Gương mặt hung ác dữ tợn của Thất gia đang run rẩy, miệng há to, cơ hồ có thể nhét lọt một quả cà chua.
Đao của hắn, Đại Khảm Đao mà hắn dùng tinh thiết để luyện chế thành cư nhiên…… Cư nhiên cong?!
Con rối trước mắt này mẹ nó cứng tới cỡ nào đây? Một đao này của hắn chém xuống...... Cư nhiên bị thủng lỗ chỗ như thế, quan trọng là, còn cong!
Ánh sáng đỏ kia chiếu vào mặt hắn khiến lòng hắn trống rỗng, nhưng hắn nhanh chóng hung dữ lại, nhe răng trợn mắt với tiểu Bạch một hồi, một tiếng loảng xoảng vang lên, Đại Khảm Đao đã bị bẻ cong trong tay bị ném qua một bên.
- Mẹ nó! Mày ghê gớm lắm đúng không! Mày cứ làm đi!
Thất gia xé kéo một cái, xé rách y phục nửa thân trên của bản thân, lộ ra cơ bắp tráng kiện, gân xanh dày đặc như Cù Long, từng miệng vết thương như rết dày đặc chằng chịt, thấy mà thêm ghê người.
- Lão tử chính là liếm đao mà sống, dốc lòng làm việc mới có thể tồn tại ở cái nơi Mặc Châu man di kia, chẳng lẽ lại sợ một cục sắt như ngươi sao?
Thất gia đấm một quyền vào trong ngực mình, âm thanh trầm đục phát ra, hắn quát lên với tiểu Bạch.
Oanh!
Vừa rống, chân khí trên người Thất gia cũng bộc phát, chân khí của hắn thập phần sắc bén, giống như cuồng phong gào thét, tạo thành một trận gió lốc xung quanh người hắn.
- Đi chết đi cho lão tử!
Thất gia rống lên một tiếng, cả người đều run lên, hắn nâng nắm tay ném một quyền về phía tiểu Bạch vẫn đứng bất động tại chỗ nãy giờ, uy thế của một quyền này cực kì đáng sợ, không khí đều bị xé rách phát ra âm thanh phần phật.
Đây là Thất gia dùng tinh thí thần toàn thên để tạo ra một quyền, đừng nhìn một quyền này đơn giản như vậy, nhưng trong đó ẩn chứa rất nhiều thứ.
Trong một quyền này bao hàm một loại vũ kĩ, khi vận chuyển và vận dụng chân khí đều để lại dấu tích, một khi nổ tung sẽ thập phần đáng sợ!
Đây chính là võ công nổi danh của Mặc Châu Thập Tam đạo bọn họ, Bạo Quyền.
Lạc tam Nương cảm nhận được uy thế ẩn chứa trong một quyền này, sắc mặt đại biến, một quyền này cư nhiên khiến cho nàng cảm thấy không địch lại nổi, quả thực đáng sợ, phải biết rằng nàng cũng là một vị Lục phẩm Chiến Hoàng, cùng cấp mà lại khiến cho nàng không nhấc nổi dũng khí chống lại.......
Đôi mắt máy móc của tiểu Bạch vẫn lấp lóe như cũ, ánh sáng đỏ chớp tắt.
Đối diện một quyền này, nó lại không né không tránh.
- Tìm chết!!
Gương mặt Thất gia dữ tợn hẳn lên, một quyền phá không bay tới, hung hăng nện xuống.
Phanh!!
Một tiếng vang lớn, một quyền của Thất gia không chút lưu tình nện thẳng xuống cái bụng béo của tiểu Bạch.
Cái bụng kia hơi lõm xuống, khóe miệng Thất gia tức khắc nhếch lên một chút, phun nhẹ một chữ:
- Bạo!
Oanh!!
Một tiếng vang lớn, làm mọi người đều nhịn không được phải bưng kín lỗ tai, tâm thần lay động, bạo vang giống như lôi đình, khiến cho mọi người run rẩy toàn thân.
Thất gia hơi hơi lui về phía sau hai bước, nhịn không được phá lên cười.
- Mẹ nó! Một cục sắt cũng dám ra vẻ ở trước mặt Thất gia ngươi, hôm nay cho ngươi biết sự lợi hại của Thất gia!
Bộ Phương đi tới cửa phòng bếp, nghe thấy tiếng cười chói tai như thế, tức khắc nhíu mày, hắn chậm rãi xoay người, liếc mắt nhìn Thất gia đang ngửa đầu cười to kia một cái, lạnh nhạt nói:
- Tiểu Bạch đừng đùa nữa, trực tiếp ném văng ra, nhìn phiền.
Một âm thanh máy móc vang lên, cái đầu máy của tiểu Bạch hơi hơi cúi xuống, trong mắt tỏa ra ánh sáng đỏ khóa chặt người Thất gia.
Cái bụng bị lõm xuống của tiểu Bạch cũng chậm rãi khôi phục dưới ánh mắt tròn xoe của Thất gia.
Oanh!
Bỗng nhiên, tiểu Bạch vỗ một chưởng lên người Thất gia, Thất gia tức khắc cảm thấy một trận áp lực cực lớn, sau đó cả người trực tiếp quỳ xuống mặt đất, đầu gối như muốn nứt ra, đau đến độ nhe răng trợn mắt.
“Xé kéo!!”
Tiếng xé vải thanh thúy vang lên, Thất gia cảm thấy nửa thân dưới của mình bị gió lạnh thổi qua, một cỗ cự lực chụp lên trên người hắn.
Phụt!
Cả người Thất gia bay lên tựa như một đường parabol duyên dáng hoàn mỹ rồi rơi vào trong hẻm nhỏ, y phục trên người biến mất sạch sành sanh.
Thất gia phun ra một ngụm máu tươi, vừa thẹn lại vừa giận, hắn cảm thấy lạnh lẽo che lại hạ thể, gió lạnh gào thét thổi qua, cực kì đau trứng....
Đám chó săn của Thất gia ngây ra như phỗng nhìn Thất gia trần truồng thân thể bay qua đỉnh đầu bọn họ, rơi xuống phía xa, tức thì trong lòng như có mười vạn cho chó đen chạy băng băng qua.
Xé kéo! Xé kéo!
- Kẻ gây sự, lột đồ răn đe.
Tiểu Bạch máy móc nói, từng tay chó săn một, vải vóc bay tán loạn, bay theo đường vòng cung duyên dáng rơi vào trong ngõ nhỏ lạnh lẽo, một đám che hạ thể lại, run run đứng lên, mặt mày bi phẫn.
Quyển nhi đỏ bừng cả mặt che kín hai mắt của mình, khẽ cắn môi
Âu Dương Tiểu Nghệ thì cũng dùng tay hai mắt của mình, nhưng lại lén lút hở ra một ngón tay, trừng mắt nhìn xem hết sức hưng phấn.
Lạc Tam Nương càng trắn trợn hơn, chép miệng liếm môi, đôi mắt híp lại.
Thất gia cảm thấy trong ngực như bị đè nén, vì cái gì... Cục sắt kia trúng Bạo Quyền của hắn, vì sao không xảy ra bất cứ chuyện gì? Điều này không hợp lí!
Đôi mắt của tiểu Bạch nhìn bọn họ một cách máy móc, tiến về phía trước một bước.
Đám người Thất gia lập tức hoảng sợ, che lại hạ thể của mình, đồng thời gào thét:
- Ngươi.... xem như ngươi ghê gớm! Chờ đó cho ta! Chờ mười hai vị huynh đệ của ta đến đây, không đập nát cái tiểu điếm này của ngươi mới lạ!
Thất gia buông một câu tàn nhẫn xong liền xoay người chạy ngay, quả thực là chạy như điên, đường đường Thất gia của Mặc Châu Thập Tam Đạo Tặc cư nhiên bị người ta lột sạch, trần truồng giữa đường...... Đây đúng là một chuyến khiến người ta cười muốn rụng răng mà.
Lạc Tam Nương dựa vào thân hình mập mạp của tiểu Bạch, tấm tắc đánh giá cái mông trắng lóa của Thất gia kia bởi vì chạy như điên mà đang rung rinh không ngừng.
Xù xù!
- Tiểu Bạch làm tốt lắm, tỷ thích cái kiểu lột đồ đơn thuần không làm ra vẻ này của ngươi.
Lạc Tam Nương vỗ vỗ thân hình tiểu Bạch, cười nói.
Ánh mắt máy móc của Tiểu Bạch di chuyển, dừng ở trên người Lạc Tam Nương, Lạc Tam Nương tức thì giật thót, giỡn hả... Cục sắt này chính là sự tồn tại đáng sợ, một lời không hợp liền lột đồ người ta xuống.
Tiểu Bạch nhanh chóng vào lại trong phòng bếp, không xuất hiện nữa, mà Bộ Phương thì bưng một cái đĩa sứ đi ra, phía trên là một cái bánh Đản Thát vàng ươm tỏa hương bốn phía.
- Được rồi, chúng ta nói về những gì cần chú ý trong việc làm món Đản Thát đi.
Vẻ mặt Bộ Phương bình tĩnh, như thể nảy giờ chưa hề xảy ra bất cứ chuyện gì, bình tĩnh nói.
……
- Chậc chậc! Chẳng lẽ đây là xà nhân? Thật là thần kỳ!
- Thiếu nữ xà nhân này có diện mạo không tồi, không thì mang về nhà...... Ha ha ha!
- Xà nhân chạy tới đế đô của nhân loại làm gì? Xem dáng vẻ bị thương của hai nam xà nhân kia....... Vừa nhìn là đã biết xảy ra chuyện rồi.
……
Phía trên đường phố đế đô, Vũ Phù mặt mày kinh hoảng đỡ phụ thân nàng và A Ni, lúc nãy xà nhân Vũ Phong phóng thích tinh khí, khôi phục tu vi Chiến Thánh, đại chiến một trận với lão giả Chiến Thánh cầm tù bọn họ, sau đó thân bị trọng thương, hiện giờ lại chìm vào hôn mê lần thứ hai.
Bị một đám nhân loại dùng vẻ mặt tò mò vây kín, trong tâm Vũ Phù tràn đầy sợ hãi.
Nàng đã tới đế đô nhưng lại không biết tiểu điếm của Bộ tiền bối ở đâu, nàng rất muốn mở miệng hỏi thăm một chút, nhưng hoàn toàn không dám mở miệng hỏi thăm chút nào, ánh mắt những người chung quanh đều không có hảo ý.
Bỗng nhiên, đám người bị tách ra, một vị lão giả chậm rãi đi đến, ôn hòa nhìn nàng.
Dường như bên tai Vũ Phù trở nên an tĩnh, nàng chỉ thấy miệng của người nọ khép mở liên tục, sau đó tâm thần không tự chủ được mà bình ổn lại, toàn bộ cơ thể như không chịu khống chế mà đi theo bước chân người nọ, rời khỏi đám người.
Chậm rãi biến mất khỏi đám đông.
Khách điếm xa hoa ở đế đô.
Khóe miệng Thất gia tràn ra máu tươi, nhanh chóng bay qua vọt thẳng vào cửa, khiến cho mấy tên đại hán đang ngồi ăn thịt uống rượu trong đại sảnh cả kinh.
- Ta kinh! Cái mông trắng bóng mới lướt qua hồi nãy là của lão Thất đúng không? Hắn.... từ khi nào lại có khẩu vị nặng như thế, thích chơi trò khỏa thân?
Một vị đại hán râu quai nón trợn mắt hét lên.
Những người khác cũng mang thần sắc cổ quái, thế nhưng đều phá lên cười, lão Thất khỏa thân, đây chính là một sự kiện cực kì thú vị.
Lúc Thất gia thay một bộ y phục khác, nét mặc âm trầm bước ra khỏi phòng, tiếng cười to của mọi người tức khắc dần dần tiêu tán, ngưng trọng nhìn hắn.
Thất gia nghiến răng nghiến lợi nói qua một lần những gì hắn vừa trải qua, mọi người ở đây tức thì trợn to mắt, có người nhịn không được, đương trường vỗ án đứng lên.
- Mẹ nó! Dám chỉnh huynh đệ của ta, lão tử không lột da nó là không được!
Mặc Châu Thập Tam Đạo Tặc tức khắc ồn ào hẳn lên, tính toán đồng loạt xông lên.
- Đều đứng lại hết cho ta!
Nhưng mà, bọn họ vừa mới đi tới cửa, đã bị một tiếng quát giận nghiêm khắc giữ lại, cả đám nghi hoặc nhìn về phía nam tử nho nhã đang chậm rãi đi ra khỏi phòng.
Người này là lão đại của Thập Tam Đạo Tặc, là kẻ có tu vi mạnh nhất trong mười ba người, đã bước một chân vào trong cảnh giới Thất phẩm Chiến Thánh.
- Hiện giờ đế đô ẩn giấu nhiều cao thủ như vậy, Thất phẩm Chiến Thánh càng là nhiều đến mức khiến người ta sợ hãi, thế nhưng không một ai dẫn đầu động thủ với tiểu điếm kia, các ngươi gióng trống khua chiên tiến lên như thế để làm cái gì? Làm đích ngắm nổi bật cho mọi người chỉ trích sớm một chút hả? Các ngươi có ngu không đấy?!