Rầm rầm oanh!
Trong tiếng nổ mạnh ngập trời, khí lãng chấn động từng vòng quét qua, cuồng phong gào thét.
Trên bầu trời Thanh Phong đế đô, ba đạo thân ảnh đáng sợ đang không ngừng va chạm.
Mỗi một lần va chạm, đều phát sinh tiếng nổ mạnh đáng sợ, khiến cho những người phía dưới khiếp sợ, trái tim như nhảy ra ngoài.
Thái thượng trưởng lão và Vu Mục càng đánh càng kinh hãi.
Bởi vì mỗi một lần va chạm, bọn họ sẽ cảm nhận được năng lượng trong cơ thể đang biến mất, dù sao cổ lực lượng này không thuộc về tự thân, khó có thể kéo dài.
Mà trái lại Đoạn Linh, hắn mỗi một lần va chạm kết thúc, mặt không đỏ hơi thở không dồn dập, rất hiển nhiên, hắn còn lưu dư lực.
Nửa bước Thần Cảnh... Quả nhiên cường hãn!
Mặc dù nói nửa bước Thần Cảnh cũng không hoàn toàn siêu thoát ra khỏi phạm trù cảnh giới Chí Tôn, thế nhưng nếu dính dáng với Thần Cảnh, cũng không phải chuyện đùa.
Thiên Cương Tinh Sát Trận rất mạnh, thế nhưng thái thượng trưởng lão đã già, hắn không thể duy trì lâu lắm.
Gương mặt hắn đã trắng bệch, sau vài lần va chạm, thái thượng trưởng lão đã biết, hắn không cách nào ngăn cản môn chủ Tu La Môn Đoạn Linh.
Phốc xuy!!
Một đạo kiếm quang đỏ rực chém tới.
Cự nhân ánh sáng bị chém vỡ nát, hóa thành tinh quang bay khắp trời.
Thái thượng trưởng lão run rẩy, khí tức uể oải, gương mặt tiều tụy, thân thể rơi từ không trung xuống mặt đất, hắn phun ra một ngụm máu tươi, hơi thở yếu ớt.
Kiếm ý của Vu Mục đã bắt đầu suy yếu, dù sao hắn chỉ là Chí Tôn, dù sử dụng kiếm ý tam bạo, tuy rằng ngắn ngủi tăng lên sức chiến đấu, thế nhưng cũng tạo thành gánh nặng quá lớn lên thân thể, hơn nữa sẽ tạo thành tổn hại lớn với việc lĩnh ngộ kiếm ý.
Hắn chém ra một kiếm, giống như một kiếm phi tiên, sinh ra ánh sáng ngập trời.
Thế nhưng Tu La Kiếm ý càng bá đạo, khí tức giết chóc mênh mông trực tiếp đánh vào kiếm ý của hắn.
Vu Mục phun ra một ngụm máu tươi, mặt không còn chút máu, trong tay nắm chặc bán thần khí Vân Khởi kiếm bị đánh bay ra xa.
Oanh!
Hắn rơi từ trên cao xuống đất,
Hai đại Chí Tôn ở Nam Cương đều thua.
Đoạn Linh đứng ngạo nghễ trên trời cao, nắm Tu La Kiếm đỏ rực, sau lưng hắn bộc phát huyết quang như che phủ bầu trời.
Khí thế vô cùng đáng sợ.
Một luồng thần huy từ trên cao chiếu xuống, giống như hoá thành một thanh trường kiếm chém nát tất cả.
Sắc mặt Đoạn Linh lạnh lùng nhìn hai vị cường giả ngã xuống trên tường thành, khí tức uể oải, rốt cục không nhịn được cười to.
Cường giả đỉnh phong của Nam Cương thì như thế nào?
Vẫn thua trong tay Đoạn Linh hắn, đợi đến khi Đoạn Linh hắn bước chân vào thập phẩm Thần Cảnh đệ nhất cảnh, Thân Thể cảnh, thái thượng trưởng lão Thiên Cơ Tông, trang chủ Bạch Vân sơn trang tính là cái gì?
Tia nắng ban mai xuất hiện sau lưng hắn, hắn đứng ngạo nghễ trên trời cao giống như thiên thần.
Đám người đang quan sát đều cảm thấy tâm thần chấn động, mỗi người giống như bị xúc động, đều quỳ xuống, giống như đang triều bái khi đối mặt với Đoạn Linh.
Là loại cảm giác này!
Loại cảm giác người người triều bái! Cảm giác chí cao vô thượng!
Đoạn Linh mở to mắt, gương mặt đầy vẻ hưng phấn, hắn cười to và bay thẳng về phía chân trời.
Trên tường thành, thái thượng trưởng lão cùng Vu Mục nhắm mắt lại, tâm như tro tàn.
Bỗng nhiên, thái thượng trưởng lão mở mắt ra, giống như hắn nhìn thấy hi vọng trong bóng tối.
Trong đế đô này còn có một con linh thú thực lực mạnh mẽ!
Con chó mập lúc trước hai móng vuốt đập chết một đầu Chí Tôn Hoả Long! Có nó... Mới có thể ngăn cản yêu nhân Tu La Môn kia!
Thái thượng trưởng lão phun ra một ngụm máu tươi, nhưng trong lòng sinh ra cảm giác chờ mong.
Nếu ngay cả Chí Tôn kia thú cũng không cản nổi Đoạn Linh, Nam Cương... Chỉ sợ sẽ bị Tu La Môn chi phối.
Tiếng cười dài quanh quẩn trong đế đô, làm cho tất cả mọi người sinh lòng sợ hãi.
Bỗng nhiên, tiếng cười Đoạn Linh hơi ngừng lại.
Thái thượng trưởng lão và Vu Mục mở to mắt, đều nhìn về một phương hướng trong đế đô.
Bởi vì bọn họ cảm ứng được một linh khí mênh mông phóng lên cao từ hướng này, dường như muốn xé rách tầng mây trên trời.
- Xảy ra chuyện gì? Đó là vật gì?
Nghê Nhan vô cùng hưng phấn, quay đầu nhìn về phía tiểu điếm.
Chỉ thấy một tia sáng màu vàng phóng lên trời cao.
Màu vàng kia, màu vàng vô cùng thuần túy.
Tiểu Hắc vốn nằm ngủ cũng ngẩng đầu chó lên, kinh ngạc nhìn cột sáng.
Cột sáng tiếp tục một thời gian liền biến mất, một ba động kỳ lạ bắt đầu lan ra từ nhà bếp.
Hương thơm khiến người ta trầm luân từ từ xuất hiện.
Lấy tiểu điếm làm trung tâm, nó chậm rãi lan ra khắp toàn bộ đế đô.
Mùi vị nói không rõ, nhưng lại làm cho ngươi trầm luân, nhịn không được nhắm mắt lại hô hấp, muốn nhắm nuốt hương khí vô hình kia.
Tất cả bách tính đang quỳ trên mặt đất đều bị mùi thơm này hấp dẫn, đều híp mắt, ngẩng đầu lên nhìn chung quanh.
- Thơm quá...
- Chưa từng ngửi qua mùi hương thơm như vậy, ai đang nấu cái gì?
- Mùi thơm này... Còn dễ ngửi hơn cả hương thơm nữ nhân! Xong, ta say!
...
Dân chúng nghị luận ầm ỉ, đều say mê.
Đám người Nghê Nhan đều bị luân hãm trong mùi thơm này, hương vị ẩn giấu mùi rượu, còn có vị thịt, thế nhưng trong vị thịt lại xen lẫn mùi bào ngư... Căn bản nói không rõ là mùi gì.
Loại cảm giác này, giống như đang trêu chọc nội tâm người khác.
Tâm tình khó nhịn.
Toàn bộ Thanh Phong đế đô đều bị mùi thơm này bao phủ.
Đoạn Linh thật vất vả tạo nên bầu không khí, nhất thời bị mùi thơm này đánh vỡ hoàn toàn, đám người đang quỳ cũng đứng lên.
Sắc mặt thái thượng trưởng lão cùng Vu Mục cổ quái ngửi mùi thơm trong không khí.
Trong lòng sợ hãi than, thực sự thơm quá.
Mà Cơ Thành Tuyết cũng dở khóc dở cười, hương thơm này... Lẽ nào Bộ lão bản vừa rồi đang nấu ăn sao?
Ba vị Chí Tôn đại chiến, hắn không sợ chút nào? Vẫn nấu nướng?
Trâu bò... Bộ lão bản.
Bị mùi thơm ảnh hưởng, tâm tình sợ hãi Đoạn Linh của Cơ Thành Tuyết giảm đi không ít, cơ bắp căng cứng cũng thả lỏng.
Tất cả mọi người đều ngửi thấy mùi thơm này, Đoạn Linh tự nhiên cũng ngửi được, đôi mắt hắn như điện nhìn vào tiểu điếm.
Vạn Thú Viêm đang ở chỗ kia, vị trí mùi thơm này truyền ra... Cũng ở đàng kia!
Nơi đó... Chính là mục tiêu của hắn!
...
Bộ Phương thận trọng bóc lớp lá cây màu vàng ra, hắn xé ra một cái miệng nhỏ.
Nhất thời cuồn cuộn nhiệt khí bắt đầu từ trung phún ra ngoài, kèm theo là làm cho Bộ Phương triệt để trầm luân hương vị.
Mùi thơm hoá thành ánh sáng vàng ngọc, như một con rồng bay ra, lại hoá thành con ếch đang nhảy nhảy...
Mùi vị đánh thẳng vào tâm thần của hắn, giống như đang xuyên qua nội tâm.
Hắn híp mắt, khóe miệng cong lại, hưởng thụ hương vị làm người ta say mê.
Qua một lúc mới phục hồi tinh thần lại, trong lòng tán thán.
Không hổ là Phật Nhảy Tường.
Trong quá trình nấu ăn không có mùi gì truyền ra, thế nhưng vừa xé mở lá cây, hương vị đã không đở nổi, cho dù che mũi thì mùi thơm cũng rót vào lỗ chân lông.
Nuốt nước bọt một cái, Bộ Phương xé rách toàn bộ lá cây.
Mùi thơm tuôn ra, tinh khí dâng lên, tràn ngập linh khí.
Món ăn đang phát sáng đủ mọi màu sắc, trông rất đẹp mắt.
Nhưng mà phát sáng không duy trì lâu lắm, nó đã biến mất thật nhanh, chỉ còn lại mùi thơm, linh khí, tinh khí và nhiệt khí cuồn cuộn.
Thời khắc này Bộ Phương không biết, hương vị Phật Nhảy Tường đã sớm thành tràn ngập toàn bộ đế đô.
Tâm tình của hắn sung sướng, ôm lấy cái vò ấm áp đi ra bên ngoài.
...
Ùng ục, ùng ục...
Toàn bộ đế đô vang lên tiếng nuốt nước bọt, liên tiếp, quả thực kinh người.
Cho dù là Cơ Thành Tuyết, thân là hoàng đế Thanh Phong đế quốc cũng chưa từng thấy qua tràng diện như thế.
Hừ!
Đoạn Linh hừ lạnh một tiếng tuyên thệ cảm giác tồn tại của mình.
Ánh mắt hắn nhìn sang tiểu điếm, mũi hơi co giật.
Không thể không nói, mùi thơm này... Thật là thơm.
Thế nhưng, hắn để ý chính là Vạn Thú Viêm.
Bàn chân đạp nhẹ vào hư không, không khí sinh ra chấn động và lan ra xa.
Sau đó có âm thanh xiềng xích va chạm vang lên, thân hình Đoạn Linh đáp xuống tiểu điếm, cuồng phong quét qua.
Nghê Nhan cảm thấy tâm thần rung động, đều lui vào bên trong tiểu điếm, đối mặt với tồn tại như vậy, chỉ có tiến vào tiểu điếm mới làm cho bọn họ cảm thấy an toàn.
Bộ Phương ôm vò Phật Nhảy Tường bước ra khỏi phòng bếp, đặt cái vò lên bàn, mùi thơm không ngừng bay ra, giống như hương thơm vô cùng vô tận.
Ánh mắt hắn nhìn về phía Tiếu Yên Vũ, bờ môi co giật.
- Linh dược thiện "Phật Nhảy Tường" hoàn thành, có thể giải độc của Tiếu Mông tướng quân.
Tiếu Yên Vũ nghe xong lời này, nàng vui đến mức chảy nước mắt, nhanh chóng đỡ Tiếu Mông đầy tử khí ngồi dậy.
Từ khi Bộ Phương bước ra khỏi phòng bếp, rốt cục Đoạn Linh cũng thấy hắn.
Đoạn Linh cả đời này sẽ không quên dáng dấp của Bộ Phương.
Kẻ này không xem hắn ra gì, còn cướp Vạn Thú Viêm của hắn, tên đáng chết này xé rách và nuốt vào bụng!
Cầm Tu La Kiếm, Đoạn Linh đầy người sát khí đi thẳng về phía Bộ Phương.
Bộ Phương như có điều cảm ứng, nghi ngờ ngẩng đầu, nhìn về phía Đoạn Linh đứng bên ngoài tiểu điếm, đang đằng đằng sát khí nhìn chăm chú vào hắn, cũng đi tới gần.
Di? Người này không phải là người suýt nữa đoạt được Vạn Thú Viêm sớm hơn hắn hay sao? Tại sao hắn tới nơi này?
Hơn nữa thực lực của người này rất mạnh, Tiểu Bạch cũng không đánh lại hắn.
Bộ Phương vô cùng kinh ngạc nghĩ thầm, hắn cầm khăn lau khô nước trên tay, mặt không thay đổi nhìn Đoạn Linh.
Đoạn Linh cũng nhìn chằm chằm vào Bộ Phương, mở miệng, điềm nhiên nói:
- Tiểu tử, rốt cuộc cũng tìm được ngươi, Vạn Thú Viêm... Giao ra đây! Bằng không... Chết!