Chương Khả Khê không biết đối phương cần uống loại thuốc gì, nhưng cô cảm thấy nếu cần uống thuốc thì nhất định phải tuân theo lời dặn của bác sĩ.
Cô đã uống hết nước của người ta, khiến người ta không thể uống thuốc, trong lòng cô rất băn khoăn. Cô nhìn thấy tiền lẻ trên bàn, nhớ rằng trên đường voi đưa họ về có một máy bán hàng tự động, vì vậy mới cầm tiền lẻ ra khỏi nhà.
Bên ngoài gió rất lớn, nơi hoang vắng không một bóng người, đêm tối thăm thẳm. Chương Khả Khê rất sợ hãi, nhưng cô không thể vì mình mà hại người ta lỡ mất một liều thuốc.
Cô lấy hết can đảm chạy ra ngoài. Vì đường rất xa, cô vừa chạy vừa khóc như mưa, nước mắt nước mũi giàn giụa vì sợ hãi. Cuối cùng, sau một phen kinh hãi tột độ, cô cũng tìm được máy bán hàng tự động, mua nước, rồi chạy về.
Chương Khả Khê cố gắng ổn định nhịp thở dồn dập, đi đến bên giường ngồi xổm xuống và vỗ vỗ vai người chăn voi.
Kỷ Bắc Dương rất buồn ngủ, không muốn cử động. Lịch sinh hoạt của anh vô cùng chính xác, đã không thay đổi trong nhiều năm. Bác sĩ nói hành vi lặp lại và rập khuôn của anh không tốt, nhưng Kỷ Bắc Dương đã dùng rất nhiều loại thuốc và trải qua nhiều liệu pháp, song một số hành vi vẫn không thể thay đổi.
Chương Khả Khê khẽ nói: “Tôi không biết anh uống thuốc gì, nhưng tôi nghĩ uống thuốc đúng giờ thì bệnh mới nhanh khỏi được.”
Bệnh nhanh khỏi?
Kỷ Bắc Dương không đồng tình với câu nói này, bởi vì anh luôn uống thuốc đúng giờ, đã uống vô số thuốc, nhưng bệnh tình của anh vẫn không hề thuyên giảm.
Mặc dù anh không hề nghĩ mình bị bệnh, nhưng rất nhiều người vẫn mong muốn thấy anh ngoan ngoãn uống hết thuốc mà bác sĩ kê. Anh nghĩ sao cũng được, vì thế cứ đều đặn uống thuốc mỗi ngày.
Cô gái được anh nhặt về lại tiếp tục nói: “Uống thuốc rồi ngủ tiếp nhé? Uống nhanh thôi mà. Nếu vì tôi mà anh phải lỡ mất một liều thuốc, tôi sẽ thấy áy náy lắm, có lẽ sau này mỗi lần tôi uống nước sẽ bị ám ảnh tâm lý mất.”
Kỷ Bắc Dương: “…”
Anh nhận ra rằng nếu mình không uống thuốc, giấc ngủ của mình sẽ bị những lời lải nhải như thế này quấy rầy mãi không thôi. Vì vậy, Kỷ Bắc Dương ngồi dậy và đưa một bàn tay ra.
Trong phòng không bật đèn, nguồn sáng duy nhất là ánh trăng lờ mờ ngoài cửa sổ.
Chương Khả Khê nhìn hình dáng mơ hồ của người nằm trên giường, đặt thuốc vào tay người kia, thấy anh đưa viên thuốc vào miệng, cô vội vàng vặn nắp chai nước đưa qua.
Kỷ Bắc Dương nuốt một vốc thuốc viên cùng với nước. Tuy các cụ nói thuốc đắng dã tật, nhưng bản thân Chương Khả Khê lại cực kỳ không thích uống thuốc, nhất là khi nhìn thấy cả nắm thuốc trắng bóng, cô đã cảm thấy đắng mồm rồi.
Chương Khả Khê theo bản năng hỏi: “Có phải thuốc đắng lắm không?”
Kỷ Bắc Dương khẽ khựng lại, siết chai nước khoáng. Đây là lần đầu tiên có người hỏi anh uống thuốc có đắng không.
Bởi vì mọi người đều rất mong bệnh tình của anh sẽ tốt lên, nên mỗi lần anh uống thuốc xong, cứ như thể căn bệnh sẽ lập tức biến chuyển. Họ thích nhìn thấy anh ngoan ngoãn uống hết thuốc, không ai từng hỏi anh có thấy đắng hay không.
Giọng nói trầm tĩnh và thanh nhã của người chăn voi, vì vừa tỉnh giấc từ giấc ngủ sâu nên hơi khàn khàn, trả lời câu hỏi của Chương Khả Khê: “Đắng.”
Chương Khả Khê mỉm cười, cô biết ngay là người ấy sẽ trả lời câu hỏi của mình.
Chương Khả Khê như làm ảo thuật, lấy từ trong túi ra một miếng kẹo cao su nhét vào tay Kỷ Bắc Dương, nói: “Nhai đi, sẽ hết đắng ngay, ăn xong còn không cần đánh răng, tuyệt vời phải không?”
Kỷ Bắc Dương rũ mắt nhìn miếng kẹo cao su trong tay. Anh chậm chạp không cử động, cô gái liền cầm lấy bóc lớp giấy gói, rồi đặt lại vào tay anh, thúc giục: “Mau ăn đi, khi miệng còn chưa hết đắng!”
Bị cô thúc giục, Kỷ Bắc Dương đành bỏ vào miệng.
Đây là lần đầu tiên Kỷ Bắc Dương ăn kẹo cao su. Nghe có vẻ khó tin, nhưng sự thật đúng là như vậy. Vì bệnh tật nên thực đơn của Kỷ Bắc Dương được xây dựng rất tỉ mỉ, kẹo cao su chưa từng nằm trong danh sách đó, bởi vậy dù biết có thứ này, anh cũng chưa bao giờ thử qua.
Vị ngọt của đường tan chảy trên đầu lưỡi, anh ngậm kẹo cao su, lần đầu tiên nếm được một hương vị khác biệt giữa dư vị đắng ngắt của thuốc tây.
Thấy anh ăn, Chương Khả Khê cười, ngửi thấy mùi bạc hà ngọt ngào từ giấy gói kẹo trên tay mình, trong lòng lại thầm bực bội.
Miếng kẹo cao su này là do siêu thị tặng kèm khi cô mua nước cho Nhậm Ưu Ưu, đúng là cô đã vung tiền qua cửa sổ, thật lãng phí.
Chương Khả Khê nằm trên ghế sô pha trong nhà gỗ, trằn trọc mãi không ngủ được.
Kỷ Bắc Dương bị đánh thức từ trong mộng, cũng không ngủ lại được nữa. Anh chưa từng tỉnh giấc vào khoảng thời gian này nên không biết phải làm gì. Nghe thấy tiếng động từ sô pha, hiếm hoi lắm anh mới chủ động hỏi: “Cô tại sao không ngủ được?”
“Tôi có làm phiền anh không?”
“Không.” Kỷ Bắc Dương tiếp tục câu hỏi của mình, “Cô vì sao không ngủ được?”
Chương Khả Khê im lặng một lát rồi đáp: “Tôi đang nghĩ bạn trai tôi hiện giờ đang làm gì.”
Kỷ Bắc Dương nhận được câu trả lời nên không hỏi thêm nữa.
Chương Khả Khê tiếp tục nói: “Tôi tự hỏi anh ta có quay lại tìm tôi không, anh ta bỏ tôi một mình ở nơi hẻo lánh như thế này, liệu có lo lắng cho sự an toàn của tôi không.”
Người trên giường nói: “Sẽ không.”
Chương Khả Khê cong môi, cười trào phúng, “Tôi cũng cảm thấy sẽ không, nếu anh ta lo lắng cho sự an toàn của tôi thì đã không bỏ tôi ở đây. Anh biết không, tôi thực sự không hiểu, anh ta có thể chia tay với tôi, nhưng tại sao lại phải lén lút sau lưng tôi mà qua lại với cô bạn thân nhất của tôi? Việc đó khiến tôi cảm thấy mình thật ngu ngốc. Anh ta gặp khó khăn trong công việc, tôi bận rộn làm đủ thứ món ngon để an ủi, còn nhỏ trà xanh kia, ngay cả khi tôi mua mỹ phẩm cho mình, tôi cũng nghĩ đến việc tặng cho cô ta một bộ.”
Chương Khả Khê không nghĩ mình yêu Trương Hạo bao nhiêu, nhưng cảm giác bị bạn bè đâm sau lưng này quá khó chấp nhận.
Chương Khả Khê day day đôi mắt cay xè, nói: “Chiếc xe anh ta lái là do tôi mua, tôi không ngờ có ngày tôi lại bị anh ta đá ra từ chiếc xe đó.”
Chương Khả Khê không biết người kia có nghe thấy lời mình nói không, có thể Kỷ Bắc Dương cảm thấy cô phiền phức. Cô chỉ là quá cần một cái hốc cây để trút bầu tâm sự.
Người đàn ông im lặng bỗng nhiên lên tiếng: “Trong giấy đăng ký xe, chủ sở hữu là ai?”
Chương Khả Khê đáp: “Là tôi. Tôi trước đây không biết lái xe, nên sau khi mua xe thì luôn là bạn trai tôi lái.”
Cô nhắm mắt lại, cảm giác không thấy vui trong lòng, thực sự rất khó chịu.
Kỷ Bắc Dương nhắm mắt cố gắng ngủ, nhưng rồi lại nghe thấy tiếng nức nở khe khẽ của cô gái trong bóng đêm.
Kỷ Bắc Dương nằm thẳng, nhìn vào bóng tối. Cô gái không yêu cầu bật đèn, bóng tối khiến anh cảm thấy rất thoải mái, vì thế anh đồng ý nói thêm vài câu: “Cô có muốn chơi anh ta một vố không?”
Chương Khả Khê đứng hình mất năm giây.
Kỷ Bắc Dương không biết rằng người bình thường sẽ không thoại câu này với một người không thân. Nhưng anh thật sự dám thoại.
Chương Khả Khê suy nghĩ một chút, hỏi: “ Vố như thế nào mới có thể chơi anh ta?”
Kỷ Bắc Dương ngồi dậy, lấy điện thoại di động ra và gọi một cuộc điện thoại.
Điện thoại đổ chuông một tiếng đã có người nhấc máy. Người ở đầu dây bên kia còn chưa ngủ, nói: “Bắc Dương? Có chuyện gì vậy? Cần gì sao?”
Kỷ Bắc Dương nói vào điện thoại: “Anh nói chuyện với cô ấy đi.”
Người ở đầu dây bên kia có tính tình rất tốt, nói: “Được.” Rồi kiên nhẫn chờ đợi người cầm điện thoại tiếp theo.
Chương Khả Khê nghi hoặc đi tới, nhận lấy điện thoại từ tay người đàn ông.
“Alo, xin chào,” Chương Khả Khê nói.
Đầu dây bên kia là một người đàn ông, nói: “Chào cô, xin hỏi cô có yêu cầu hỗ trợ gì không.”
Chương Khả Khê liếc nhìn người trên giường trong bóng tối, nói: “Ừm…”
Đầu dây bên kia nói tiếp: “Tôi họ Hàn, tên là Hàn Tấn, tôi là luật sư của Kỷ tiên sinh. Nếu cô cần giúp đỡ, cô có thể nói cho tôi biết.”
Luật sư à, Chương Khả Khê do dự một lúc rồi kể lại tóm tắt tình huống mình gặp phải.
Nghe xong, Hàn Tấn nói: “Cô chính là chủ xe đúng không? Nếu cô đồng ý, có thể báo cảnh sát về việc có người xâm phạm tài sản cá nhân của cô. Sau đó, có thể tìm luật sư giúp cô khởi kiện. Tội xâm phạm tài sản cá nhân được xem là hành vi cố ý, mức phạt có thể là phạt tù dưới hai năm hoặc phạt tiền.”
Chương Khả Khê chớp mắt, im lặng.
Hàn Tấn nói tiếp: “Nhưng cô nghĩ kỹ đi. Nếu làm vậy, sau này hai bên có thể hoàn toàn cạch mặt nhau.”
Thường thì con gái khá mềm lòng, dù đối phương có làm sai, chỉ cần người ta hạ giọng xin lỗi, năn nỉ ỉ ôi, nói vài lời dễ nghe, cũng dễ dàng xiêu lòng bỏ qua.
Chương Khả Khê đáp: “Để tôi suy nghĩ thêm.”
Hàn Tấn đoán cô sẽ không báo cảnh sát nên chỉ nói: “Được rồi.”
“Cảm ơn anh.”
Hàn Tấn nói không cần khách sáo, nhìn đồng hồ rồi nhướng mày: “Vậy giờ cô đang ở khu bảo tồn, cùng Kỷ tiên sinh đúng không?”
Chương Khả Khê lúc này mới biết đối phương họ Kỷ, khẽ đáp: “Đúng vậy.”
Hàn Tấn ngạc nhiên: “Cậu ấy vẫn chưa ngủ sao?”
Chương Khả Khê nhìn vị Kỷ tiên sinh đang nằm yên trên giường, hai tay đan lại trước ngực, cơ thể không nhúc nhích, tư thế ngay ngắn như trong sách giáo khoa. Nhưng cô biết anh chưa ngủ.
“Vẫn chưa.”
Hàn Tấn nhướn mày cao hơn, không thể tưởng tượng nổi bộ dạng Kỷ Bắc Dương mà đến 23 giờ 21 phút vẫn chưa ngủ là như thế nào.
Hàn Tấn nói: “Có cần tôi lái xe đến đón cô về thành phố không?”
Chương Khả Khê liếc qua màn hình điện thoại, đã sắp rạng sáng. Không muốn làm phiền người xa lạ, cô lễ phép từ chối và cảm ơn.
Hàn Tấn nói: “Tôi không sao, chỉ sợ Bắc Dương mất ngủ thôi.”
Thì ra người chăn voi tên là Kỷ Bắc Dương.
Chương Khả Khê nhìn anh, nhỏ giọng:
“Tôi sẽ không làm phiền Kỷ tiên sinh đâu.”
“Được, tạm biệt. Nếu cần gì, cứ liên hệ tôi bất cứ lúc nào.”
Chương Khả Khê đưa điện thoại trả lại cho Kỷ Bắc Dương, anh cúp máy.
Sau đó, cô ngồi xuống ghế sofa, nhưng chỉ một lát đã phát hiện, bản thân thật ra vẫn đang làm phiền Kỷ Bắc Dương.
Nghe thấy tiếng động từ phía sofa, Kỷ Bắc Dương liền tỉnh hẳn.
Một lúc sau, Chương Khả Khê cẩn thận hỏi: “Kỷ tiên sinh, anh ngủ chưa?”
Kỷ Bắc Dương trả lời: “Chưa.”
Chương Khả Khê nói: “Anh cho tôi mượn điện thoại thêm chút được không? Tôi muốn gọi cho bạn trai.”
“Được.”
Cô lại ngồi xuống bên cạnh bàn, dùng điện thoại của Kỷ Bắc Dương để gọi dãy số quen thuộc.
Giọng Trương Hạo vang lên, lười nhác:
“Ai vậy?”
Chương Khả Khê kìm nén cảm xúc, nói:
“Là tôi.”
Trương Hạo nhàn nhạt đáp: “Cô nghĩ kỹ rồi à? Giờ khuya quá, mai nói sau.”
Chương Khả Khê nói: “Trương Hạo! Anh có biết tôi vẫn đang ở khu bảo tồn không?”
Trương Hạo lãnh đạm nói: “Cô tự tìm cách về đi, chẳng lẽ bắt tôi đến đón?”
Chương Khả Khê nhắm mắt, nói khẽ:
“Chúng ta chia tay đi.”
Đầu dây bên kia vang lên tiếng sột soạt, giọng Trương Hạo trở nên lạnh lùng: “Cô nghĩ kỹ chưa?”
Giọng anh hạ thấp, đột nhiên, có một giọng nữ vang lên trong điện thoại: “Ai thế?”
Chương Khả Khê nhận ra giọng nói đó, đó là Nhậm Ưu Ưu.
Cô cố nén cảm giác ghê tởm, nói: “Trương Hạo, anh từng bảo tôi đừng nghi ngờ anh với Ưu Ưu, rằng hai người trong sạch. Giờ thì sao? Lên giường luôn rồi! Hai người thật ghê gớm!”
Trương Hạo lớn tiếng: “Chương Khả Khê, sao cô nói năng khó nghe thế! Tôi và Ưu Ưu chỉ là không kiềm chế được! Còn cô, trinh tiết liệt nữ à? Nói vậy chắc nói chính mình đi! Cô tự ngẫm lại đi, ba năm qua, cô từng để tôi chạm vào người bao giờ chưa? Ngoài nắm tay, cô còn cho tôi chạm vào gì không? Có người đàn ông nào khổ hạnh như tôi, yêu nhau ba năm mà chưa từng được lên giường với bạn gái?”
Cơn giận của Chương Khả Khê bùng lên đến tận não, nói không lựa lời: “Tôi cứ không cho anh chạm vào đấy, làm gì nhau, tôi thấy anh là thấy tởm! Dựa vào đâu mà anh nghĩ mình có quyền?”
Trương Hạo nói: “Thấy tởm à? Thấy tởm thì ở bên nhau ba năm làm gì?”
Lồng ngực Chương Khả Khê phập phồng dữ dội, nước mắt dâng lên, tim đau nhói.
Giọng Nhậm Ưu Ưu đột ngột chen vào: “Khả Khê, sao cậu có thể nói vậy? Trương Hạo đối xử tốt với cậu như thế, cậu làm anh ấy đau lòng lắm.”
Chương Khả Khê lạnh giọng: “Đồ trà xanh.”
Nhậm Ưu Ưu im lặng vài giây. Sau đó Trương Hạo lại nói: “Cô có thể mắng tôi, nhưng đừng động đến Ưu Ưu. Chương Khả Khê, cô thật làm tôi thất vọng. Chúng ta kết thúc ở đây!”
Điện thoại vang lên tiếng tút tút kéo dài. Chương Khả Khê sững người nghe âm thanh ấy vang lên, toàn thân cứng đờ. Điện thoại rơi khỏi tay, cô theo phản xạ vội cúi xuống nhặt. Căn phòng tối đen, lại không quen cách sắp xếp đồ đạc, đầu cô đập cái “bụp” vào cạnh bàn.
“A…” Cô ôm trán, cơn đau lan ra cả đầu, nhức hết cả óc, cô chậm rãi ngồi bệt xuống sàn. Vài giây sau, đèn trong phòng bật sáng. Ánh sáng chói khiến cô phải nhắm chặt mắt.
“Để tôi xem nào,” giọng người còn lại trong phòng vang lên.
Chương Khả Khê vẫn ôm trán, lắc đầu, mắt nhắm nghiền. Một lát sau, một bàn tay lạnh chạm nhẹ vào tay cô, khẽ kéo ra. Trán cô đỏ ửng, nước mắt tràn ra.
Kỷ Bắc Dương nhìn kỹ chỗ trán bị va chạm, nhíu mày: “Không chảy máu.”
Chương Khả Khê không mở mắt, chỉ thấy khó ở vô cùng.
Hết chương 3