My Unshine Star - Lạc Anh Triêm Mặc

Chương 2

Chương 2: Người chăn voi 

Chương Khả Khê ngồi xuống phía sau người phụ trách cưỡi voi, khẽ thở phào một hơi dài: “Cảm ơn nhé.”

Kỷ Bắc Dương nói: “Ngồi cho vững.”

Chương Khả Khê sững người một chút, còn chưa kịp phản ứng thì con voi đã ầm ầm đứng dậy. Chương Khả Khê ngồi trên lưng nó, bị lắc lư sang trái sang phải, suýt chút nữa ngã xuống. May mà cô phản xạ nhanh, lập tức ôm chặt người đàn ông ngồi phía trước, mới tìm lại được chút cảm giác an toàn.

Voi đứng thẳng dậy, từng bước chậm rãi và vững vàng đi về phía trước. Kỷ Bắc Dương cúi đầu nhìn cánh tay nhỏ đang quấn quanh eo mình, khẽ nhíu mày, vẻ mặt không thoải mái.

Chương Khả Khê nhận ra động tác ấy, vội vàng nới lỏng tay ra một chút, nhưng đầu ngón tay vẫn túm lấy vạt áo ở bên hông người kia, nói: “Ngại quá… tôi bám vào anh một chút được không? Tôi hơi sợ bị ngã xuống.”

Kỷ Bắc Dương liếc nhìn đôi tay nhỏ đang nhẹ nhàng nắm áo mình. Cô chỉ kéo áo của anh một cách nhẹ nhàng, không hề chạm vào người anh, nên Kỷ Bắc Dương đành miễn cưỡng chấp nhận, cô hỏi gì anh đáp nấy: “Được.”

Chương Khả Khê mỉm cười: “Tôi là Chương Khả Khê. Chữ ‘Chương’ trong ‘lập sớm chương’(1). Tôi thực sự đã mua vé vào cổng, anh có thể kiểm tra trong hệ thống bán vé của bên anh. Còn chuyện tôi bị đá khỏi xe lúc nãy, tôi thật xin lỗi. Tuy không phải tôi cố ý, nhưng đúng là tôi đã làm trái quy định của khu bảo tồn. Nếu anh cần xử phạt, đợi tôi lấy lại điện thoại, tôi sẽ chấp nhận nộp phạt.”

(1) “lập sớm chương” có thể hiểu là làm cho sự việc, thành quả, hay danh tiếng được rõ ràng, rực rỡ sớm hơn.

Kỷ Bắc Dương chỉ cảm thấy cô gái này có phần nhanh trí, nhưng vẫn lạnh nhạt đáp lại một tiếng: “Ừ.”

Ngồi trên cao, tầm nhìn của cô thoáng đãng hơn hẳn. Xa xa, hàng cây đen sẫm dần lùi về phía sau. Gió đêm mang theo mùi đất cỏ dìu dịu, phảng phất khắp không gian. Dưới thân là chú voi Châu Phi hiền lành vững chãi, bước từng bước chậm rãi dưới bầu trời đầy sao. Cảm giác xa lạ nhưng tự do ấy khiến lòng Chương Khả Khê cũng dần thả lỏng, bao nhiêu mệt mỏi trong ngày như được gió cuốn đi mất.

Cô hỏi nhỏ: “Anh là người chăn voi trong vườn bách thú à?”

Kỷ Bắc Dương hờ hững “Ừ” một tiếng.

“Anh nuôi con voi này sao?”

“Ừ.”

“Nó tên là Mao Mao à?”

“Ừ.”

“Cái tên dễ thương thật.”

“Ừ.”

Chương Khả Khê nghiêng đầu, cố nhìn biểu cảm trên gương mặt người đàn ông phía trước. Cô cảm thấy nhân viên trong khu bảo tồn hình như rất lịch sự, hễ cô nói gì, anh ta cũng đều đáp, dù chỉ là một tiếng ngắn ngủi.

Nhưng bóng đêm quá dày, mà anh nhân viên lại tắt đèn pin, nên cô chẳng thể nhìn rõ được gì.

Họ cưỡi voi đi trong màn đêm rất lâu. Thời gian dần trôi, Chương Khả Khê thậm chí thấy mọi thứ trở nên lãng mạn đến lạ — cô đang ngồi trên lưng một con voi Châu Phi da thô nhưng ấm áp, chậm rãi bước giữa thảo nguyên bao la, dưới trời sao rực rỡ.

Anh nhân viên cưỡi voi phía trước không hỏi Chương Khả Khê muốn đi đâu, chỉ lặng lẽ men theo lộ trình quen thuộc, cùng chú voi dạo bước trong khu bảo tồn.

Voi và anh nhân viên hiểu ý nhau. Bước chân vững chãi, đều đặn, chở hai người đi mãi, đi mãi…

Chương Khả Khê từng định hỏi liệu anh có thể đưa cô ra ngoài cổng khu bảo tồn không, nhưng không khí yên tĩnh tốt đẹp, voi ngoan ngoãn dịu dàng, anh nhân viên ngồi trước Chương Khả Khê cũng trầm mặc, đêm tối bao quanh tất cả — như thể bóng đêm, voi, và họ đều hòa làm một, tan vào khung cảnh thiên nhiên nguyên sơ, tĩnh lặng không chút bon chen.

Chương Khả Khê thôi ý định quấy rầy đối phương, im lặng ngồi yên trên lưng voi, cũng như im lặng ngồi phía sau người đàn ông, đi cho xong lộ trình tối nay.

Cuối cùng, con voi châu Phi dừng lại trước một căn nhà gỗ tách biệt. Người đàn ông nhảy xuống từ trên lưng voi, rồi không quay đầu lại, đi thẳng về phía nhà gỗ.

Chương Khả Khê cúi đầu nhìn khoảng cách từ lưng voi xuống đất, thầm tính xem nếu mình nhảy, sẽ ngã theo tư thế nào thì ít hạn chế chấn thương nhất.

Anh nhân viên đi tới cửa, lúc đặt tay lên nắm cửa, chợt nhớ ra điều gì đó. Anh không quay lại, chỉ bình tĩnh đạm mạc gọi: “Mao Mao.”

Mao Mao liền vươn chiếc vòi dài, vòng qua eo Chương Khả Khê như cuốn gỏi, nhẹ nhàng nhấc cô lên rồi đặt xuống đất.

Chương Khả Khê hơi hoảng, lúc chân đã chạm đất an toàn, cô áp tay lên ngực, cảm nhận tim đang đập loạn, rồi mỉm cười nói nhỏ: “Cảm ơn nhé, Mao Mao.”

Người nhân viên kia đã đi vào trong nhà gỗ. Không biết đi đâu khác, Chương Khả Khê đành bước theo. Bên trong tối om, chỉ có chút ánh trăng từ khe cửa chiếu vào, loang loáng trên sàn gỗ.

Nhà gỗ bài trí đơn giản, trong bóng tối chỉ lờ mờ thấy được vài món nội thất bài trí. Người nhân viên đi vào rồi đứng yên, không động tĩnh gì thêm. Chương Khả Khê ngập ngừng đứng ở cửa hỏi: “Có thể bật đèn được không?”

Sau vài giây im lặng, giọng người nhân viên vang lên, hơi lộ vẻ bất đắc dĩ:
“Công tắc ở cạnh cửa.”

Chương Khả Khê sờ quanh, rồi “tách” một tiếng bật đèn lên.

Ánh sáng vàng ấm lập tức tràn ngập căn phòng. Chương Khả Khê nheo mắt lại, nhìn thấy người đàn ông đang đứng trước chiếc bàn làm từ gỗ lê, quay lưng về phía mình.

Anh nhân viên khẽ dịch chân, nghiêng người nhìn phía Chương Khả Khê.

Chương Khả Khê nhìn rõ mặt anh thì lập tức trợn tròn mắt — đây là cú sốc thứ hai của cô trong đêm nay.

Dung mạo của nhân viên khu bảo tồn này thật là … khinh vân tế nguyệt, lưu phong hồi tuyết(2).

(2) Khinh vân tế nguyệt, lưu phong hồi tuyết: là hai câu nằm trong bài phú nổi tiếng “Lạc Thần Phú” (洛神賦) của Tào Thực (đời Tam Quốc, Trung Quốc). Ý nghĩa của cụm từ này dùng để miêu tả vẻ đẹp, phong thái thanh thoát, nhẹ nhàng, uyển chuyển của nhân vật Lạc Thần.

Người đàn ông có bờ vai rộng, eo thon, dáng người cao ráo rắn rỏi. Khuôn mặt góc cạnh, ngũ quan rõ nét, mày kiếm mắt sáng, sống mũi cao, đường cằm sắc sảo. Chỉ một tư thế nghiêng nhẹ thôi cũng toát lên khí chất lạnh nhạt, kiêu ngạo, tựa như ánh trăng vắt trên ngọn núi tuyết.

Anh liếc nhìn Chương Khả Khê, rồi lặng lẽ rũ mắt xuống, một tay tháo chiếc khuy măng sét men lam ở cổ tay áo bên kia.

Chương Khả Khê nhìn thấy ánh đèn vàng ấm áp chiếu lên khuôn mặt người đàn ông. Làn da anh ta trắng lạnh, tựa như sương tuyết trên cành tùng xanh, dưới ánh sáng, nó lấp lánh một vẻ rực rỡ mà kín đáo và tinh tế.

Chương Khả Khê — một cô gái nhỏ vất vả mưu sinh, chưa từng gặp người nào vừa tuấn tú, vừa trầm tĩnh, lại vừa xa cách đến thế — nhất thời ngẩn ngơ, chỉ biết đứng im, nhìn anh không chớp mắt.

Vương tử chân chính chỉ đến thế là cùng.

Kiến thức của Chương Khả Khê quá hạn hẹp, vốn từ vựng ít ỏi cô có thể nghĩ ra để miêu tả người đàn ông ấy chỉ là câu cảm thán này.

Kỷ Bắc Dương tháo khuy tay áo, tiện tay ném lên bàn, liếc qua cô gái nhỏ mà mình vừa nhặt về, trong lòng dấy lên chút bực bội.

Anh vốn là người ưa bóng tối, nhưng bác sĩ nói rằng bản chất con người là hướng về ánh sáng và một người bình thường thì cần có đặc tính ấy. Muốn hòa nhập, muốn trở nên bình thường như mọi người, hắn cũng phải học cách chấp nhận ánh sáng.

Dù yêu thích bóng tối đến đâu, anh vẫn nên cho người khác bật đèn.

Nếu không, người ta rất dễ cho rằng anh lập dị.

Nhưng anh lại quên mất điều đó. Cô gái mà anh mang về quá yên lặng, đến mức anh cũng quên mất phải bật đèn cho cô.
Cô sẽ cho rằng anh kỳ quái chăng? Có lẽ là có.

Kỷ Bắc Dương cụp mắt, tâm trạng hơi sa sút. Dù bản thân anh không để tâm việc mình là người kỳ lạ, nhưng trưởng bối và bác sĩ đều không hy vọng anh khác biệt quá mức với người khác. Lông mày anh khẽ nhíu lại.

Chương Khả Khê khẽ hít vào một hơi, rồi nhanh chóng dời ánh nhìn khỏi khuôn mặt người đàn ông trước mặt. Gò má của cô nóng bừng lên, cô lấy tay quạt nhẹ, ánh mắt lảng đi chỗ khác, lắp bắp nói: “Ờ thì… có nước không, tôi hơi khát.”

Cô nhìn chăm chăm vào chiếc máy lọc nước đặt cạnh tường. Kỷ Bắc Dương cũng nhìn theo, gật đầu: “Có.”

Chương Khả Khê ngồi xổm xuống bên cạnh máy lọc nước, chỉ vào chồng ly giấy dùng một lần: “Cái này dùng được chứ?”

Kỷ Bắc Dương đáp: “Dùng được.”

Chương Khả Khê lấy ra một chiếc ly, rót đầy nước, ngửa đầu uống cạn. Uống xong, cô lại rót thêm một ly nữa — vẫn là uống một hơi hết sạch.

Chương Khả Khê quả thật rất khát. Cãi nhau với Trương Hạo suốt dọc đường, rồi lại lang thang ngoài trời quá lâu, cổ họng cô khô rát đến mức chỉ muốn uống cho đã.

Cô uống liền bốn, năm ly nước, đến khi không kìm được mà ợ khẽ một tiếng mới dừng lại. Xấu hổ, cô đưa tay che miệng, khẽ cười với người còn lại trong nhà gỗ.

Người kia chẳng nhìn cô lấy một lần, chỉ lẳng lặng đi vào phòng bên trong. Một lát sau, nghe thấy tiếng nước chảy, Chương Khả Khê ngẩn ngơ nhìn quanh căn nhà gỗ, ánh mắt lướt qua bộ bàn ghế cạnh sofa, trong lòng có chút rối rắm, không biết đối phương định để cô ở đây qua đêm, hay là có ý khác.

Người chăn voi này hình như không thích nói chuyện. Lúc còn trong bóng tối, Chương Khả Khê không nhìn rõ mặt anh ta, nên còn có thể thuận miệng nói đôi câu. Nhưng bây giờ, khi thấy rõ diện mạo ấy, trong lòng cô lại bỗng sinh ra một khoảng cách mơ hồ.

Người đàn ông này quá đỗi anh tuấn, cái kiểu khiến người ta chỉ dám đứng nhìn từ xa, chứ chẳng dám nghĩ bậy gì. Chương Khả Khê vốn không phải người tự ti, nhưng dung mạo và vẻ trầm tĩnh của anh lại khiến cô vô thức không dám sán lại gần.

Một lúc sau, người đàn ông bước ra. Trên người là áo trắng, quần đen, mái tóc còn ướt đẫm, cả người phảng phất hơi nước.

Chương Khả Khê đột nhiên đứng bật dậy khỏi sô pha, đôi mắt mong chờ nhìn về phía anh.

Người đàn ông không hề nhìn cô. Từ ngăn kéo trên bàn, anh lấy ra một chiếc hộp đựng thuốc. Chiếc hộp chia thành các ô vuông nhỏ, bên trong đã chia sẵn thuốc.


Anh mở một ô, đổ thuốc bên trong vào lòng bàn tay, sau đó bước đến máy lọc nước, lấy một cái ly giấy, đặt vào vị trí lấy nước của máy, rồi nhấn nút “On”.

Đầu vòi chậm chạp “xoạch xoạch” hai tiếng, rồi im bặt.

Kỷ Bắc Dương: “……”

“À này! Thật ngại quá, tôi vừa khát quá, uống hơi nhiều, không cẩn thận uống hết sạch rồi.”

Cô gái được anh nhặt về đã ngồi xổm bên cạnh anh lúc nào không hay, ngẩng mặt lên nói. Kỷ Bắc Dương nhìn máy lọc nước, rồi lại nhìn viên thuốc trong lòng bàn tay, cạn lời.

Chương Khả Khê khẽ nói: “Trong phòng không còn nước sao?”

Kỷ Bắc Dương im lặng lắc đầu.

Dựa theo lượng nước anh sử dụng hằng ngày, khu bảo tồn phải đến ngày mai mới giao thùng nước khoáng mới cho anh.


Chương Khả Khê nhìn quanh đồ đạc trong căn nhà gỗ, dường như cũng không có dụng cụ để đun nước. Chẳng lẽ lại bắt anh ta uống nước lã trong WC?

Chương Khả Khê vô cùng áy náy trong lòng, tự hỏi tại sao lúc nãy mình lại như bị quỷ khát nhập.


Đúng lúc này, đồng hồ báo thức trên điện thoại reo lên. Kỷ Bắc Dương bước tới tắt báo thức. Bây giờ là 23 giờ 21 phút, anh cần phải đi ngủ vào thời điểm này.

Kỷ Bắc Dương nhìn viên thuốc trong lòng bàn tay, rồi đổ lại vào hộp thuốc. Anh đi tới cửa tắt đèn, sau đó đứng cạnh giường cởi áo sơ mi và quần, nằm xuống, nhắm mắt lại.

Chương Khả Khê ngây ngốc đứng trong căn phòng tối đen, chớp chớp mắt đầy khó hiểu.

Một lát sau, Kỷ Bắc Dương đang sắp ngủ nghe thấy tiếng cửa phòng mở ra. Cô gái anh nhặt về đã đi ra ngoài.

Kỷ Bắc Dương không có phản ứng gì, cũng không nghĩ đến việc phải sắp xếp cho cô gái ở đâu. Bác sĩ của anh chưa từng dặn dò phải làm gì khi nhặt được người, vì vậy anh không làm gì cả.

Kỷ Bắc Dương đã ngủ.

Nhưng rồi lại bị đánh thức.

Anh lặng lẽ mở mắt trong bóng tối. Người anh nhặt về đang ngồi xổm bên mép giường, nhẹ nhàng và cẩn thận vỗ vai anh, nói: “Xin lỗi nha, vì uống hết nước của anh mà anh không có nước uống thuốc. Tôi đã lấy tiền lẻ trên bàn, đi ra ngoài mua một chai nước khoáng rồi.”

Lấy tiền lẻ, ra ngoài, mua nước? Kỷ Bắc Dương nhớ rõ máy bán hàng tự động gần nhất cách đây một cây số.

Tác giả có lời muốn nói:

Nhắc nhở khi đọc: Nam chính không phải người thiểu năng hay có vấn đề về nhận thức trong sinh hoạt. Chỉ số thông minh của anh ấy rất cao, anh chỉ mắc chứng tự kỷ từ nhỏ. Ba đặc điểm chính của bệnh tự kỷ là: Khó khăn trong giao tiếp xã hội, hứng thú hạn hẹp, và hành vi rập khuôn.

Lưu ý quan trọng: Nam chính sẽ thể hiện tốt những hành động cần có của một người bạn trai khi cần thiết.

Hết chương 2

Bình Luận (0)
Comment