Cơ Thành Tuyết trợn mắt há hốc mồm nhìn ba người giằng co trên bầu trời, bầu không khí xơ xác tiêu điều.
Ba người này đều là Chí Tôn!
Không hề nghi ngờ đều là Chí Tôn, khí tức đáng sợ trên người của bọn họ phát ra, chèn ép tất cả mọi người đứng trên tường thành lạnh run.
Đây là uy áp thuộc về Chí Tôn, vô cùng đáng sợ.
Hơn nữa, Cơ Thành Tuyết nhìn nam tử bị huyết khí bao phủ, sắc mặt càng tái nhợt không gì sánh được, bởi vì hắn nhìn người nọ, cảm giác mình đang đối mặt với cả thiên địa, toàn bộ tâm thần đều run rẩy, thân thể không chịu nổi muốn quỳ xuống.
Đó là uy nghiêm thuộc về thượng vị giả, tu vi của đối phương hoàn toàn vượt ra khỏi tưởng tượng của hắn.
Không chỉ là Cơ Thành Tuyết, ngay cả đại quân Cơ Thành Vũ cũng xao động bất an, mỗi tên lính đều ngẩng đầu nhìn ba cường giả giằng co trên tường thành, nội tâm kinh hoàng.
Trên tường thành có một tia sáng bay lên, đó là một lão giả tóc bạc, trên người mặc tinh quang giáp, áo giáp xác xơ tràn đầy sát khí, một một tinh quang cự nhân to lớn mặc áo giáp này.
Đây là trận pháp cất kỹ của Thiên Cơ Tông, Thiên Cương Tinh Sát Trận.
Là trận pháp lực sát thương lớn nhất Nam Cương, nếu như Đoạn Linh chưa từng đột phá tới nửa bước Thần Cảnh, thái thượng trưởng lão sẽ không bố trí trận pháp này.
Bởi vì bố trí trận pháp này dùng sinh mệnh lực làm trả giá, câu thông thiên cương tinh thần trên trời để hình thành trận pháp đáng sợ.
Uy năng vô cùng, chiến lực ngập trời.
Tia sáng như ngọc, cương khí xác xơ.
Một hư ảnh khổng lồ do tinh quang tạo thành, toàn thân hư ảnh này đều mặc áo giáp, tay trái cầm kiếm, tay phải nắm kích, khí thế tận trời.
Mặt mày dữ tợn, người sát khí đi thẳng về phía Đoạn Linh.
Khí tức Vu Mục tăng lên nhanh chóng, Bạch Vân sơn trang có thể sừng sững trong Huyền Hư Linh Trạch, tuyệt đối có đầy đủ nội tình, Vu Mục kiếm ý rất mạnh, hơn nữa bí pháp Bạch Vân sơn trang, bất kể giá cao bạo phát kiếm ý.
Trong nháy mắt uy năng hoàn toàn không kém gì thái thượng trưởng lão bố trí trận pháp.
Thái thượng trưởng lão nhìn Vu Mục, xem ra người này thực sự muốn liều mạng.
Nhưng mà, tại sao Vu Mục phải liều mạng như thế? Hắn thật sự không hiểu…
Việc này cũng chỉ có Vu Mục tự mình hiểu mà thôi, khả năng trong lòng của hắn dồn nén oán khí, cần phát tiết ra ngoài.
Đoạn Linh cười lạnh như băng, tuy rằng tay trái kéo xiềng xích, thế nhưng khí tức trên người hắn không kém gì Vu Mục cùng thái thượng trưởng lão, uy thế của mình hắn đủ áp chế khí tức của hai người.
Việc này nghe rợn cả người.
Đây là lực lượng nửa bước Thần Cảnh sao!
Tu La Kiếm vào tay, bước ra một bước, mang theo uy áp thiên địa, đi về phía thái thượng trưởng lão và Vu Mục.
- Ngăn cản ta đạt được Vạn Thú Viêm... Giết!
Kiếm khí đỏ rực quét qua, giống như hóa thành cuồng phong bao phủ bầu trời, che đậy tất cả mọi thứ.
Một kiếm này, mang theo uy áp nửa bước Thần Cảnh, mang theo khí tức không thể đỡ của Đoạn Linh, bay thẳng về phía hai người.
Vu Mục gào to một tiếng, tóc dài phiêu đãng, hàng vạn hàng nghìn kiếm khí bay ra khỏi Vân Khởi kiếm, tất cả đều trút xuống Đoạn Linh.
Cự nhân ánh sáng cầm trường kích đánh xuống, không khí phát ra tiếng xé rách đáng sợ.
Công kích của ba người va chạm trên hư không, phát ra tiếng nổ đinh tai nhức óc.
Bùng nổ, lôi quang quét qua bốn phương.
Khí thế ngập trời, thiếu chút nữa đám người Cơ Thành Tuyết rơi ra khỏi tường thành.
Đại quân Cơ Thành Vũ cũng ngã trái ngã phải.
Trên trời, ba loại năng lượng có màu sắc khác nhau đang va chạm.
Thái thượng trưởng lão khuôn mặt nghiêm túc, hai tay bắt pháp quyết, khí tức không ngừng ba động, tóc dài thỉnh thoảng bay lên cao.
Vu Mục dùng sức đẩy vận dụng Vân Khởi kiếm, dường như muốn xuyên thủng mọi thứ.
Ánh mắt hai người như điện, nhìn thẳng Đoạn Linh.
Đối mặt nửa bước Thần Cảnh, bọn họ không lui bước chút nào!
Ba người đại chiến trên không trung, dư âm đại chiến khuếch tán ra, khiến cho bách tính trong đế đô đều sợ hãi, sợ bị dư âm giết giết.
Cơ Thành Tuyết cũng khiếp sợ, loại chiến đấu này, quả thực vượt ra khỏi kiến thức của hắn.
Người trong tiểu điếm cũng cảm nhận được chiến đấu, đều đi ra tiểu điếm, nhìn bên ngoài tường thành.
Nghê Nhan vô cùng lo lắng, nàng biết, trong ba đạo khí tức đáng sợ kia có một đạo thuộc về thái thượng trưởng lão Thiên Cơ Tông.
Thái thượng trưởng lão chính là người tâm phúc của Thiên Cơ Tông, nghìn vạn lần không thể xuất hiện bất kỳ sơ suất gì!
Tiểu Hắc không có hứng thú gì với chiến đấu, nó chỉ nhìn một cái, sau đó ngáp dài và nằm ngủ.
...
Trong bếp, Bộ Phương từ từ nhắm mắt, chân khí trong đan điền đang lưu chuyển nhanh chóng.
Vô số chân khí sợi tơ đang rót vào Huyền Vũ Oa, cảm ứng linh khí biến hóa trong nguyên liệu nấu Phật Nhảy Tường.
Gương mặt Bộ Phương vô cùng nghiêm túc, không được phép hắn có chút sai lầm, cho nên trên trán của hắn xuất hiện một tầng mồ hôi mịn, mồ hôi tròn vo, chảy dài trên gò má của hắn.
Trong bếp vô cùng yên tĩnh, chiến đấu bên ngoài đế đô sinh ra ba động, tiếng nổ mạnh kinh thiên, hoàn toàn không truyền vào nơi này.
Có thể, trong mắt Bộ Phương hiện tại, chỉ có Phật Nhảy Tường.
Bộ Phương cảm giác mình hơi đánh giá thấp độ khó nấu của món Phật Nhảy Tường, gia nhập nguyên liệu nấu ăn hai đầu Chí Tôn thú, độ khó nấu đã tăng lên quá cao.
Thi triển chân khí nấu nướng, hắn cảm giác tâm lực lao lực quá độ, tâm lực không đủ.
Hắn vẫn luôn cắn răng kiên trì, rất sợ buông lỏng sẽ thất bại trong gang tấc, khiến cho vò Phật Nhảy Tường vỡ nát.
Như vậy được không bù mất.
Tuy rằng trắc trở, thế nhưng việc này không phải là khảo nghiệm của hắn hay sao?
Bộ Phương cắn răng, không buông tha, hắn là nam nhân đã lập thệ phải đứng trên đỉnh phong trù nghệ tại thế giới huyền huyễn, tại sao có thể bởi vì... một chút độ khó thì lùi bước?
Hắn vừa lùi bước, sẽ tạo thành đả kích khổng lồ lên trù nghệ của hắn.
Đây tuyệt đối không phải chuyện gì tốt!
Ùng ục ùng ục!
Long huyết trong nồi càng sôi trào, thỉnh thoảng sẽ mang theo khí tức long huyết nóng hổi bay ra, ập vào thân thể Bộ Phương.
Bộ Phương vận dụng chân khí, mắt sáng như đuốc.
Trong phòng bếp vẫn không có mùi thơm truyền ra ngoài.
Ánh mắt Bộ Phương chỉ nhìn chằm chằm vào phật đà mỉm cười bên ngoài vò Phật Nhảy Tường, trong tâm niệm, vô số chân khí đang không ngừng hỗn hợp với tất cả nguyên liệu nấu ăn.
Đông đảo nguyên liệu nấu ăn hội tụ vào một chỗ, giống như một món thập cẩm.
Nó không phải lẩu, còn hơn cả lẩu, độ khó nấu của Phật Nhảy Tường lớn hơn không ít!
Bộ Phương không ngừng đổ mồ hôi, thấm ướt quần áo của hắn.
Bộ Phương thở hổn hển.
Bỗng nhiên, đôi mắt của hắn co rụt lại.
Phật đà trên vò càng ngày càng chân thật và sinh động, giống như có một tiếng cười vô hình quanh quẩn trong phòng bếp.
Một đạo ánh sáng màu vàng bay ra từ phật đà, xông thẳng về phía chân trời.
Thấy tia sáng xuất hiện, nội tâm căng thẳng của Bộ Phương đã thả lỏng.
Khí lực đứng vững như mất đi, hắn ngã ngồi xuống ghế, thở hổn hển.
Mồ hôi tuôn ra như suối...
Bờ môi của hắn lại mỉm cười.
- Đã xong... Rốt cục nấu xong rồi, mệt mỏi quá.
Cho dù bình tĩnh như Bộ Phương, hắn cũng phải cảm thán một câu.
Nhưng trong lòng của hắn rát vui mừng, hắn có thể cảm giác được, vào lúc hoàn thành Phật Nhảy Tường, chân khí của hắn đã đột phá bình cảnh nào đó, thu được tiến bộ cao hơn.
Trong Huyền Vũ Oa, Thiên Địa Huyền Hoả tán đi.
Long huyết cũng không sôi trào.
Thế nhưng trên vò Phật Nhảy Tường, xuất hiện tia sáng như ánh sáng của ngọc.
Phật đà trên vò như muốn nhảy ra ngoài.
Gương mặt Bộ Phương uể oải, hắn lấy cái vò ra khỏi Huyền Vũ Oa.
Long huyết trong nồi mất đi màu sắc, chỉ còn lại một vũng nước trong.
Thế nhưng Bộ Phương lại không quan tâm tới long huyết, mà là nhìn vào Phật Nhảy Tường.
Không có bất kỳ hương vị nào thoát ra khỏi vò Phật Nhảy Tường, làm cho Bộ Phương vui vẻ.
Càng không có hương vị, càng nói rõ Phật Nhảy Tường đã thành công.
Lôi cuốn chân khí, Bộ Phương đánh một chưởng lên phật đà, một tiếng nổ vang vọng.
Phật đà đứng lên, thật sự nhảy ra bên ngoài.
Ánh sáng chói mắt bao phủ quanh vò.
Linh quả và lá cây đã hoàn toàn biến thành màu vàng, kim quang lưu chuyển trên đó.
Mà Bộ Phương đối mặt với ánh sáng như ngọc kia, vươn tay, nhẹ nhàng bóc lá cây và linh quả...