra ngoài.

Bộ Phương vươn tay, ngắt cây lạp xưởng, hơi co dãn, biểu thị lạp xưởng đã hong gió đến trình độ hắn mong muốn, màng ruột hơi cứng rắn, sờ vào vẫn còn co giãn, việc này nói rõ hong gió lạp xưởng đã kết thúc.

Áp chế kích động trong lòng, Bộ Phương gở xuống hai mươi mốt cây lạp xưởng, cắt một cây trong đó, chứa hai mươi lạp xưởng còn lại vào tủ đông lạnh.

Đối mặt với lạp xưởng chờ mong đã lâu, Bộ Phương đã có chút không kịp chờ đợi muốn nấu nướng, nhưng trước đó vẫn phải chuẩn bị một ít.

Hắn rót một ít đầu vào trong chảo, chờ dầu tỏa ra khói trắng, sờ vào có phần bỏng tay, Bộ Phương mới đưa lạp xưởng vào trong đó.

Lạp xưởng vừa vào nồi, lập tức phát ra âm hưởng xèo xèo, lớp dầu màu trắng bao quanh lạp xưởng, giống như phủ lên một tầng áo giáp vô hình.

Mùi dầu và mùi lạp xưởng lập tức bay ra khỏi chảo, tràn ngập toàn bộ nhà bếp, hương vị linh dược kết hợp với nhau, tạo thành hương vị muốn ngửi không dừng được.

Mùi thơm này thật sự quá thơm, Bộ Phương đã cảm giác nước bọt đang ứa ra.

Bộ Phương không muốn nấu lạp xưởng quá nhiều bước, bởi vì không cần thiết phải làm như vậy, nên xử lý hắn đã xử lý xong, chỉ cần chờ món ăn chín là hoàn mỹ.

Bởi vì... lạp xưởng dùng ruột linh thú thất giai Du Long Ngưu bao quanh, dầu chiên cũng đến từ hệ thống, trong quá trình chiên dầu, Bộ Phương thận trọng điều khiển chân khí chảy vào trong chảo, thẩm thấu vào trong lạp xưởng...

Chờ mùi vị trong không khí nồng nặc nhất, Bộ Phương lập tức dùng đôi đũa chuẩn bị sẵn gắp ra, sau khi làm sạch dầu nóng, lạp xưởng hồng nhuận sáng ngời đã xuất hiện trước mặt Bộ Phương.

Mùi thịt kèm theo mùi dược liệu tỏa ra, không ngừng tiến vào xoang mũi Bộ Phương, còn chưa ăn, Bộ Phương đã cảm giác đầu lưỡi của mình đã bị mùi vị này chinh phục.

Khói xanh xuất hiện trong tay, thái đao Hoàng Kim Long Cốt xuất hiện trong tay Bộ Phương, thận trọng cắt lạp xưởng thành ba khối, cũng mở toàn bộ màng ruột ra, hương vị thịt bò giống như quả bom bùng nổ trong không khí, mùi vị này càng nồng đậm hơn lúc trước, hầu như lan tỏa khắp tiểu điếm.

Ngoài cửa, Tiểu Hắc ngoắc cái đuôi ăn Túy Bài Cốt trong chén sứ cũng dừng lại, về sau đầu chó ngẩng lên, mắt chó nháy một cái, mũi không ngừng co giật... Có mùi vị, thơm quá!

Tiền Bảo dẫn theo ba người Nghê Nhan đi tới tiểu điếm, còn chưa bước vào tiểu điếm, mùi thịt và dược liệu nồng nặc đã bao phủ bọn họ, bọn họ hoàn toàn say đắm trong hương vị đó.

Bất kể là Tiền Bảo tu vi thấp hay Nghê Nhan đạt tới thất phẩm Chiến Thánh, toàn bộ say mê trong mùi vị của lạp xưởng.

Đúng thế, vừa cắt lạp xưởng, hương vị đã bao phủ mười dặm quanh hẻm nhỏ.
Bình Luận (0)
Comment