My Unshine Star - Lạc Anh Triêm Mặc

Chương 4

Chương 4: Trai đẹp đích thân phát phúc lợi 

Kỷ Bắc Dương nhìn biểu cảm của người trước mắt, nhàn nhạt hỏi: “Cô rất khổ sở à?”

Chương Khả Khê không trả lời.

Kỷ Bắc Dương nói: “Tại sao?”

Tại sao ư? Vì đã dốc hết tình cảm cho một tên khốn, vì lãng phí ba năm thanh xuân, vì từng thật lòng, nhưng nhận lại chỉ là phản bội.

Kỷ Bắc Dương nói tiếp: “Tại sao cô không lên giường với anh ta?”

Chương Khả Khê còn đang bận tủi thân, sự tủi thân túa ra theo câu hỏi của người kia. Thế nhưng, chưa kịp tủi thân xong thì chính câu hỏi tiếp theo đã khiến cô đơ người.

Câu hỏi này Trương Hạo cũng vừa mới hỏi, nhưng vì anh ta là người trong cuộc nên Chương Khả Khê có thể nói ra nhiều lý do. Còn với Kỷ Bắc Dương – người chỉ mới gặp đêm nay – cô lại không biết nên trả lời thế nào.

Chương Khả Khê không biết Kỷ Bắc Dương hỏi câu đó thì nhằm mục đích gì.

Cô đỏ mặt, nhìn người đàn ông anh tuấn đang đứng dưới ánh đèn. Vẻ mặt vừa lúng túng vừa ngượng ngập.

Kỷ Bắc Dương dường như không nhận ra sự lúng túng đó, chỉ bình thản lặp lại: “Tại sao cô không lên giường với anh ta?”

Chương Khả Khê nhìn Kỷ tiên sinh một cách bối rối. Cô nhận ra nét nghi hoặc trên gương mặt anh, tuyệt nhiên không có chút ý nghĩ dơ bẩn hay mập mờ nào. Đôi mắt anh rõ ràng, trong suốt, chỉ phản chiếu khuôn mặt cô và ánh đèn đang sáng.

Dường như anh chị đang chờ đợi một đáp án mà thôi.

Cảm giác bị xúc phạm do câu hỏi gây ra trong lòng Chương Khả Khê lập tức tan biến. Cô  suy nghĩ một lát, cảm thấy mình có thể trả lời vấn đề của Kỷ tiên sinh.

Cô nói: “Bởi vì tôi không muốn làm chuyện này trước khi kết hôn.”

Kỷ Bắc Dương trầm tư rồi hỏi: “Đó có phải là một lý do chính đáng không?”

Chương Khả Khê đáp: “Đúng vậy.”

Cô ngước mắt suy nghĩ một chút, rồi lại lắc đầu: “Cũng không hẳn lắm, vì bạn trai, à không, bạn trai cũ của tôi nghe không lọt tai lý do này.”

Kỷ Bắc Dương: “Uhm.”

Chủ đề “t*nh d*c” vốn là một điều mờ ám và riêng tư, thường khó mà đem ra thảo luận một cách thẳng thắn. Nhưng thái độ và vẻ bình thản của Kỷ Bắc Dương lại khiến Chương Khả Khê cảm thấy thoải mái, như thể có thể coi chuyện ấy là một điều bình thường, có thể cùng người cứu mình nghiên cứu trò chuyện và tìm hiểu sâu hơn.

Chương Khả Khê nói: “Thật ra nguyên nhân là vì bạn trai cũ của tôi luôn khiến tôi phải xin lỗi cho mọi chuyện. Anh ta thường nhắn tin thả thính với các cô gái khác, còn tặng quà sinh nhật cho họ giống hệt của tôi. Nghe thì có vẻ không nghiêm trọng, nhưng mỗi lần nghĩ đến việc phải trao thân cho một người như vậy, tôi lại không thể chấp nhận được. Tôi từng nghĩ chỉ cần thời gian trôi qua, mọi chuyện sẽ ổn, nhưng thực ra chỉ là đang tự lừa dối chính mình.”

Kỷ Bắc Dương nghe xong mà không hoàn toàn hiểu. Anh gặp trở ngại trong giao tiếp xã hội, nên rất khó lý giải các hành vi xã hội hay những cảm xúc hỉ nộ ái ố thông thường của người khác.

Tuy anh nghe không hiểu nhưng anh lại là một người biết lắng nghe.

Chương Khả Khê ôm chân, tựa vào mép giường, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi bóng đêm sâu thẳm phủ kín, rồi nói:
“Anh ta bỏ tôi lại một mình ở đây, chẳng buồn quan tâm. Có lẽ anh ta đã sớm muốn chia tay. Ban đầu tôi không tin anh ta và Ưu Ưu có gì, không phải vì tin tưởng Trương Hạo, mà là không thể tin rằng cô bạn thân từng cùng tôi bàn luận phim ảnh lại có thể cướp bạn trai của tôi ngoài đời thật. Hai người họ như thế, khiến tôi cảm thấy bản thân thật thất bại.”

Kỷ Bắc Dương hỏi: “Giá trị của con người phải nhờ người khác chứng minh sao?”

Anh hỏi rất nghiêm túc, bởi từ nhỏ anh đã là một đứa trẻ bệnh tật. Nếu so sánh với những đứa trẻ bình thường khác, có lẽ ngay từ đầu, anh đã là một “kẻ thất bại bẩm sinh”.

Chương Khả Khê im lặng giây lát, vội lau nước mắt, nói: “Không đúng… Tôi không thể để người khác định nghĩa cuộc đời của mình như thế. Giá trị con người nên do nội tâm của chính mình khẳng định.”

“Nội tâm của chính mình?” – Kỷ Bắc Dương lắc đầu, nói: “Tôi không có.”

Chương Khả Khê suýt nữa buột miệng nói: “Visual của anh chính là giá trị của anh”, nhưng nghĩ lại thấy như thế không tôn trọng người ta, bèn nghiêm túc đáp:
“Anh chăn voi, nuôi chúng khỏe mạnh, cao lớn như vậy, đó chẳng phải là giá trị của anh sao?”

Kỷ Bắc Dương cũng xoay người, tựa vào giường ngồi xuống đất, giọng nhạt nhẽo:
“Voi tự nó cũng có thể lớn lên, khỏe mạnh và cao lớn.”

Chương Khả Khê: “……”

Đêm hôm đó hai người còn nói thêm điều gì, Chương Khả Khê không nhớ rõ. Phần lớn thời gian là cô nói, còn Kỷ Bắc Dương lặng lẽ lắng nghe. Không biết từ lúc nào, cô đã thiếp đi. Khi mở mắt lần nữa, cô thấy mình đang nằm trên giường của Kỷ Bắc Dương.

Chương Khả Khê hoảng hốt, vội quay đầu nhìn về phía người đàn ông đang nằm bên cạnh.

Kỷ Bắc Dương nằm yên, hai tay đan trước ngực, chăn phủ ngay ngắn tới ngực. Tư thế ấy khiến người ta có cảm giác anh nằm xuống như thế nào, thì khi tỉnh lại vẫn giữ nguyên như thế.

Trong lòng Chương Khả Khê dâng lên một cảm giác kỳ lạ. Cô muốn đưa tay ra, khẽ thử xem anh còn thở không. Anh ngủ yên đến mức khiến người ta có ảo giác rằng… anh đã chết.

Ngón tay cô chầm chậm tiến lại gần sống mũi cao thẳng của anh. Đúng lúc ấy, người đang ngủ bỗng mở bừng mắt.

Chương Khả Khê giật mình không kịp trở tay, hoảng hốt như muốn vãi ra quần mà trượt ngã xuống giường.

Kỷ Bắc Dương ngồi dậy, ánh mắt lạnh như băng, nhìn xuống cô gái tái như đít nhái đang ngồi dưới đất, giọng điềm tĩnh mà xa cách: “Cô định làm gì?”

Chả lẽ lại nói muốn xem anh chết chưa à. Thoại cỡ đó ai dám thoại chứ. Chương Khả Khê ôm ngực, xấu hổ tìm bừa lý do:
“Ha ha… cái mũi của anh đẹp quá, tôi chỉ muốn sờ thử một chút thôi mà.”

Kỷ Bắc Dương chậm rãi chớp mắt. Vừa mới tỉnh dậy, vẻ đẹp của anh có phần lười biếng, tóc đen rối nhẹ, cơ bắp săn chắc dưới lớp áo mỏng, làn da trắng mịn như phủ sương, vừa yếu ớt vừa mạnh mẽ.

Chương Khả Khê vừa dứt lời đã theo phản xạ nuốt khan một cái.

Ánh mắt Kỷ Bắc Dương thoáng hiện vẻ nghi hoặc, anh bình thản nhìn xuống cô, giọng trầm thấp: “Được.”

Cái gì được???

Là thật sự được sờ sao???

Chương Khả Khê lập tức bật dậy khỏi mặt đất, trừng mắt nhìn Kỷ Bắc Dương, cổ họng lăn lộn, cô thấy bây giờ mình chẳng khác nào một fan nhan sắc hàng riu.

Kỷ Bắc Dương nhướng mày: “Hửm?”

Chương Khả Khê nói: “Thật sự được chứ?”

Kỷ Bắc Dương nói: “Uh, cô có thể.”

Chương Khả Khê trợn tròn mắt — tại sao lại nhấn mạnh đại từ “cô”? Ý là chỉ mình cô được, còn người khác thì không sao?

Theo bản năng, Chương Khả Khê muốn tìm gương soi lại chính mình. Chẳng lẽ anh thấy cô… xinh đẹp ư?

Kỷ Bắc Dương lại không nghĩ nhiều như vậy. Bởi vì hôm qua khi cô ôm eo anh, và anh cũng đã chạm vào tay cô, Kỷ Bắc Dương đã bắt đầu hình thành thói quen với cô. Trong tâm trí anh, mọi việc chỉ có hai lựa chọn: lặp đi lặp lại vô số lần hoặc không lần nào cả.

Anh vốn ghét bị người khác đụng vào, nhưng một khi đã chạm rồi, anh sẽ không để tâm chuyện chạm một lần hay nhiều lần.

Chương Khả Khê đưa tay ra, trái tim cô đập loạn nhịp.

Được trai đẹp đích thân phát phúc lợi thế này, cô có ngu mới từ chối.

Bạn trai cũ với chả chị em plastic, tất cả đều bị ném ra chuồng gà. Cô nhẹ nhàng áp lòng bàn tay lên làn da của Kỷ Bắc Dương.

Cảm giác… mịn, mát, hoàn hảo đến kinh ngạc. Không bóng dầu hay sần sùi, không lỗ chân lông to hay mụn đầu đen — cứ như được phủ một lớp filter tinh xảo, khiến người ta phải cảm thán.

Chương Khả Khê chưa thỏa mãn, khẽ nâng ngón tay, hỏi nhỏ: “Kỷ tiên sinh, anh dùng sữa rửa mặt và toner gì vậy?”

“Không dùng.”

Wow. Thì ra là da đẹp từ trong bụng mẹ, hâm mộ quá đi.

Chương Khả Khê thấy biết ơn vì được Kỷ Bắc Dương cưu mang. Trời đã sáng, đến lúc phải đi rồi.

Chương Khả Khê nói: “Tôi nhớ hình như khu bảo tồn có xe buýt đón khách du lịch đúng không?”

Kỷ Bắc Dương gật đầu: “Có.”

“Bao lâu có một chuyến?”

“Chuyến xe tiếp theo đang ở Khu Viên, xe đi nội thành cứ nửa tiếng là có một chuyến.”

Chương Khả Khê nhìn đồng hồ, bây giờ là 8:40. Cô không chắc trong hai mươi phút có kịp chạy đến cổng khu bảo tồn để bắt chuyến xe chín giờ kia không.

Cô nói: “Cảm ơn anh, Kỷ tiên sinh, cảm ơn cả em voi nữa, vậy tôi đi đây.”

Chương Khả Khê đứng ở cửa nhà gỗ, xác định phương hướng, vừa định chạy đi thì phía sau vang lên giọng nói nhàn nhạt của Kỷ tiên sinh: “Chờ một chút.”

Chương Khả Khê đang chuẩn bị đi, lập tức dừng lại, thân người nghiêng về phía trước, mất thăng bằng rồi quỳ sụp xuống đất. May mà đất trước nhà gỗ mềm, cô không bị đau, chỉ là hơi quê.

Cái sự quê này không chỉ vì ngã sml, mà còn bởi cảm giác y hệt mấy cảnh phim truyền hình có nữ chính ngốc bạch ngọt ngã lăn ra trước mặt nam chính vậy.

Vì thế, cô chống tay bò dậy trong một nốt nhạc, động tác gọn gàng dứt khoát, trên người không vướng một hạt bụi nào.

Kỷ Bắc Dương nhìn cô, khách sáo nói: “Cô bò dậy nhanh ghê.”

Chương Khả Khê: “…”

Cô gãi gãi mặt, đáp: “Chỉ cần bò dậy đủ nhanh thì bụi bẩn đừng hòng vậy bẩn được tôi.”

Kỷ Bắc Dương liếc nhìn đầu gối cô, nơi còn dính hai vệt bùn, Chương Khả Khê cũng cúi đầu nhìn theo, vội đưa tay phủi mạnh lên quần.

Kỷ Bắc Dương nói chậm rãi: “Vẫn còn có thể tiến bộ thêm.”

Chương Khả Khê cười gượng: “Đúng vậy, ha ha ha…”

Cô nhìn người đàn ông mặc sơ mi trắng, hỏi: “Kỷ tiên sinh còn việc gì sao?”

Kỷ Bắc Dương một tay đút túi, mắt cúi xuống bấm gì đó trên điện thoại. Chương Khả Khê không biết anh đang nhắn cho ai. Khoảng một phút sau, anh nói: “Cô ngồi xe từ đây.”

Nói xong, anh quay vô nhà gỗ, vào nhà vệ sinh.

Chương Khả Khê thầm nghĩ, Kỷ tiên sinh đúng là kiểu người không thích giải thích nhiều. Cô nhún vai, ngồi lên bậc cửa nhà gỗ, nhìn ánh nắng sớm phủ lên rừng cây phía xa.

Vân Hãn – khu bảo tồn thiên nhiên hoang dã quốc tế, nằm trong khuôn viên vườn quốc gia nổi tiếng nhất cả nước, chiếm diện tích 234 héc-ta, là khu bảo tồn có môi trường tự nhiên đẹp bậc nhất, sở hữu nhiều loài động vật quý hiếm và phương pháp chăm sóc động vật tốt nhất.

Theo Chương Khả Khê biết, khu bảo tồn quốc tế Vân Hãn được chuẩn bị suốt mười năm, là dự án trọng điểm du lịch sinh thái được chính phủ phê duyệt, mới khai trương hai năm nay.

Để bảo vệ động thực vật, khách muốn vào tham quan đều phải đặt lịch trước. Khi mới khai trương, Chương Khả Khê từng rất muốn đến đây. Khi đó đang năm tư, ngày nào không bận tìm việc thì cũng bận làm luận văn. Khó khăn lắm mới rảnh được một ngày, định cùng Trương Hạo đến đây hẹn hò.

Chương Khả Khê đã chuẩn bị kỹ càng mọi thứ, vậy mà ngay trước hôm đi, Trương Hạo nói có người bạn làm luận văn gặp sự cố, anh ta phải giúp xử lý số liệu, bảo cô đi chơi một mình. Chương Khả Khê cũng thôi không đi nữa.

Bây giờ nhớ lại, người “bạn học gặp sự cố” năm đó hình như là… một cô gái.

Chương Khả Khê vội vỗ mặt cho tỉnh táo. Đúng lúc ấy, một chiếc xe buýt du lịch theo lộ trình chạy ngang, trên thân xe dán đầy hình những thú con cute phô mai que.

Chương Khả Khê phủi bụi trên người, chạy nhanh lại, hỏi: “Bác tài ơi, xe này có đi về nội thành không ạ?”

Bác tài thò đầu ra từ ghế lái: “Cô họ Chương phải không?”

“Đúng rồi, là tôi.”

Bác tài vội nói: “Lên xe đi, tôi đang đợi cô đó.”

Chương Khả Khê vừa bước một chân lên xe, chợt nhớ ra, quay đầu lại về phía nhà gỗ, đứng ở cửa nói vào trong: “Kỷ tiên sinh, xe tới rồi, tôi đi đây! Cảm ơn anh lần nữa nhé!”

Nói xong, cô chạy nhanh lên xe.

Kỷ Bắc Dương cúi đầu cài lại nút tay áo, nghe tiếng động cơ xe xa dần.

Tác giả có lời muốn nói:

Chương sau sẽ là tình tiết đi đồn công an báo án. Không phải lúc đó tiểu Chương không biết gọi 110, mà chỉ vì tâm trạng quá tệ, cần chút thời gian để bình tĩnh lại.

Đừng lo, màn vả mặt cặp tra nam tiện nữ sẽ không thiếu. Nữ chính nhà tôi xưa nay chưa từng để ai ức h**p mà không đáp trả.

Hết chương 4

Bình Luận (0)
Comment