Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 200

- Đại ca, chẳng lẽ lần này lão Thất ăn đau như thế, chúng ta không đi tìm tới làm cho ra lẽ sao?

Một vị đại hán râu quai nói cực kì không cam lòng nói, vì tức giận quá mức mà chòm râu trên mặt cứ rung rung liên hồi.

- Tìm tới làm cho ra lẽ? Ngươi có biết vì sao cho đến tận bây giờ vẫn chưa có vị Thất phẩm Chiến thánh nào đích thân ra tay tranh đoạt Ngũ Văn Ngộ Đạo thụ kia không?

Hồ Nhất Phong liếc mắt nhìn đám huynh đệ của mình, cười lạnh hỏi.

Trên gương mặt mọi người tức thì lộ ra thần sắc mê mang, đây cũng là chỗ mà bọn họ cực kì khó hiểu, chỉ là một tiểu điếm mà thôi, tu vi của lão bản kia chẳng qua cũng chỉ là Ngũ phẩm Chiến Vương, mà có là Chiến Vương đi chăng nữa, thì trong mắt bọn họ cũng không khác nào một con kiến, chẳng lẽ một đám Thất phẩm Chiến Vương lại cố kỵ một vị Ngũ phẩm Chiến Vương?

Quả thực là trò cười lớn nhất thiên hạ.

- Khi ta đến đế đô, đích thân phái người đi thu thập tin tức về tiểu điếm. Tiểu điếm khiêm tốn mở trong ngõ nhỏ này còn lâu mới có thể đơn giản như ngươi tưởng....

Hồ Nhất Phong hít sâu một hơi, nói. Tuy hắn không rõ lắm độ chính xác của tình báo kia là cao bao nhiêu, nhưng thà tin là có còn hơn là không.

- Trong tin tình báo còn nói ở tiểu điếm kia có một con rối làm bằng máy có thể chống lại Thất phẩm Chiến Thánh, hơn nữa truyền rằng trước cửa còn có một con chí tôn thú đáng sợ nằm canh cửa, ít nhất cũng là Thất giai linh thú, điều này tương đương với việc có hai Thất phẩm Chiến Thánh bảo hộ, tiểu điếm như vậy, các ngươi còn dám xông vào?

Hồ Nhất Phong nghiêm túc nói, hắn từ từ kể ra mọi tin tức của tình báo, tức thì mọi người đều trừng to đôi mắt.

Thất gia kia càng run rẩy hơn, mẹ nó....... Qủa nhiên, con rối bằng máy kia không phải là một cục sắt tầm thường! Cư nhiên có thể chống lại Thất phẩm Chiến Thánh...... Qủa là kinh khủng!

- Cho nên, lão Thất ngươi có thể tồn tại trở về đã là vạn hạnh.

Hồ Nhất Phong nói.

- Lão đại, cho dù là như thế, lão Thất ta cũng không cam lòng!

Thất gia nghiến răng nghiến lợi nói, nhớ tới cảnh tượng bản thân bị lột sạch sành sanh, hồi tưởng lại cảm giác đau trứng kia, hắn cảm thấy trong chớp mắt máu tươi xông lên đỉnh đầu, muốn phun ra tại chỗ.

Hồ Nhất Phong khoanh tay dạo bước, híp mắt, nhàn nhạt nói:

- Dĩ nhiên là phải tìm lại thể diện, nhưng chúng ta không thể gấp được …… Tìm một thời cơ thích hợp đi.

……

- Lão Thiên của ta! Thật đáng sợ…… Đây là quái thú gì chứ!

- Mụ mụ nha! Có sư tử! Sư tử sẽ ăn thịt người!

- Đây là linh thú sư tử? Hảo cường tráng……

Hỏa Sư to lớn chậm rãi hành tẩu trên đường lớn ở đế đô, mỗi một bước chân nó nện xuống, bề mặt gạch thạch như bị thiêu đốt, đôi mắt Hỏa Sư sắc bén vô cùng, quét mắt nhìn đám nhân loại hèn mọn này một cách ngạo nghễ.

Một tiếng sư tử rống, làm không ít người đều run rẩy toàn thân, tè ra quần.

Ở trên lưng Hỏa Sư, một hồng y nam tử cười khẽ vỗ về đầu Hỏa Sư, trấn an cảm xúc của nó một chút.

- Đừng quậy! Đừng có hù người ta!

Giọng nói của nam tử thực an hòa, ánh mắt hắn tràn đầy tò mò đánh giá đế đô phồn hoa này, tâm tình thập phần sung sướng.

Bỗng nhiên, xa xa có một thân hình cường tráng chậm rãi đi đến, xuất hiện trước mặt hắn.

Đồng tử của hồng y nam tử hơi hơi co lại, nghiêm túc liếc mắt nhìn nam tử cường tráng này một cái, hơi hơi gật đầu, khí tức trên người đối phương phi thường đáng sợ, hiển nhiên là một vị Thất phẩm Chiến Thánh cường hãn.

- Linh thú của các hạ thực hùng tuấn, nhưng ở bên trong đế đô, linh thú không được phép đi trên đường lớn, hy vọng các hạ có thể phối hợp.

iêu Mông ngưng trọng nhìn một người một thú trước mắt này, tâm thần đều có chút khẽ run.

Một tôn Thất giai Hỏa Sư, một vị thất phẩm Chiến Thánh, tổ hợp này, xác thật đáng sợ.

“Tại hạ Mục Linh Phong, đến từ…… nơi hoang dã, từ lâu được nghe đại tướng quân Tiêu Mông của đế đô thực lực cường hãn, khí phách hùng hồn, hôm nay vừa thấy quả nhiên danh bất hư truyền.

Hồng y nam tử Mục Linh Phong cười nói.

Hắn từ trên lưng Hỏa Sư nhảy xuống, nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu Hỏa Sư, trong tay lập tức xuất hiện một trận bàn được điêu khắc từ ngọc thạch cực phẩm, trận quang chợt lóe, Hỏa Sư hóa thành một luồng ánh sáng tiến vào bên trong trận bàn.

Đồng tử Tiêu Mông lại co rút, trong lòng âm thầm phát lạnh, đến từ nơi hoang dã lại có thể hiểu được thuật ngự thú, chẳng lẽ chính là người trong thế lực đáng sợ kia sao?

Ngay cả người ở đó cũng rời núi …… Quả thực đáng sợ!

- Xin mời các hạ, tại hạ đã chuẩn bị thượng phòng cho các hạ rồi.

Tiêu Mông nói.

Mục Linh Phong liếc mắt nhìn Tiêu Mông đầy thâm ý, cũng không cự tuyệt, chậm rãi rời đi theo Tiêu Mông.

……

- Cô nương, ngọc trâm này tuyệt đối là hàng tốt, ngươi xem tỉ lệ chất liệu này này, bộ dáng sáng trong bóng bẩy, bán cho ngươi một đồng vàng nhất định không đắt chút nào đâu!

Bên đường phố, một tiểu tiểu thương đảo mắt nói, hắn nhìn chằm chằm thiếu nữ mặc võ sĩ bào có vẻ ngốc ngốc trước mặt, cố gắng đẩy mạnh tiêu thụ, với ánh mắt sắc bén kia của hắn, có thể nhận ta thiếu nữ này tuyệt đối là một con dê béo, bộ dáng ngốc nghếch kia, nhất định dễ lừa.

- Một đồng vàng?

Thiếu nữ ngẩn ngơ, liếc mắt đánh giá trên dưới ngọc trâm một cái, có chút hồ nghi.

Chất liệu của ngọc trâm này rất là bình thường, chính là cái loại được chế tác từ tạp ngọc, chẳng lẽ còn có chỗ nào đặc biệt hay sao?

- Cô nương, ta đây làm buôn bán nhỏ, nhưng ngươi đừng có thấy ngọc trâm này bộ dáng bình thường, công hiệu của nó thập phần đặc thù đó, nếu ngươi đeo nó lên, có thể tĩnh khí ngưng thần, rất tốt cho việc tu luyện, vừa nhìn cô nương chính là người tập võ đúng không? Vậy thì ngọc trâm này càng thích hợp với ngươi!

Tiểu tiểu thương đảo mắt liên tục, nói.

Thiếu nữ bị lừa có chút mơ hồ, nhìn ngọc trâm này, thật sự có tác dụng tĩnh khí ngưng thần như người bán hàng rong kia vừa nói, chẳng lẽ trong ngọc trâm này có linh khí gì hay sao?

Cho rằng chính mình đã tìm được bảo bối, thiếu nữ tức thì vui vẻ rạo rực, tính toán móc tiền trong túi ra trả.

- Uy, nha đầu, mấy năm không thấy, ngươi vẫn xuẩn manh như cũ nhỉ.

Ngay tại thời điểm thiếu nữ móc một đồng vàng ra định trả, một cánh tay trắng nõn như ngó sen choàng lên cổ nàng, một gương mặt mỹ lệ khiến người ta hít thở không thông xuất hiện bên cạnh nàng, cười nói.

- Nghê Nhan tỷ! Sao ngươi lại ở chỗ này?

Thiếu nữ vừa nhìn thấy người ở bên cạnh mình, tức khắc vui vẻ, kinh ngạc hô lên.

Nghê Nhan xoa xoa đầu nha đầu này, cầm lấy ngọc trâm trong tay nàng, nhếch miệng nói với tiểu thương kia:

- Ngươi lặp lại những gì mới nói lúc nãy một lần nữa?

Tiểu thương kia không ngờ được đột nhiên xuất hiện một nữ nhân xinh đẹp kì cục, con mắt tức khắc vòng vo, đang muốn mở miệng nói gì đó, lại thấy bàn tay nữ nhân vặn vẹo một chút, dùng mắt thường cũng có thể thấy được, ngọc trâm kia cư nhiên đang dần dần hòa tan.

Mụ mụ ơi! Tiểu thương thiếu chút nữa bị dọa tiểu ra quần, nữ nhân này..... Là yêu quái!

- Cái thứ đồ chơi này ngay cả một đồng tiền cũng không đáng giá, ngươi lại dám mở miệng chào giá một đồng vàng, ngươi không sợ ta đánh gãy hết răng trong miệng ngươi sao?

Nghê Nhan hừ lạnh một câu.

Tiểu thương kia âm thầm kêu khổ, ngay cả thở mạnh cũng không dám.

Nghê Nhan nhìn thấy tiểu thương kia lúng túng, tức thì cảm thấy không thú vị nữa, lôi kéo thiếu nữ bên cạnh rời đi.

- Diệp Tử Lăng à Diệp Tử Lăng, sao sư phụ ngươi lại dám thả một mình ngươi tới đây chư? Ngươi quả thực chính là cái loại bị bán còn đếm tiền giúp người ta mà!

Nghê Nhan liếc nhìn thiếu nữ bên cạnh đang lấy một linh quả ra gặm, lầm bầm nói.

- Ta không sợ, hắn đánh không lại ta.

Miệng Diệp Tử Lăng phình lên,, chớp đôi mắt nói.

- Cũng đúng, tuy là ngươi ngốc, nhưng tu vi không yếu.

Nghê Nhan nói thầm,

- Đi thôi, mang tiểu tham ăn nhà ngươi đi ăn thứ gì cho ra hồn một chút.

Diệp Tử Lăng vừa nghe có ăn ngon, đôi mắt tức khắc sáng lên, khuôn mặt nhỏ tràn đầy hưng phấn.

- Sư phụ nói, để cho ta tới đế đô tìm cơ duyên, Nghê Nhan tỷ, ngươi biết cơ duyên ở nơi nào sao?

Diệp Tử Lăng đi theo phía sau Nghê Nhan, nghi hoặc hỏi.

- Ai biết ở nơi nào, mặc kệ nó, nếu là cơ duyên, thời cơ tới tự nhiên sẽ tìm được.

Nghê Nhan bĩu môi, Thái Thượng trưởng lão cũng kêu nàng tới tìm cơ duyên, quỷ mới biết kia cơ duyên là thứ gì.

Ngũ Văn Ngộ Đạo thụ? Có lẽ là vậy đi……

Ngoài cổng thành đế đô, có ba người đang cưỡi ngựa tới.

Vu Vân Bạch nhìn tường thành rộng lớn nguy nga của Thanh Phong đế đô, híp híp mắt, gật gật đầu, sau đó vẫn là xuống ngựa, dắt linh mã đi vào trong đế đô.

Rong ruổi một tháng, cuối cùng đã từ Bạch Vân sơn trang tới được đế đô này.

- Tiểu tử thúi…… Hy vọng ngươi vẫn còn nhớ giữ lại hạt sen của Băng Phách Vương Liên cho bổn tiểu thư.

Vu Vân Bạch nỉ non một câu, thuận lợi vào thành.

……

Tiễn Quyển nhi mặt mày vui sướng và Âu Dương Tiểu Nghệ bận rộn giúp đỡ cả ngày đi, thời gian buôn bán ngày hôm nay đã kết thúc.

Bộ Phương duỗi cái eo lười biếng, đóng cửa lại

Ngũ Văn Ngộ Đạo thụ trong chậu hoa màu vàng đất kia đã cao hơn một mét. Thời khắc nào Bộ Phương cũng có thể cảm nhận được một cỗ dao động kì lạ từ bên trong phóng xuất ra ngoài.

Dựa theo giải thích của Âu Dương Tiểu Nghệ, dao động này chính là đạo nghĩa mà Ngộ Đạo Thụ này tỏa ra, có thể gia tăng tỷ lệ và tốc độ ngộ đạo của người tu hành.

Lúc nghỉ ngơi, Âu Dương Tiểu Nghệ sẽ ngồi tu luyện ngay bên cạnh cái cây nhỏ này.

Tuy rằng Bộ Phương có thể cảm ứng được dao động này, nhưng dao động này lại không trợ giúp chút nào cho tu vi của hắn, bởi vì tu vi của hắn không dựa vào việc tu luyện, mà là dựa vào buôn bán Nguyên Tinh.

Thế nhưng Bộ Phương vẫn rất rõ ràng giá trị của Ngũ Văn Ngộ Đạo thụ này, hắn trở lại phòng bếp, múc một chén linh khí thanh tuyền ra, tưới vào bên trong chậu hoa.

- Sắc xanh cho tiểu điếm vẫn chưa đủ tươi tốt, ăn nhiều hơn chút, nhiều màu xanh hơn chút.

Bộ Phương nhìn Ngộ Đạo thụ, nhẹ giọng nói.

Trở lại bên trong phòng bếp, Bộ Phương luyện tập kỹ thuật cắt một chút, sau đó cho dù đang bận vẫn ung dung đi tới phía trước tủ bát.

Giờ phút này nội tâm của hắn có chút kích động, không vì gì khác, chỉ vì hôm nay đã có thể nếm thử linh tửu ủ từ ba loại Thất giai linh dược kia.

Đây là hoàn cảnh điều chỉnh trong tủ bát, dường như Bộ Phương có thể cảm nhận đầy đủ vị tanh của gió biển.

Vẫy vẫy tay, Bộ Phương làm mùi này loãng bớt, sau đó nhìn về phía lu rượu thật lớn đang nằm yên lặng trong tủ bát kia.

Lu rượu không biến hóa chút nào so với một tháng trước, nhưng Bộ Phương biết, ở bên trong đã xảy ra biến đổi càn khôn từ lâu.

Giữ lấy lu rượu, Bộ Phương đột nhiên dùng lực, lại phát hiện lu rượu này nặng hơn trước rất nhiều, trong nhất thời hắn không thể di chuyển nổi.

Nhướng nhướng chân mày, Bộ Phương dồn khí đan điền lần nữa, cuối cùng ôm được lu rượu này ra khỏi tủ bát, đặt lên trên mặt đất trong phòng bếp.

Miệng lu rượu dùng giấy dán kín mít, kín không kẽ hở, không rò rỉ chút hương rượu nào ra ngoài, nhưng trong lòng Bộ Phương lại càng thêm tò mò.

Tâm tình kích động, bàn tay Bộ Phương bao lấy giấy dán phía trên, hơi dùng lực một chút, roẹt một tiếng, giấy dán bị xé toạt.
Bình Luận (0)
Comment