My Unshine Star - Lạc Anh Triêm Mặc

Chương 1

Chương 1: Vãi ra quần



“Chương Khả Khê! Chú ý lời nói của em! Nếu còn dám vu khống anh và Ưu Ưu lần nữa, anh tuyệt đối sẽ không tha thứ đâu!”

Trương Hạo đột ngột thắng xe, quay đầu lại, tức giận quát lên với Chương Khả Khê đang ngồi ở ghế phụ.

Ở hàng ghế sau, Nhậm Ưu Ưu đôi mắt hoe đỏ, giọng nhỏ nhẹ:
“Đừng cãi nhau nữa… đều là lỗi của em, em tự về là được rồi.”
Nói xong, cô ta định mở cửa xuống xe.

Trương Hạo trừng mắt:
“Người nên xuống xe là cô ấy! Khả Khê, Ưu Ưu không muốn cãi nhau với em, em xuống xe đi. Đợi khi nào em bình tĩnh lại, chúng ta nói chuyện sau.”

Chương Khả Khê mặt hờ hững, nhìn ra ngoài cửa sổ nơi bầu trời đã dần tối:
“Người nên xuống xe là cô ấy mới đúng. Anh không phải thích đi với cô ấy sao? Vậy hai người cùng xuống đi.”

Trương Hạo bị cà khịa thấy nhột, sắc mặt lập tức tối sầm lại. Nhậm Ưu Ưu ngồi phía sau khẽ nức nở, tiếng khóc mềm mại như vả thẳng mặt anh ta, còn bị Chương Khả Khê nói móc mất hết mặt mũi, lửa giận của Trương Hạo bốc thẳng lên đầu.

Anh ta đột ngột xuống xe, vòng qua bên ghế phụ, giật mạnh cửa rồi túm lấy tay Chương Khả Khê kéo ra ngoài. Khuôn mặt lạnh lùng của người đàn ông khiến cô gần như nghẹt thở.

“Anh điên rồi à, Trương Hạo! Em mới là bạn gái của anh đấy! Buông tay ra!”

Trương Hạo dùng hết sức, kéo mạnh Chương Khả Khê ra khỏi xe, đẩy về một bên: “Khả Khê, nhìn xem em bây giờ biến thành cái dạng gì rồi. Tự nghĩ cách về đi. Khi nào em bình tĩnh lại, chúng ta sẽ nói chuyện.”

Nói xong, Trương Hạo quay lại lên xe, giẫm mạnh chân ga, chiếc xe phóng đi, để lại phía sau một đám bụi mù cuồn cuộn.

Chiếc xe nhanh chóng mất hút. Chương Khả Khê chạy theo vài bước, rồi chậm rãi dừng lại. Ngực cô phập phồng dữ dội, giận dữ hét lớn về phía xe:
“Trương Hạo! Điện thoại của em còn trong xe, đồ khốn kiếp!!!”

Đôi mắt Chương Khả Khê đỏ hoe, nhìn chằm chằm vào hướng chiếc xe biến mất. Cô cố gắng kiềm chế cảm xúc – tuyệt đối không được khóc, không thể vì loại người đó mà rơi nước mắt.

Một người là bạn trai cô, một người là bạn thân đại học. Hai người vốn dĩ là những người cô tin tưởng nhất… vậy mà lại cùng lúc phản bội cô.

Cảm giác ghê tởm như nuốt phải rác rưởi khiến Chương Khả Khê chỉ muốn nôn. Cô bước đi từng bước nặng nề, ánh mắt trống rỗng, trong đầu toàn là hình ảnh những lần cãi vã gần đây với Trương Hạo mỗi khi gặp nhau — không hiểu họ đã thành ra như thế này từ khi nào.

Trương Hạo và Nhậm Ưu Ưu… rốt cuộc họ bắt đầu qua lại từ bao giờ?

Đường trong khi bảo tồn thiên nhiên hoang dã ngoằn ngoèo, kéo dài vô tận. Hai bên là bãi cỏ thấp rậm rạp, xen lẫn những hàng dừa và rừng cây mờ mịt không nhìn rõ loài gì.

Không hổ danh là Vân Hãn – khu bảo tồn thiên nhiên hoang dã lớn nhất thế giới, nơi đây rộng mênh mông, cảnh vật chân thật và hoang sơ, tự nhiên như thời nguyên thủy.

Trời đã tối hẳn. Hai bên đường, các cột đèn cao vút, cách nhau rất xa, ánh sáng yếu ớt không đủ soi đường — ngược lại, như những con mắt âm u treo lơ lửng trên cao.

Chương Khả Khê chẳng buồn nhìn cảnh vật, chỉ đang mải chửi Trương Hạo trong lòng cho hả giận. Đột nhiên, trong rừng phía xa vang lên một âm thanh kỳ lạ — như tiếng gió bị bóp méo, lại như tiếng thú dữ hít thở.

Chương Khả Khê lập tức dừng bước, nhìn về hướng phát ra âm thanh. Đúng lúc cô đang nín thở nghe ngóng, bỗng “Xoẹt!” — một đàn chim lớn bị hoảng sợ, vỗ cánh bay tán loạn lên bầu trời đêm.

“A!” – Chương Khả Khê hét lên, rồi quay đầu chạy thục mạng. Chạy được một đoạn dài, cô dừng lại, dựa vào một tấm bảng bên đường, thở hổn hển.

“Cái… cái gì thế không biết!” Chương Khả Khê nhớ rõ họ đã rời khỏi khu vực nuôi thả thú dữ, lẽ ra sắp đến cổng ra. Thế mà đi mãi, cô chẳng thấy bóng dáng nhân viên hay du khách nào.

Lẽ nào cô… đi nhầm đường?

Ban ngày, khu bảo tồn tràn đầy sức sống – thảm thực vật xanh tốt, suối chảy róc rách, dã thú gào rú, hổ báo vờn nhau, muông thú vui đùa, tình người duyên thú hài hoà. Nhưng ban đêm thì khác — rừng cây đen đặc quỷ dị, thú dữ gầm vang, âm u và rợn người. Cứ như chỉ cần sơ sẩy, sẽ có thú dữ từ trong bóng tối lao ra, dùng móng vuốt sắc bén xé xác cô thành từng mảnh.

Chương Khả Khê run rẩy ôm chặt một tấm bảng, lúc ngẩng đầu vô tình nhìn thấy đây là một tấm biển cảnh báo. Trên đó viết dòng chữ vàng lạnh lẽo:
“Khu vực làm việc – Cấm vào. Có thú dữ đi qua, xin đừng dừng lại.”

Thú, thú dữ đi qua?
Vậy ra cô đang lạc vào khu vực làm việc của nhân viên, nơi vẫn có thú hoang được nuôi thả?

Gió rít qua rừng cây như tiếng than khóc, khiến Chương Khả Khê suýt bật khóc theo, cô ôm chặt tấm biển báo. Bốn bề tối đen như mực, không thấy lối ra.

Cô không cố ý đến đây… không cố ý xuống xe… ở nơi có thú dữ tồn tại?

Trong đầu cô hiện lên hình ảnh con gấu đen to tướng lúc ban ngày, chỉ cần vung một tay là đủ đập chết cô.
Rồi con hổ già nằm phơi nắng bên ao có răng nanh sắc bén, hàm răng kia cạp một phát chắc bấy hết bộ xương của cô.
Hay con sư tử với cái bờm dày, nheo mắt nhìn qua lớp kính xe của du khách, như đang muốn táp vào cổ họng trắng nõn của cô…

Chương Khả Khê run lẩy bẩy, tưởng tượng không biết vị thú nào sẽ đi qua đây, nó sẽ xé xác hay cắn đứt cổ cô trước.

Gió thổi lạnh buốt đến tận xương. Khi cô đang sợ hãi ôm tấm biển báo, căng căng thẳng thẳng nghĩ cách thoát thân, thì mặt đất bỗng rung chuyển.

Sâu trong vùng tối, mặt đất rung chuyển.
Ầm… Ầm… Ầm!

Chương Khả Khê mở to mắt, thấy trong bóng tối dần xuất hiện một bóng đen khổng lồ đang bước ra.

Chương Khả Khê hoảng sợ ngẩng đầu lên. Không phải bóng tối biến thành quái vật, mà là một con thú thực thụ đang đang lững thững tiến ra. Đôi mắt vẩn đục, u ám trên chiếc đầu siêu to khổng lồ của nó đang nhìn cô trừng trừng.

Chương Khả Khê bất giác kẹp chặt đùi lại. Tự nhiên cô lại mắc… tiểu!

Con thú lững thững tiến lại, bước chân nặng nề như nện xuống đất. Khi nó dừng lại dưới ánh đèn đường leo lét, thứ ánh sáng ảm đạm đó phản chiếu trong mắt nó tựa như hai đốm lửa ma trơi. Ánh đèn cũng khắc họa nên vóc dáng khổng lồ của nó. Chương Khả Khê nuốt khan, nhận ra con thú hóa ra lại là một con voi Châu Phi.

Cô đúng là từng thấy voi Châu Phi rồi, nhưng đó là loại được nuôi nhốt. Cô chưa bao giờ đứng gần một con voi đến thế!

Dù biết loài voi này hiền lành, nhưng đứng trước khối cơ thể nặng hàng tấn, chỉ cần nó giơ chân là cô bị nó đè dẹp lép như con tép, Chương Khả Khê không thể không sợ đến run người.

Voi Châu Phi nhìn chằm chằm Chương Khả Khê, giơ vòi về phía cô. Bỗng nhiên, một giọng nam trầm ấm, cuốn hút và vô cùng ưu nhã vang lên: “Cô là ai?”

Giây phút ấy, mọi nỗi sợ trước đó của Chương Khả Khê đều chẳng sánh nổi với cú sốc hiện tại.

Chương Khả Khê sợ tới mức hồn phi phách tán, hét lên sợ hãi: “A a a a a a a a a!!!!!! Voi nói tiếng người!!!!!!!!!”

Voi Châu Phi: “…”

Người đàn ông cưỡi trên lưng voi: “…”

Người đó bật đèn pin, chiếu thẳng vào mặt Chương Khả Khê.

Chương Khả Khê bị luồng ánh sáng chói lóa đột ngột chiếu tới từ trên mình con voi làm chói mắt, khiến cô phải nheo lại. Cô vẫn chưa hoàn hồn, vội đưa tay lên che mắt. Nhìn qua kẽ ngón tay, cô lúc này mới phát hiện ra, trên lưng con vật siêu to khổng lồ này vậy mà lại có một người đang ngồi!
Ôi chao — Giữa chốn đồng không mông quạnh đầy rẫy thú dữ qua lại thế này, có thể nhìn thấy đồng loại của mình quả thực là quá tốt!

Chương Khả Khê đã thấm thía ý nghĩa của câu “gặp lại người quen nơi đất khách quê người thật khiến người ta xúc động”. Cô nheo mắt lại, cố gắng nói trong tiếng nghẹn: “Trời ơi… gặp được người rồi… Anh là nhân viên vườn thú đúng không? Tôi lạc đường, anh có thể đưa tôi ra ngoài không?”

Người đàn ông trên lưng voi nhìn xuống cô gái bị chiếu đèn, giọng lạnh nhạt:
“Cô đi chui.”

Chương Khả Khê: “???”

Cô vội lắc đầu: “Không, tôi có mua vé mà! Là vé điện tử! Tôi có lịch sử mua sắm trên điện thoại, để tôi cho anh xem—”

Cô theo phản xạ sờ túi quần, rồi cứng đờ, cười gượng nói: “Điện thoại tôi… ở trên xe mất rồi.”

Cmn chứ! Cả hai vé vào cửa đều là mình trả tiền đấy! Chương Khả Khê cảm thấy mình đúng là ném tiền qua cửa sổ.

Người đàn ông cưỡi voi kiên nhẫn chờ xem lịch sử mua sắm của cô. Chương Khả Khê xấu hổ sờ túi quần jean giải thích: “Nói ra sợ anh không tin. Hôm nay tôi đi cùng bạn trai và bạn thân, nhưng giữa đường cãi nhau, hai người đó kéo tôi xuống xe rồi lái đi mất.”

Nói đến đây, Chương Khả Khê chỉ thấy bản thân vừa đáng thương vừa buồn cười, tiểu thuyết còn không dám viết như vậy, ai mà tin nổi câu chuyện ngớ ngẩn như thế chứ?

Người đàn ông cưỡi voi im lặng một lúc rồi nói: “Lên đi.”

Chương Khả Khê sửng sốt, anh ấy tin cô!

Cô vội vàng đến gần con voi. Con vật ngoan ngoãn quỳ gối xuống, dùng vòi quất đất tung nhẹ, chờ Chương Khả Khê leo lên.

Đến gần, cô mới thấy rõ kích thước khổng lồ của voi, nuốt nước bọt cái ực, nhìn cơ thể voi, không biết leo lên như thế nào.

Da voi nhăn nheo, chẳng có chỗ nào dễ đặt chân ngoại trừ phần đầu voi thấp hơn một chút, có thể mượn lực từ chỗ này.

Nhưng… dẫm lên đầu nó có bất lịch sự quá không nhỉ?

Chương Khả Khê xấu hổ nhìn voi, ngẩng đầu, nhìn người đàn ông trên cao cầu cứu: “Xin hỏi, tôi nên leo lên thế nào?”

Kỷ Bắc Dương vốn không định trả lời. Song, vì bác sĩ đã dặn anh cần phải trả lời khi đối phương hỏi chuyện, anh chỉ còn cách nói: “Đầu.”

Haizz, thật sự phải dẫm lên đầu voi rồi.

Chương Khả Khê nuốt nước miếng, cố gắng hết sức có thể nhẹ nhàng đặt chân lên đầu voi, để không làm đau nó.

Chương Khả Khê đưa chân lên nhắm vào đỉnh đầu con voi. Một tay cô nắm chặt tai voi, tay kia bám vào cổ nó, rồi dồn lực nhảy lên.

Không lên được.

Cô thử nhảy lên lần nữa.

Vẫn không được.

Cô nhảy đi nhảy lại, thở hổn hển.

Vẫn chẳng thể lên được.

Cô ngộ ra một chân lý đau đớn: Dù dẫm lên đầu người ta, nếu bản thân vô dụng, thì có nỗ lực cũng phí công.

Kỷ Bắc Dương nhíu mày, nói: “Mao Mao.”

Ngay sau đó, Chương Khả Khê cảm thấy phía sau mông mình có vật gì đó mềm mại nhưng mạnh mẽ đã luồn qua g*** h** ch*n, đỡ lấy cô. Vật đó từ từ nhấc bổng cô lên và đặt cô vững vàng trên lưng voi rộng rãi.

“Ai… á… ách… ái da!”
Chương Khả Khê bị chú voi dùng chiếc vòi dài của nó khẽ hất lên, nâng bổng cả cái mông nhỏ lên cao.

Hết chương 1

Bình Luận (0)
Comment